Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Đinh Nhị Cẩu cảm thấy dù có nói phải trái với Dương Phụng Tê, cũng thật sự là không giải quyết được vấn đề, vì thế đứng dậy định rời khỏi nơi đây, nhưng Dương Phụng Tê cũng đứng lên, nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu kích động như thế, chính cô cũng không biết tại sao mình khẩn trương như vậy, sự thật là cô phát hiện ra, mình lại rất quan tâm đến tâm tình của hắn.

– Khoan đi, chị còn chưa nói hết đâu!

Đinh Nhị Cẩu quay đầu nhìn thoáng qua Dương Phụng Tê, lại đi trở về ghế dựa ngồi xuống. Dương Phụng Tê rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người lấy ra một cái rương sắt có mật mã, cô mở ra, từ bên trong cầm lấy một xấp văn kiện đặt ở trước mặt Đinh Nhị Cẩu.

– Đây là điều khoản về khai thác mỏ đất hiếm (rare-earth) của công ty, trong giấy tờ văn kiện làm cổ đông, em phải ký tên, nếu không, thì thỏa thuận cổ đông sẽ không có hiệu lực, tất cả các cổ đông đều đã ký rồi, em nhìn qua một chút, nếu như muốn sửa đổi, chị sẽ làm lại thỏa thuận cổ đông cho em.
Dương Phụng Tê nói thật cẩn thận từng ly từng tý, biểu hiện của cô đối với Đinh Nhị Cẩu, so với lúc cô đối đãi với Trần Tiêu Tử còn hạ thấp lòng tự trọng hơn nhiều! Cô có cảm giác mình có phải lâm vào một dạng biếи ŧɦái, tự tìm kiếm, tự làm khổ, tự tạo nên cơn lốc xoáy ở bên trong con người mình, cô hiện tại đang hy vọng có một gã đàn ông tra tấn chính mình, là cái loại với bộ dạng tra tấn đến chết, cho nên cô thực dăng hy vọng nhắm đến là chính gã đàn ông này, bởi vì dù sao hắn cũng là ân nhân của mình, đây là một loại cảm giác dị dạng, nhưng loại cảm giác này khiến cô cảm thấy vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Đinh Nhị Cẩu không nói gì, hắn nhìn văn kiện cẩn thận, sự tình liên quan đến ích lợi cá nhân mình, cho nên hắn phải xem thật cẩn thận, không có tâm hại người, nhưng phải có tâm phòng bị người, tuy rằng hắn rất chán nản Dương Phụng Tê với sự ích kỷ của cô, nhưng trong sự thỏa thuận này là rất tốt, đối với hắn chỉ có lợi mà vô hại, thậm chí Đinh Nhị Cẩu có thể đoán ra là Dương Phụng Tê cố ý soạn ra, vì bên trong thỏa thuận có rất nhiều quyền lợi, mặc dù là hắn chỉ là tên côn đồ không hơn, tiền bạc không có tự nhiên dễ dàng từ trên trời rơi xuống.
– Được rồi em ký!

Đinh Nhị Cẩu đặt bút ký vào tên của mình.

– Nếu không có chuyện gì khác, em trở về, sáng mai còn huấn luyện nữa!

– Em có thể ngủ ở nơi này, sáng sớm đi cũng được!

Dương Phụng Tê giờ đang suy nghĩ, hồi nãy vì câu nói lỡ mà giờ hối hận, bởi vì dưới sự kích động của hắn, cô quên mất mình hẹn Đinh Nhị Cẩu đến đây với mục đích thật sự là gì.

Tuy rằng cô hận Trần Tiêu Tử, nhưng từ nhỏ đã được sự giáo dục tốt từ khi còn là cô gái trẻ tuổi, đối với bất kỳ người nào cô cũng không dám nói chính mình hơn một trước đã gặp những chuyện gì, chỉ có một mình Đinh Nhị Cẩu biết, cô muốn báo thù, thì cô phải cầu trợ ở người khác, mà Đinh Nhị Cẩu là thí sinh tốt nhất, vì muốn Đinh Nhị Cẩu không còn do dự, cô thậm chí nghĩ đến mình có thể cùng Đinh Nhị Cẩu hòa nhau hợp thể, như vậy sẽ không còn có ai khác biết, mà nếu muốn áp dụng phương thức này, chỉ có cách tốt nhất chính là cô gả cho Đinh Nhị Cẩu, tuy rằng điều này khá khó khăn, nhưng cũng không phải là không thực hiện được.
– Chuyện ở lại không thích hợp lắm, hẹn gặp lại!

– Đợi một chút!

Dương Phụng Tê khuôn mặt căng thẳng, đôi mắt như sắp sữa tuôn lệ, nhìn hắn sắp rời đi nói:

– Chẳng lẽ em rất chán ghét chị sao? Có phải cảm thấy chị là một người tàn hoa bại liễu nên chướng mắt, hay là bởi vì chị đã bị người khác chà đạp nên em không thích chị, có hiểu cho chị đã trãi qua bao nhiêu khổ cực? Vì sao lại cứu chị, nếu chướng mắt, vì sao lại cứu, tại sao không cho chị chết tại thôn Lô Gia Lĩnh đi.

Dương Phụng Tê đêm nay bất cứ giá nào cũng phải đạt được mục đích của mình, cơ hội như vậy rất khó có được, cho nên, trong lòng cô đang vội vã, đây cũng là vô thế được ăn cả, ngã về không, nếu mà vẫn không thể đả động được Đinh Nhị Cẩu, thì chỉ có thể là chờ theo ý trời.
Đinh Nhị Cẩu trong lòng cũng rất khó xử, hắn cũng biết một phụ nữ nếu trải qua tra tấn hành hạ như vậy, trong lòng làm sao có thể thả xuống được, nhưng thật ra vì một người phụ nữ mà đi gϊếŧ người, hắn thật đúng là khó có thể quyết định, đó là gϊếŧ người, chứ không phải gϊếŧ con gà.

– Chị nói cái gì vậy, có khi nào em nói chị chướng mắt đâu!

Nhìn thấy Dương Phụng Tê bởi vì kích động, mà bàn tay cô nắm chặt chiếc điện thoại di động, bàn tay trắng bệch không có chút máu, có thể thấy được thần kinh cô căng thẳng đến chừng nào, hơn nữa Dương Phụng Tê cả người đang phát run, thoạt nhìn như lung lay sắp ngã.

– Em không nói ra, nhưng trong lòng là nghĩ như vậy, chị nói không sai chứ, em chê chị không còn trong sạch, đã bị vấy bẩn, chị biết chị là người đàn bà đã giông như là chén rượu thừa, còn có một đứa con với người khác, làm sao em có thể có thể coi trọng chị? Ha ha, chỉ là chị vọng tưởng thôi, em đi đi, đi càng xa chị càng tốt, chuyện đầu tư, giao dịch cũng theo đó bỏ qua, chị và em không ai thiếu nợ với nhau, nhưng chị có thể hay không cầu mong em một chuyện duy nhất cuối cùng?
– Chị nói đi? Chỉ cần em có thể làm được đấy, nhất định sẽ giúp chị!

Đinh Nhị Cẩu trong lòng buông lỏng nhẹ nhỏm, hắn nghĩ đến Dương Phụng Tê thật sự nghĩ là đã thông suốt.

– Nếu ngày nào đó em nghe được con gái của tổng giám đốc tập đoàn Bàn Thạch Dương tự sát, làm phiền em đến lúc đó có thể đến trước mộ phần của chị mang theo một bó hoa Lily trắng, chị thích màu hoa thuần khiết, ha ha, em có phải cảm thấy buồn cười, một phụ nữ toàn thân đều bị dơ bẩn lại khát vọng thuần khiết…

Dương Phụng Tê mỗi lần cười như điên, Đinh Nhị Cẩu tâm trí cũng phát run theo.

– Đây là chị dọa em sao?

Đinh Nhị Cẩu cố mỉm cười, bất đắc dĩ nói ra.

– Dọa em? Em là cảnh sát, chị là dân, làm sao có thể dọa em, em lại là người giúp chị nữa mà…

Dương Phụng Tê lời nói thật là thê lương bất lực.
– Em đã nói là sẽ giúp chị, nhưng không phải là lúc này, chuyện này không gấp được!

– Chị biết, cho nên chị không thúc giục em, nhưng chị cứ chờ đợi mà không biết ngày nào chuyện sẽ vỡ lỡ ra, khi ấy chị không biết như thế nào đối mặt với người đời cười chê, em thử nghỉ lúc đó sống hay là chết tốt hơn, em có hiểu được một người chờ đợi mà không biết lúc nào sẽ chết tư vị như thế nào không?

Đinh Nhị Cẩu nhìn Dương Phụng Tê nói một cách quyết liệt, hắn không biết phải trả lời làm sao.

Nhấn Mở Bình Luận