CHƯƠNG 697: CHUYÊN GIA… NAM KHOA.
Để tay lên trán hắn tự hỏi, dù đả có mấy người đàn bà, nhưng không có một người là thiếu nữ, có lẽ có quan hệ đến tâm tính của Đinh Nhị Cẩu, vì hắn ưa thích đàn bà lại lớn tuổi lớn hơn mình, gặp những người như thế, hắn có cảm giác mình được an toàn, không lo lắng nhiều, vì thế trước đó tuy có cùng với Lăng Sam, Giang Hàm Thiến, thậm chí là Khấu Oánh Oánh từng có một thời gian mập mờ, nhưng cái loại mập mờ này lại không có gắn bó đeo đuổi hắn lâu dài, tất cả các cô gái mà hắn từng quen biết, dù là sờ soạng, bú ɭϊếʍ từng cái âm hộ của mỗi người, nhưng hắn vẫn không rõ là mình yêu thích hay là do trong lúc nhất thời kíƈɦ ŧìиɦ tạo ra.
Nhưng mà đối với Phương Hiểu Lam bây giờ thì không giống vậy, Đinh Nhị Cẩu đã động tâm rồi, vốn mục tiêu ban đầu là Phương Lệ Hồng, nhưng hắn lại khắc sâu ấn tượng với Phương Hiểu Lam, hắn cũng biết, nếu mình làm như sẽ ở tổn thương rất lớn với Phương Lệ Hồng, đồng thời cũng thương tổn đến tình cảm chị em của nhà các nàng.
…………………………………………………………………………………………..
Chiếc xe chạy băng băng trên cánh đồng bát ngát ở nông thôn, mùa này trong đồng ruộng đã không còn có gì để thu hoạch nữa, hoang vu một mảnh, chỉ có những ngọn cỏ hoang chật vật sinh trưởng, vạn vật đang đợi mùa xuân tiến đến, lúc sẽ sống lại đâm chồi nảy lộc, khi đó sẽ bắt đầu sinh trưởng thật mạnh mẽ, cũng giống như tình cảm mãnh liệt của con người vậy .
Đỗ Sơn Khôi cũng không ở lại dùng cơm, có lẽ là không muốn quấy rầy Đinh Nhị Cẩu cùng Vương Gia Sơn nói chuyện phiếm, cho nên đã đi về rồi, hai người hẹn gặp lại ngày hôm sau để đến gặp ông thầy đạo sĩ của Đỗ Sơn Khôi.
- Ra đây, hôm nay không có người ngoài, chúng ta uống ít rượu.
Vương Gia Sơn rót một chén rượu cho Đinh Nhị Cẩu.
- Bác sĩ không phải là đã dặn dò ông không được uống rượu nữa sao? Gio72 ông bắt đầu uống rượu lại rồi, bộ không muốn sống nữa à.
Đinh Nhị Cẩu thoáng cái đoạt lấy chai rượu trong tay Vương Gia Sơn.
- Ừ..chỉ một ly thôi, chứ có mình cháu uống thì đâu có có ý nghĩa gì, ông rót một ly để uống cùng với cháu.
Đinh Nhị Cẩu đành bất đắc dĩ, chỉ có thể để cho Vương Gia Sơn rót một chén rượu.
- Cũng được, chỉ một ly thôi nhé.
Đinh Nhị Cẩu lại lần nữa cường điệu nói .
- Cháu đưa Phương Lệ Hồng đến đâu vậy? Về nhà hay là đến bệnh viện?
- Về nhà… không thể tưởng được trong nhà của Phương Lệ Hồng lại khó khăn như vậy, nếu như không có nhờ Phương Lệ Hồng làm bác sĩ ở bệnh viện chèo chống, đoán chừng người trong nhà này kiếm chén cơm ăn cũng còn khó a.
Đinh Nhị Cẩu cảm khái nói .
Ngước cổ lên, một ly rượu hớp một nữa, nhưng khi hắn đặt ly rượu xuống, thì thấy Vương Gia Sơn hai cái mắt trừng như là ngưu nhãn nhìn mình.
- Ông à… ông biểu lộ cái gì vậy?
- Hừ, biểu lộ cái gì…ông chẳng những biết xem bệnh, mà còn có thể xem tướng, cháu trên mặt có số đào hoa , nếu cháu không nghe lời của ông, sớm muộn gì cháu cũng sẽ chết trên người của đàn bà, hương sắc là cây đao cạo xương, cháu không rõ sao?
- Vâng.. cháu biết, cháu sẽ chú ý tới chuyện này.
Chuyện khác còn dễ nói, về chuyện này thì Đinh Nhị Cẩu trong nội tâm không có chắc, hắn đúng là rất hao tổn nguyên khí với đàn bà, cho nên Vương Gia Sơn nói hắn có số đào hoa, điểm này không có sai.
- Hừm có chú ý thì tác dụng cái chó gì, bộ ông không biết bản tính của cháu à, cũng may là nhờ cháu còn tuổi trẻ, nếu sau này niên kỷ lớn hơn chút nữa, cháu mà không thành thái giám thì mới lạ.
Vương Gia Sơn nói chuyện nghe qua rất giật gân .
- A, có nghiêm trọng như thế không ông, đừng làm cháu sợ chứ?
- Cho nên mới nói là ông cũng không còn sống thêm được bao nhiêu năm , cháu từ bây giờ phải biết lo toan chăm sóc cho cơ thể của mình, trong nhà nhất định phải có một hiểu về y thuật, nói cách khác, thì đời này cháu xem như là tiêu rồi nếu cứ tiếp tục như thế này.
- Ha ha …ông à, nói tới nói lui, thì ông chỉ muốn cháu lấy Phương Lệ Hồng phải không?"
- Tiểu tử, ta nói lời nói này, nếu để cho Diêm vương nghe được, có thể tuổi thọ của ông sẽ còn bị giảm đi, cháu nghe cho kỹ này, Phương Lệ Hồng đã đem y thuật của ông học được cũng hết bảy, tám phần rồi, nhưng nếu các cháu thật có thể trở thành người một nhà, thì ông mới dám đem hết sở trường bí thuật ra dạy cho nàng, con nếu không thì ông sẽ không bao giờ những phương pháp bí truyền cuối cùng dạy cho người ngoài, ông thà rằng mang theo vào trong quan tài.
- Nhân chi thường tình, nếu ông muốn dạy thì sẽ dạy, còn nếu không nguyện ý, thì không dạy.. được chưa? Việc này có cái gì mà liên quan đến chuyện tổn thọ, không có chuyện này đâu ông…
- Ông không phải nói tới việc này, ý ông nói là tình huống trong nhà của Phương Lệ Hồng thì cháu cũng thấy đấy, nếu lúc này ai giúp nhà của Phương Lệ Hồng một tay, đó chính là quý nhân của nhà bọn họ, với lại Phương Lệ Hồng là một cô gái giản dị lại con nhà nông dân, cháu làm quan ở bên ngoài muốn làm gì thì làm, cứ kiếm những người đàn bà khác đi, nàng có thể quản được cháu không? Nhưng những chuyện trong nhà sẽ là vì cháu mà dọn dẹp thật tốt, có phải là vì cô gái tên gì đó…là Chu Hồng…cái gì đó, đó chính là mẫu người làm quan như cháu.. hướng tới phải không?
- Ông à… ông nói chuyện cũng quá hư mất rồi, cái gì mà là cứ kiếm những người đàn bà khác?.
Đinh Nhị Cẩu nhìn dưới ánh đèn, khuôn mặt của ông lão Vương Gia Sơn như ẩn như hiện, lần đầu tiên hắn có cảm giác, lão nhân này vẫn có nhiều.. âm mưu đấy.
Vương Gia Sơn không để ý đến Đinh Nhị Cẩu tiếp tục nói:
- Hơn nữa, với hoàn cảnh của cháu, cha mẹ đều mất, ngay cả một mái ấm gia đình cũng không có, mà cháu thì lại muốn là trèo lên cành cây cao của nhà người ta, cả đời này đều cháu sẽ bị người khi dễ, dù ông biết làm đàn ông mà, có đôi khi cần không từ một thủ đoạn nào, nhưng có đôi khi cũng phải tự lượng sức mình mà chọn con đường đi, cháu tìm đến một cao môn đại hộ, với tính tình phong lưu này không sớm thì muộn cũng bị người thiến, người ta là con gái cao môn đại hộ có thể để cho bị cháu làm nhục nhã à, người đàn bà nào có thể dễ dàng tha thứ cho người đàn ông của mình ở bên ngoài lăng nhăng làm ẩu, nếu bị truyền đi ra ngoài, chẳng khác nào tát vào mặt cả gia tộc người ta, đến lúc đó cháu có quả ngon để ăn sao?
Mới đầu nghe những lời nói của ông, hắn cũng không chú ý lắm, nhưng về sau những lời nói này lại đánh trúng vào tim đen của Đinh Nhị Cẩu rồi, đúng vậy .. đúng ra hắn vẫn hy vọng có thể lấy được Chu Hồng Kỳ, dùng gia mạch của họ Chu, thì hắn có thể một bước lên mây, nhưng đằng sau những câu nói của Vương Gia Sơn, khiến cho Đinh Nhị Cẩu thoáng cái thức tỉnh lại rất nhiều, lọt vào nhà hào phú cũng không phải là toàn bộ chuyện tốt, nữ nhân tiến vào nhà hào phú đó là chim hoàng yến, nam nhân tiến vào nhà hào phú thì sẽ ra sao? Làm con chó giữ nhà?
- Cho nên, ông thấy cháu phải lấy một người như Phương Lệ Hồng vậy, có sự nghiệp riêng của mình, ở trong nhà còn có thể giúp chồng con đỡ đần, quan trọng hơn là không đến mức đem cháu hoàn toàn buộc lại, ngươi thích chơi thế nào thì cứ chơi như thế đó, ông tin rằng, ở bên ngoài cháu ăn phở mãi cho đến một ngày nào đó, sẽ đến lúc ngán rồi, còn có một mái ấm gia đình để mà có thể quay trở về, cháu cảm thấy thế nào?
- Ông à… cháu phát hiện ra ông thật sự là thật sự là lão hồ ly một ngàn năm a, được rồi, để cháu cân hắc lại chuyện này, ông đích xác nói rất có sức thuyết phục, cho cháu thời gian ngắn, để cháu suy nghĩ thật kỹ cái đã nhé.
- Được, đây chính là miệng cùa cháu nói, đúng rồi… ông có nấu cho cháu chén thuốc, lấy uống đi.. khi nào ra đi, mang theo mớ thuốc, ông xem khí sắc của cháu hiện nay cũng không tốt lắm đâu đấy.
- Vâng…ông à, cháu còn có một việc, sau thời gian gần đây, cháu có cảm giác định lực của cháu bị giảm xuống, rất dễ dàng xúc động, hơn nữa cái đồ chơi kia của cháu dường như tinh lực quá thừa, thường xuyên… thường xuyên tạo phản ngóc đầu dậy….
Đinh Nhị Cẩu rất mịt mờ, đem nghi ngờ của mình nói cho Vương Gia Sơn biết , dù sao Vương Gia Sơn là thấy thuốc, hơn nữa còn là một người đàn ông chuyên gia về…. nam khoa lẫn …nữ.