- Vậy ông có dự án phòng chống lũ lụt gì cho thành phố chưa vậy?
Thạch Aí Quốc cũng biết, chuyện này không phải là việc nhỏ …
-Tôi đã sắp xếp, dự án chống lũ trên cơ sở thì có thể hoàn thiện ngay, nhưng vấn đề là tiền bạc, tài chính chưa có đủ, cho nên không có biện pháp áp dụng chống lũ.
Dương Hoa An nói ra .
- Tài chính chưa có đủ? Bên tài chính không có cấp số tiền kia sao?
- Đúng vậy, tôi đã tìm Khang Minh Đức nhiều lần, nhưng thằng này cứ đổ thừa qua lại, không chịu xuất tiền cấp đúng chỗ, đại khái là cũng do lãnh đạo thành phố cũng chưa có tính toán nghỉ đến nguy hại của cơn hồng thủy trong mùa thu, vì thế tôi mới tới báo cáo với ông, xem chuyện này chúng ta phải tính toán như thế nào?
Dương Hoa An ngoài miệng tuy nhiên nói như vậy, nhưng trên thực tế liền là ông ta muốn Thạch Aí Quốc phải ra mặt để giải quyết chuyện này .
- Khang Minh Đức… ừm Hoa An, chuyện này tôi biết rồi, ông cũng không cần quản đến chuyện này nữa, để ta làm việc với Khang Minh Đức, ông phụ trách điều phối về nhân sự và vật chất giải quyết việc chống lũ đi.
Thạch Aí Quốc cũng là rất bất đắc dĩ, nhưng Khang Minh Đức thằng này chỉ nghe theo lời của bí thư Tưởng Văn Sơn, xem ra chính mình phải đi qua bên đảng ủy thành phố nói chuyện với Tưởng Văn Sơn rồi, nghĩ tới đây Thạch Aí Quốc ở trong lòng rất bực bội, chỉ một trưởng phòng tài chính này mà chủ tịch thành phố không thể quản được, chuyện này nếu nói ra bên ngoài, thì ông quả thực có thể phải cuốn gói đi khỏi TP Hồ Châu.
Sau khi Dương Hoa An đi rồi, chỉ chốc lát, Đinh Nhị Cẩu nhận được điện thoại của Thạch Aí Quốc, báo cho hắn là đi theo ông ta qua bên đảng ủy, tuy rằng đảng ủy TP Hồ Châu thị ủy nằm ngay đối diện với ủy ban thành phố, mỗi ngày đi ra đi vào đều thấy, nhưng Đinh Nhị Cẩu đây là lần đầu tiên đi vào ở bên trong nơi đó .
Đinh Nhị Cẩu đi theo Thạch Aí Quốc thân vào trong đại sảnh, cho dù Tưởng Văn Sơn cường thế như thế nào, nhưng Thạch Aí Quốc dù sao cũng là chủ tịch thành phố, là nhị bả thủ của TP Hồ Châu, cho nên khi từ trong phòng làm việc nghe được Thạch Aí Quốc hỏi thư ký của mình, Tưởng Văn Sơn ở bên trong trong phòng liền hô lớn:
- Lão đến rồi à , mau vào trong đi.
Vừa nói, một đàn ông trung niên mập lùn mở cửa ra đón .
Đinh Nhị Cẩu thấy vậy thì dừng lại, nhìn theo Tưởng Văn Sơn nắm tay Thạch Aí Quốc kéo vào phòng, lập tức thư ký của Tưởng Văn Sơn là Giang Bình Qúy nhẹ nhàng bước đến đóng cửa lại .
- Tiểu Đinh phải không..mời ngồi.
Giang Bình Qúy là thư ký của người đứng đầu thành phố, nhưng giống như là không có biểu hiện phách lối gì, thân thiết dẫn Đinh Nhị Cẩu qua ghế sa lon, còn rót cho hắn một ly trà uống .
- Cảm ơn anh Giang, gần đây bề bộn nhiều việc chứ ?
Đây là câu nói tiêu chuẩn thường hay vấn đáp .
- Bề bộn ư ? Cũng không nhiều lắm, cậu đến đây bao lâu rồi nhỉ?
Giang Bình Qúy sau khi pha trà cho Thạch Aí Quốc thì quay trở ra, ngồi ở gian ngoài trò chuyện cùng Đinh Nhị Cẩu.
- Hì..em đến cũng chưa có bao lâu, thời gian cũng gấp gáp quá, Trần chủ nhiệm sau khi được có lệnh chuẩn bị điều chuyển đi, thì em bị điều đến do không có trâu nên bắt chó đi cày.
Đinh Nhị Cẩu cười cười nói.
- Trần Khánh Long vận khí không tệ, đến khu công nghệ đang phát triển làm phó chủ nhiệm cũng xem như là lựa chọn đúng đắn.
Giang Bình Qúy nhìn thoáng qua cánh cửa bên trong khép hờ, có chút không cam lòng nói.
Đinh Nhị Cẩu trong lòng thì mỉm cười nhưng không nói gì, đến ủy ban thành phố, hắn rất chú ý đến những đối tượng mà mình có thể sẽ giao thiệp được, Giang Bình Qúy làm thư ký cho lãnh đạo đứng đầu TP Hồ Châu đương nhiên là hắn cũng đã tìm hiểu qua rất cặn kẽ, Giang Bình Qúy tính ra năm nay chắc có 30 rồi, sau khi tốt nghiệp khoa chính quy vẫn làm thư ký cho Tưởng Văn Sơn đến nay, giống như là Tưởng Văn Sơn đối với người thư ký này rất là hài lòng, cho nên suốt bảy năm trôi qua, vẫn không có dấu hiệu ý định thuyên chuyển Giang Bình Qúy đến công tác khác tốt hơn, đây cũng là nỗi buồn rầu của Giang Bình Qúy.
Nhưng Giang Bình Qúy thì không có dũng khí như Trần Khánh long, đừng nói là gặp Tưởng Văn Sơn đề nghị , mà ngay làm như Trần Khánh Long thông qua người quen để ngỏ lời với Tưởng Văn Sơn, gã cũng không dám, tại Hồ Châu này Tưởng Văn Sơn là một người có quyền uy tuyệt đối, không ai dám vuốt râu hùm với ông ta, với tư cách phục vụ Tưởng Văn Sơn lâu nay, thì Giang Bình Qúy đã sớm ở trong nội tâm thần phục Tưởng Văn Sơn lạm dụng uy quyền ở bên trong, cho nên gã chỉ có thể là đành chờ Tưởng Văn Sơn một ngày đó lương tâm trỗi dậy, đem gã thả ra bên ngoài, gã tin tưởng rằng nếu mình đi ra ngoài, thì ít nhất cũng phải làm đến chức vụ khu trưởng, nhưng vấn đề là thời gian cho đến lúc nào đây?
- Anh Giang, em là người ở bên ngoài, tại địa phương này cũng không có bằng hữu nào, nếu anh Giang có thời gian rãnh rỗi sau này, cho em một cơ hội mời khách ăn cơm.
- Ha ha, …ừ.. đến lúc đó tôi mời cậu.
Tuy Thạch Aí Quốc cùng Tưởng Văn Sơn mặt đối mặt với hai tầng cao ốc, rất có thể hai người cầm kính viễn vọng còn nhìn thấy mặt nhau, nhưng Thạch Aí Quốc không phải là thường xuyên đến đảng ủy trao đổi công tác với Tưởng Văn Sơn, nguyên nhân vì sao tất cả mọi người rất rõ ràng, đó là về vấn đề chính trị, còn cuộc gặp hôm nay chỉ là dối trá giả nhân giả nghĩa mà thôi.
- À.. vừa rồi ở trong điện thoại nghe lão nói có chuyện gấp?
Tưởng Văn Sơn chỉ chỉ chén trà trên bàn nói ra.
- Đúng vậy bí thư, chuyện này làm không tốt thì có thể xảy ra tai nạn chết người đấy, cũng còn quan hệ đến mấy triệu tánh mạng tài sản dân chúng và an toàn của thành phố Hồ Châu, cho nên tôi phải đến gặp lão trao đổi một chút.
- Ừm, đến cùng là chuyện gì mà nghiêm trọng như thế?
- Tôi nhận được thông tri từ bộ chỉ huy thượng cấp của ban chống lũ lụt, phát sinh mưa to trên diện tích lớn ở thượng nguồn, loại tình huống vào mùa này rất ít khi gặp, có thể nói là vài thập niên gần đây chưa xảy ra, sắp đến đầu mùa đông rồi, nếu bây giờ bộ chỉ huy chống lũ của chúng ta không lo kịp, nhỡ TP Hồ Châu đại bộ phận diện tích bị chìm trong nước, sắp xếp dân chúng an toàn là một đại vấn đề, cho nên chuyện này tôi muốn phòng ngừa trước cho chu đáo ah.
- Vậy còn chờ gì nữa , có dự án phòng chống chưa?
Tưởng Văn Sơn vừa nghe xong trong lòng cũng gấp gáp.
- Dự án thì có, nhưng tài chính thì chưa tới, Dương Hoa An đã ra thông báo chống lũ khẩn cấp, nhưng tôi cảm thấy vẫn còn chưa đủ, vì thế tôi đề nghị thành lập ban chỉ huy chống lũ Thu Đông của TP Hồ Châu, cần có bí thư tự mình đứng ra nắm lấy đại cục, như vậy thì mới có thể cân đối tốt hơn quan hệ khắp mọi mặt, tranh thủ đem lực lượng chống lũ phát huy đến mức tốt nhất.
Thạch Aí Quốc bất động thanh sắc thổi phồng Tưởng Văn Sơn lên.
Trên đường đến đảng ủy, Thạch Aí Quốc đã suy nghĩ kỹ, nếu muốn chuyện chống lũ tiến hành thuận lợi, phải đem Tưởng Văn Sơn kéo ra ngoài, nếu không thì rất khó chỉ huy điều động các ban ngành khác của TP Hồ Châu, nếu như không phối hợp được, thì sẽ ảnh hưởng công tác chống lũ, tất cả cố gắng đều sẽ thất bại trong gang tấc, cho nên ông ta hạ quyết tâm, vô luận như thế nào cũng phải kéo Tưởng Văn Sơn ra.
Đối với Thạch Aí Quốc tỏ thái độ , Tưởng Văn Sơn lại rất hài lòng, ông muốn thấy Thạch Aí Quốc phải có biểu hiện cúi đầu nghe theo, bởi vì trong cách xử sự làm người ở bên trong của Tưởng Văn Sơn, không cho phép bất cứ kẻ nào khiêu chiến đến quyền uy của mình, cho dù là với tư cách nhị bả thủ Thạch Aí Quốc đi nữa , ông cũng sẽ không nể mặt một chút nào.