CHƯƠNG 667: CHUYỆN RIÊNG TƯ.
Đinh Nhị Cẩu lập tức gọi điện thoại cho Trọng Hải, sẵn dịp hỏi có cần phải đi bệnh viện thăm Cố Thanh Sơn không? Trọng Hải trầm ngâm một hồi rồi nói, tạm thời ông chưa đi được, Đinh Nhị Cẩu cứ đến bệnh viện đi, tại vò ông biết Cố Thanh Sơn nằm ở bệnh viện , nếu ở bên ngoài ai đó quan sát kỹ người đến thăm, thì đều có thể nhận ra được mối quan hệ phe cánh với Cố Thanh Sơn về cơ bản sẽ đến mức độ như thế nào.
Vốn là sau cuộc gặp mặt, Trọng Hải có ý định gần đây sẽ cùng với Cố Thanh Sơn cùng đi một chuyến lên tỉnh, nhưng theo tình hình bây giờ thì phải lại kéo dài thêm thời gian rồi! Con bà nó…trong khi ông mới vừa cùng Cố Thanh Sơn phủ lên cái móc câu, còn chưa muốn có nhiều người biết rõ, nếu như mình đúng lúc này đi đến bệnh viện, nhất định sẽ để cho người ta nhìn ra manh mối.
Thật ra thì Trọng Hải đã quá cẩn thận vô ích rồi, ông không biết là tối hôm qua tại nhà hàng Gia Niên Hoa ăn cơm , đã bị người nhìn thấy rành mạch, hơn nữa đã báo về cho Tương Hải Dương.
- Mày xác định thấy rõ, không có sai?
Đó là thủ hạ của Đàm Đại Khánh trông thấy Cố Thanh Sơn mang theo Đường Linh Linh, Trọng Hải lúc mấy người cơm nước xong xuôi rời đi, tên thủ hạ lập tức đến phòng ăn của Đàm Đại Khánh báo lại cho Đàm Đại Khánh cùng Tương Hải Dương.
- Dạ..đúng vậy, ngoài ra còn có hai cô gái cùng một người đàn ông còn rất trẻ là ai thì em không biết, nhưng Đường Linh Linh cùng với phó khu trưởng mới tới Hồ Khu thì em nhận biết.
Tên thủ hạ xác đinh lại.
Đàm Đại Khánh gật gật đầu, nhìn về phía Tương Hải Dương .
Tương Hải Dương tay cầm ly rượu trố mắt một hồi, mới uống hết một hơi cạn sạch, Đàm Đại Khánh khoát tay, ra hiệu tên thủ hạ báo cáo đi ra ngoài.
- Lão đệ ..Cố Thanh Sơn hiện muốn làm gì?
Đàm Đại Khánh không hiểu hỏi.
- Mỗi người ở đây đều tìm chỗ dựa cho mình, nếu đến với những người khác thì không sao cả, nhưng ông ta kết bè với Trọng Hải, thật là làm cho nhức đầu, Cố Thanh Sơn như thế nào lại muốn dính vào đường dây này đây, thật sự là kỳ quái.
- Trọng Hải ? Hắn… rất có bối cảnh sao?
Đàm Đại Khánh hỏi, về điểm này, ông cũng xác thực là không biết .
- Là cháu trai của Phó bí thư tỉnh ủy Trọng Phong Dương, có thể nói là Trọng gia bồi dưỡng đời sau nhân vật thủ lĩnh chỉ còn có mình hắn, nếu Cố Thanh Sơn đậu vào con đường này, thì sau này Cố Thanh Sơn đã có núi dựa, so với chỗ dựa trước kia của ông ta là lão già Lý Hồng Bân, thì mạnh hơn rất nhiều.
- Không phải lời đồn Trọng Phong Dương rất nhanh phải đi sao?
- Trọng Phong Dương đi rồi, không có nghĩa là thế lực của Trọng gia ở đây không còn, Trọng Phong Dương là người sinh trưởng ở địa phương thuộc tỉnh Trung Nam, từ ngày tham chánh đến nay không hề rời khỏi tỉnh Trung Nam, anh có thể ngẫm lại mấy chục năm qua ông ta gom góp kết quả như thế nào, cho nên nếu ông ta đi khỏi tỉnh, lực ảnh chắc chắn là sẽ bị sút giảm, nhưng chắc chắn là vẫn còn, Cố Thanh Sơn giờ cũng nhìn đúng điểm này, vượt lên trước vùi đầu vào làm môn hạ Trọng gia, cũng đúng lúc này Trọng gia cũng đang cần người như vậy, ván bài này là để cho mọi người nhìn thấy, Trọng Phong Dương tuy đi rồi, nhưng lực ảnh hưởng của Trọng Gia vẫn còn, phạm vi thế lực Trọng gia cũng sẽ không thay đổi.
Tương Hải Dương nói trong tiếc nuối, bởi vì cha của hắn, hiện tại đã không còn có ý chí chiến đấu, giờ giống như an phận làm làm hòa thượng đánh chuông đủ một ngày, thời gian còn lại chỉ biết đến đàn bà bên ngoài, nghĩ tới đây, hắn chỉ tiếc là mình sắt chưa kịp rèn thành thép
- Vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
- Cố Thanh Sơn đến giờ vẫn chưa biết gì, chuyện lần trước, suýt nữa gặp chuyện không may, bây giờ Cố Thanh Sơn đang điều tra chuyện kia, cho nên mọi chuyện không cần thiết đều ngưng lại đi! Mẹ kiếp… cái thằng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, con bé đó là để nó được động vào sao? Dù là nó chết cũng chưa hết tội.
Tương Hải Dương giận dử nói ra, bàn tay nắm chặt ly rượu, những đầu ngón tay bởi vì dùng sức quá lớn, một chút máu cũng không có .
- Hải Dương …chuyện này chủ yếu là trách nhiệm của tôi, cho nên . . .
Đàm Đại Khánh vội vàng xin lỗi, bởi vì tên đó là do ông tìm đến..
- Được rồi, con bé đó gần đây ra sao rồi?
Tương Hải Dương hỏi.
- Cơ bản không ra khỏi cửa, nếu có ra ngoài thì đều là đi cùng với vợ chồng Cố Thanh Sơn, xem ra sự tình lần trước, đối với con bé đả kích không nhỏ.
Đàm Đại Khánh nhỏ giọng nói .
……………………………………………………………………………………………
Đinh Nhị Cẩu mua ít hoa quả ướp lạnh cùng một bó hoa, lúc đi đến phòng bệnh của Cố Thanh Sơn, nhìn thấy bên trong người không ít, vì vậy hắn lại lặng lẽ lui ra, ngồi ngoài hành lang một góc rẽ, đem đồ vật trong tay để dưới đất, còn hắn tắc thì ngồi ở trên mặt ghế nghỉ ngơi, lúc này hắn không muốn vào phòng, vò đông người như vậy cũng không cách nào chuyển đạt được ý tứ của Trọng Hải.
Hắn vừa mới ngồi vững, một mùi thơm thoang thoảng theo gió đập vào mặt, một cô gái mặc bộ quần áo màu xanh nhạt ngồi xuống bên cạnh của hắn .
- Anh ngồi chỗ này thất thần làm gì, sao không vào phòng đi?
Đường Tình Tình hỏi.
- Em...em tại sao cũng ở chỗ này?
Đinh Nhị Cẩu không có để ý tới, dĩ nhiên đó là Đường Tình Tình .
- Hì..sao em lại không ở chỗ này chứ, Hiểu Manh hiện tại suốt ngày tinh thần không ổn định, nhà Hiểu Manh xảy ra chuyện, em không thể mặc kệ, hiện tại trong trong ngoài gì cũng đều là một mình dì Dương lo liệu, em dù thế nào cũng là bằng hữu với Hiểu Manh, nên giúp được cái gì thì giúp.
Đường Tình Tình thở dài nói ra .
- Nghe em nói giống như là chúa cứu thế vậy, Cố Hiểu Manh sao rồi? Cô ấy không sao chứ?
Đinh Nhị Cẩu nhớ tới ngày hôm qua Dương Hiểu cò nhờ mình về chuyện của Hiểu Manh, nên hỏi thăm..
- Không biết là có phải bởi vì chuyện lần trước, dì Dương nói Hiểu Manh thường xuyên gặp ác mộng vào buổi tối khi ngủ, với lại em có cảm giác Hiểu Manh đối với em cũng không có tốt như trước kia, em giờ cũng không biết nên phải làm cái gì cho tốt đây.
Đường Tình Tình bất đắc dĩ nói.
- Hai người không phải là bạn tốt sao chứ, có một số việc Hiểu Manh rất cần có người an ủi, sao em không khuyên giải khuyên nàng, cũng nên nhìn thoáng một chút.
Đinh Nhị Cẩu thuận miệng nói ra .
- Nhìn thoáng chút? Anh có ý tứ gì?
- Không có ý gì, chỉ thuận miệng nói thôi.
- Ưm… có chuyện này anh phải nói thật với em.
Đường Tình Tình nhìn chung quanh, sau đó thấp giọng hỏi:
- Anh là người đầu tiên đem Hiểu Manh cứu ra, váo lúc đó, Hiểu Manh có bị cái tên xấu xa kia …ấy chưa?
- Cái gì ? Ấy chưa là sao?
- Ai nha, anh giả bộ…anh hiểu được ý em nói.
- Anh không hiểu được.. đến cùng là em có ý tứ gì?
Đinh Nhị Cẩu giả bộ như rất dốt nát hỏi lại.
- Hừ.. chúng ta là người quen biết mà, chút chuyện này cũng không nói thật, đúng là người không tốt.
Đường Tình Tình muốn thò tay nhéo lấy lỗ tai Đinh Nhị Cẩu, nhưng nàng nghĩ lại, hai người còn chưa thân đến trình độ này, vì vậy đưa tay lên lại buông xuống .
- À…à…đây là chuyện riêng tư của người ta đấy, vớí lại dì Dương cũng đã đưa Hiểu Manh đi kiểm tra rồi mà, đâu có gì chứ?
- Hiện tại em rất nghi ngờ lúc ấy Hiểu Manh bị xâm hại, cho nên mới biến thành cái bộ dáng như thế này….cái tên xấu xa kia chết rồi, nếu không thì em cũng phải cắn chết hắn.
Đường Tình Tình cắn răng nghiến lợi nói .