CHƯƠNG 717: CHỊ NHỚ EM…
Mơi nghe qua hai người còn tưởng rằng Đinh Nhị Cẩu nói đùa, nhưng khi hai người liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn qua Đinh Nhị Cẩu, vị Đinh chủ nhiệm này hiện đang rất nổi dang ở trên mạng về chuyện cứu con tin vừa rồi, rõ ràng sắc mặt vẫn bình thản như thường, hiển nhiên đây không phải là bộ dáng đùa giỡn , lúc này hai người mới nghĩ rằng lãnh đạo này có lẽ nói thật, mà suy cho cùng cũng là vì tốt cho bọn họ.
- Đinh chủ nhiệm, không cần phải làm cho chúng tôi sợ, trên Ti vi chúng tôi cũng đã xem qua phóng sự về việc di dời giải tỏa, chẳng lẽ việc làm này mọi người còn dám chống đối lại nhà nước hay sao?
Nữ thanh niên cũng hơi sợ hỏi.
- Trên Ti vi? Trên ti vi chuyện gì các người cũng tin sao? Đúng rồi, các người tên gọi là gì, tốt nghiệp ở trường nào vậy?
Đinh Nhị Cẩu lúc này mới chỉ chỉ trên ghế sa lon đối diện, đối mặt hai sinh viên mới ra trường, Đinh Nhị Cẩu cũng không nở lòng làm thu chột sự tích cực của bọn họ, hắn biết, cho dù là hắn không đồng ý đem hai người này trả về, lãnh đạo khu phố hành chính cũng sẽ không đồng ý, hơn nữa hiện tại ở khu phố hành chính này, vị trí tốt đoán chừng sớm cũng đã bị người chiếm hết rồi, hai sinh viên này có trở về thì cũng là làm chuyện lặt vặt mà thôi
- Tôi tên là Đường Đường, tốt nghiệp đại học sư phạm tỉnh Trung Nam chuyên khoa giáo dục chính trị.
Cô gái nói, bất kể năng lực làm việc có tốt hay không, nhưng tính cách Đường Đường nói không chừng khi làm công tác có thể rất nhanh thích ứng .
- Tôi gọi là Từ Nhất Minh, tốt nghiệp đại học kiến trúc Thượng Hải, chuyên khoa thiết kế gỗ xây dựng.
Nam thanh niên cũng nhanh chóng tự giới thiệu mình, không chút dông dài .
- Còn tôi là Đinh Trường Sinh, không có học đại học chính quy, làm lãnh đạo cho hai người rất xấu hổ khi trình độ không bằng, một tốt nghiệp đại học sư phạm , một đại học kiến trúc, nếu làm đúng theo ngành nghề chuyên nghiệp thì tốt biết bao, ở trong xã hội lưu lạc tầm hai năm, lương một năm dù thế nào đi nữa cũng phải một, hai chục vạn, việc gì cần phải chen vào đội ngũ nhân viên nhà nước, trống trơn chẳng có là bao, thôi không nói nữa, chiều nay tôi mời các người ăn cơm, coi như là mời khách từ phương xa đến, chúng ta còn có một đồng sự hôm nay ra viện, tối nay cùng nhau đến gặp cô ấy luôn thể.
- Cảm ơn Đinh chủ nhiệm, hay là để chúng tôi mời lãnh đạo a.
Đường Đường còn chưa lên tiếng, Từ Nhất Minh đoạt trước nói.
- Lãnh đạo? Ai là lãnh đạo, tôi có thói quen, cùng nhau làm việc chỉ có lãnh đạo cấp trên, ngoài công tác ra chúng ta là bằng hữu, các người vừa tham gia công tác, tiền lương còn chưa có một cọng lông, để các người mời tôi ăn cơm, các người thử nói xem tôi có thể ăn thoải mái sao?
Đinh Nhị Cẩu một nói rất hợp tình hợp lý , hai người kia đều gật đầu nói phải, rồi bọn họ quay trở lại phòng làm việc chung.
Vừa nhìn thấy hai tân binh cất bước,thì điện thoại di động của hắn liền vang lên, xem lại là dãy số của Trịnh Hiểu Ngãi, cái số này nàng chỉ gọi cho một mình Đinh Nhị Cẩu, cũng để phòng bị những người khác biết được, cho nên hắn đem cái số này thiết đặt để tên là số 10086, thỉnh thoảng hắn cũng quên, còn tưởng rằng số của công ty di động gọi mình để chào hàng các chương trình khuyến mãi.
- Có dặn dò gì không vậy chị?
- Chị nghe nói em đã quay trở lại?
Trịnh Hiểu Ngãi nhỏ giọng nói .
- Chị đang ở chỗ nào mà nói nhỏ như vậy?
- À..chị đang họp, tranh thủ nghỉ giải lao gọi cho em hỏi thăm một chút.
- Chị Trịnh à, đang họp mà gọi cho em như vậy không tốt đâu, nếu để cho người khác biết, thì có phải người ta đổ lên đầu của em, chị đang làm việc chung mà xen vào việc riêng, cái tội danh này em đảm đương không nổi đâu, thôi chị nhanh đi họp đi.
Đinh Nhị Cẩu quả thực có chút không biết nên khóc hay cười rồi.
- Mặc kệ, chị nhớ đến em thì gọi, buổi tối nay có thì giờ rãnh không?
Trịnh Hiểu Ngãi thoáng ngưng lại trong giây lát, nói vội ra mục đích của mình, nàng không giống những người đàn bà khác của Đinh Nhị Cẩu, những người đàn bà kia đều là lựa chọn chờ đợi trong im lặng, còn nàng là chủ động tìm lấy, từ sau khi nếm được nam nữ hoan ái khoái hoạt chân chính, cái loại khoái hoạt này mỗi khi rãnh rổi đều hành hạ lấy nàng, trong lòng của nàng thì Tưởng Văn Sơn đã là quá khứ rồi, nàng giờ thì luôn nghĩ đến các loại biện pháp tránh né Tưởng Văn Sơn dây dưa, thời gian gần đây từ lúc phó chủ tịch thành phố Vương Sâm Lâm gặp chuyện không may, Tưởng Văn Sơn cũng không có đi tìm nàng, lúc này nàng lại càng mong muốn lão đàn ông kia cũng không nên xuất hiện, bởi vì bây giờ nàng đã có một tình nhân trẻ tuổi khỏe mạnh thay thế rồi.
- Tối nay em bận tiếp đãi hai đồng sự mới tới dùng cơm, có thể sẽ về rất muộn đấy.
- Không sao, chị chờ em, hay là đến chỗ nhà hàng lần trước đi, chị chờ cho đến lúc em đến mới thôi.
- Thôi chị trước tiên cứ ngủ đi, khi nào xong thì em gọi điện thoại cho chị.
Đinh Nhị Cẩu biết là sẽ về khuya, cho nên cũng không đành lòng để cho nàng đợi lâu .
- Đâu có gì, chị nguyện ý chờ em mà. À.. hai người đồng sự mới là nam hay nữ vậy?
Trịnh Hiểu Ngãi không biết vì sao , trong lòng của mình lại hơi có chút ghen tuông.
- Nam nữ đều có, nếu chị không yên tâm thì có thể đến cùng tham gia chung luôn ah.
Đinh Nhị Cẩu nói với nàng.
- Được rồi đây chính là em nói đấy nhé, thôi chị họp tiếp đấy, buổi tối gặp lại.
Trịnh Hiểu Ngãi cũng rất muốn có tư cách danh chính ngôn thuận cùng với Đinh Nhị Cẩu, nhưng điều này là không thể nào, ít nhất hiện tại không có khả năng, Tưởng Văn Sơn giống như là một con rắn độc đang chiếm giữ tại bên cạnh của nàng, ông ta sẽ công kích săn gϊếŧ tất cả người đàn ông nào có ý đồ đối với nàng, nghĩ tới đây, Trịnh Hiểu Ngãi trong lòng có chút đau đớn, đây là một sự thật đau lòng.
- Buổi tối sẽ gặp lại, đừng có lo lắng nhiều quá, em tin rằng, ngày tự do của chị sẽ không quá xa bao lâu nữa đâu.
Đinh Nhị Cẩu bất chợt thản nhiên nói, tựa như hiểu được trong lòng nàng..
- Em nói cái gì….?
Trịnh Hiểu Ngãi nghe rõ lời Đinh Nhị Cẩu mới nói, nhưng nàng vẫn muốn nghe thêm một lần nữa, cái tâm trạng thích nghe người nam nhân của mình lần đầu tiên hứa hẹn với mình, dù là sự hứa hẹn này, trong suy nghĩ của nàng thật là hư vô mờ mịt đấy, nhưng đàn bà thì thường thường lại hay quan tâm đến cái loại hư vô mờ mịt kiểu như thế này..
- Thôi xem như không nói gì, tối về chị chú ý an toàn, tắm rửa cho sạch sẽ chờ em đấy nha.
Đinh Nhị Cẩu trêu đùa nàng câu cuối cùng .
- Chết đi… em cũng chú ý an toàn.
Trịnh Hiểu Ngãi nói ra, đúng lúc này ngoài cửa truyền tới tiếng gỏ cửa, nàng liền tắt điện thoại di động, đứng dậy đi họp.
Đinh Nhị Cẩu có thể thấy được tình nghĩa của Trịnh Hiểu Ngãi, nhưng hắn lại nghĩ đến người đàn bà này sau khi ở dưới mình uyển chuyển hầu hạ xong, sẽ còn vùi đầu vào để một người đàn ông khác ôm ấp, nghĩ đến bên dưới hạ thân của nàng, cùng một cái lỗ mà có hai người đàn ông thọt ra ra vào vào, trong lòng của hắn có chút buồn nôn, tuy nhiên Tưởng Văn Sơn đồi với hắn có thể nói là một con quái vật khổng lồ ngáng trở, nhưng dù quái vật lớn đến cỡ nào, cũng nhất định sẽ có nhược điểm của mình, mà hắn thì đang tìm nhược điểm của Tưởng Văn Sơn đang nằm ở nơi nào?