– Cậu là người ở huyện Hải Dương, trấn Lâm Sơn? Còn có cái biệt hiệu gọi là Đinh Nhị Cẩu, đúng không?
Thành Công nhếch mép cười, nhưng mặt không có ý xấu, trong ánh mắt toát lên sự tò mò về con người thật của Đinh Nhị Cẩu.
– Đúng vậy, chẳng qua tôi và anh chưa từng gặp mặt, làm sao anh biết tôi vậy?
– Tôi không biết cậu, nhưng có nghe nói qua về cậu, mới đây, tôi có việc đi qua huyện Hải Dương về nhà dì Ba, vừa vặn gặp dì út ở đó, nghe dì kể chuyện của cậu, bà mẹ nó, lúc ấy tôi còn tưởng rằng dì thổi phồng cậu, không nghĩ tới là dượng út gọi điện thoại tới, đúng dịp nên tôi hỏi luôn về chuyện của cậu, chuyện này là có thật, đúng là liều mạng không có sợ chết!
Thành Công lúc này cười hì hì nắm chặt tay Đinh Nhị Cẩu nói.
Đối với một người làm ăn, có thể hắn không thiếu là tiền, nhưng thiếu nhất có thể là mối liên hệ, có người nói, mối liên hệ chính là tiền bạc, việc này không hề sai, hơn nữa Thành Công cũng biết, Kha Tử Hoa là bạn thân của hắn, sẽ không bao giờ dẫn tới đây người không ra gì, hôm nay trong những người này toàn là cảnh sát, tương lai sau này, có thể có người sẽ trở thành người đứng đầu trong ngành cảnh sát, về điểm này, Thành Công rất hài lòng, trong mối quan hệ hắn áp dụng theo kiểu “ vô gian đạo “ cành sát hoặc xã hội đen gì hắn cũng có bạn bè hết!
– Thành Công ông quen Đinh Trường Sinh luc nào vậy?
Kha Tử Hoa nhìn không hiểu ra sao cả.
– Tử Hoa, trong giới cảnh sát thời gian gần đây nổi tiếng là Đinh Trường Sinh, ông không biết sao? Trước đây tại trấn Lâm Sơn đã xảy ra vụ án bắt con tin, đấu súng, chính Đinh Trường Sinh tay không đoạt súng!
– Có nghe nói qua vụ án đó, là do một thằng trẻ trâu liều mạng giải nguy, chỉ là không biết tên.
– Anh Thành Công, dì út của anh là ai, tôi có biết không vậy?
Đinh Nhị Cẩu hơi dự đoán ra dì út của Thành Công là ai, nhưng vẫn chưa xác định chắn chắn.
– Haha, các người là đồng sự, cậu còn là lính của dượng út tôi, Hoắc Lữ Mậu chắc cậu biết chứ!
Thành Công phóng kháng cười ha ha.
– Ui trời! Thì ra là anh, tôi thật là có mắt không nhìn thấy được thái sơn!
Đinh Nhị Cẩu giờ mới khẳng định Thành Công chính là con của phó chủ tịch thường vụ của thành phố Bạch Sơn Thành Thiên Hạc, đương nhiên mẹ của Thành Công cũng là chị của Điền Ngạc Như, chị hai Điền Quế Như, chuyện này trở nên náo nhiệt đây, nếu sâu xa mình quan hệ với Điền Ngạc Như suy ra thì hắn vai vế là cháu của mình, Đinh Nhị Cẩu xấu xa thầm nghĩ.
Lúc này mấy người đi cùng với Kha Tử Hoa mới biết biết Đinh Trường Sinh lại có như vậy dũng khí, đều tự hỏi, khi đó nếu là mình, chỉ sợ là thật sự không dám đứng ra, sinh mệnh trước mặt, khi gặp nguy hiễm hết thảy đều có vẻ bé nhỏ không đáng kể, cho nên không phải ai cũng dám lấy mạng đi liều, bao gồm cả những người đã từng làm cảnh sát lâu năm.
– Mọi người ngồi xuống đi, hôm nay đến đây đều là trong giới tinh anh của cảnh sát, tương lai cũng sẽ là có số má, Tiểu Hắc, đem cho anh chai rượu loại tốt nhất
Thành Công nhìn đối diện có một cô bé phục vụ lên tiếng.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô bé phục vụ, nhưng thấy cô bé kia thật là trắng trẻo, tại sao gọi là Tiểu Hắc, mọi người nghi hoặc khó hiểu!
Không ăn nổi thức ăn, chỉ uống rượu, Đinh Nhị Cẩu hoàn toàn chịu không nổi, trong chốc lát liền say mơ màng, hắn ngồi ở một bên trên sofa đã ngủ, còn những người khác vẫn uống rượu ăn uống bình thường.
– Đợt huấn luyện này không bình thường, huấn luyện viên là thiếu tá ở đơn vị đặc nhiệm, cho nên tôi phỏng đoán sau khi huấn luyện lần này xong, rất nhiều người sẽ được trọng dụng, bất kể thế nào, lần này người huấn luyện ẩn giấu trách nhiệm rất cao!
Lúc này mọi người đều đang uống rượu cùng các cô phục vụ la lối om sòm, chơi trò đoán số uống rượu, Kha Tử Hoa và Thành Công ngồi chung một chỗ, hai người ngồi rất gần nhau, chỉ thì thầm nói chuyện.
– Cha tôi không biết còn có thể lên chức nữa hay không, nhưng dù có thể lên được, cũng chỉ làm vài ba năm là về hưu, vì vậy Hoa Tử, cám ơn ông mấy năm nay giới thiệu cho tôi được không ít người, hiện giờ tôi lại phát hiện được một người, chắc chắn hắn là ngọa hổ tàng long, không phải vật trong ao, ông ráng kết thân với hắn, tốt nhất là chúng ta có thể dùng sau này, có gì đi nữa cũng không nên trở thành địch nhân với hắn!
– Ông nói là Đinh Nhị Cẩu?
Kha Tử Hoa xoay người nhìn về góc phòng nơi Đinh Nhị Cẩu đang ngủ.
– Ừ, tôi tin tưởng vào đôi mắt mình, tôi và dì út có nói chuyện về người này, gan lì, hiểu biết mình muốn đang làm gì, biết cách giải quyết vấn đề, ở trong chốn quan trường, những người như vậy rất lợi cho chúng ta nếu kết thân, hãy nghe lời tôi!
Thành Công uống một ngụm rượu nói.
Kha Tử Hoa cũng cảm thấy Đinh Nhị Cẩu quan sát bén nhạy, có năng lực biết suy đoán, nhưng với chuyện khác, hắn tạm thời nhìn chưa ra.
– Ông không tin?
Thành Công thấy Kha Tử Hoa do dự nên hỏi.
– Không phải là không tin, tại tôi không có ánh mắt nhìn người như ông!
– Ông không cần tâng bốc tôi, công việc của tôi, rất cần phải có người trợ giúp, bây giờ thì còn cha tôi, mai mốt cha tôi rút lui thì còn ai giúp, chỉ có những anh em bạn bè mà mình quen biết lâu nay mà thôi.
Thành Công nói những lời này hoàn toàn không giống như là một người trẻ tuổi nói ra được, có vẻ rất già đời!
Đinh Nhị Cẩu không biết mình như thế nào về được ký túc xá, cũng may là Kha Tử Hoa người này còn hiểu chuyện đấy, không có đưa hắn ném cho các cô phục vụ trong câu lạc bộ, nếu không thì Đinh Nhị Cẩu đã có thể thên thảm nữa rồi, bởi vì hắn vừa nghe được tiếng chuông báo thức, có ý nghĩa là sau năm phút làm vệ sinh cá nhân, phải có mặt ở trong sân huấn luyện, Chu Hồng Kỳ dựa vào qui định của đơn vị đặc nhiệm mà yêu cầu huấn luyện nhóm cảnh sát theo như vậy, quả thực là ép người quá đáng!.