Đinh Nhị Cẩu dùng dao gọt xong trái lê, rồi cắt thành những miếng nhỏ, sau đó đựng vào một cái đĩa, dùng cái nĩa nhỏ cắm vào đưa đến miệng của Thạch Ái Quốc.
Động tác này thoạt nhìn đơn giản vô cùng, nhưng nếu không phải là thật tâm làm, thì rất khó làm, đầu tiên là Đinh Nhị Cẩu tự mình đến siêu thị lựa mua, những ngày qua Hồ Châu bị lũ lụt, đồ ăn thức uống rất thiếu, đây là chánh tông loại dương lê, nghe nói loại lê này đối với việc trị liệu cơn ho rất có hiệu quả, cho nên mỗi khi buổi tối Đinh Nhị Cẩu trực đêm, hắn đều chuẩn bị một đĩa lê như vậy cho Thạch Ái Quốc.
- Được rồi tôi không ăn nữa đâu, tiểu Đinh…cậu ngồi xuống đây trò chuyện, những ngày qua làm cậu vất vả, vừa chuyện bên ngoài vừa bên trong, cậu cũng phải chú ý nghỉ ngơi, thân thể cũng không phải là làm bằng sắt đâu, không cần vì tôi mà phá hỏng sức khỏe mình.
Thạch Ái Quốc nói những lời này, hoàn toàn là xuất phát từ chân tình..
Không thể không nói, về phương diện thu phục nhân tâm Thạch Ái Quốc vẫn có bản lãnh đấy, có những lãnh đạo để cho thuộc hạ của mình cố gắng, cố gắng hết sức mình, hết chuyện làm ăn của lãnh đạo, còn phải giúp lãnh đạo một tay chuyện trong nhà, nhưng vẫn xem nhẹ thuộc hạ, bọn họ cho rằng đây là việc cấp dưới phải làm, đúng ra bọn họ xem đây là đem đặc quyền mà cấp dưới phải phục vụ như thế mà thôi.
Nói vài lời ấm lòng thì cũng đâu có chết ai? Vậy mà có lãnh đạo lại không biết..
Nói vài lời cảm tạ, biểu đạt một chút tấm lòng cảm kích, thì càng nhận được thêm sự trung thành sao? Điều đó chắc chắn là sẽ có..
Rất rõ ràng, Đinh Nhị Cẩu đang bị cảm động.
- Thưa chủ tịch, em không sao đâu, em tuổi còn trẻ, nên không có việc gì, đúng ra với em mà nói, cơ hội để chăm sóc người bệnh như thế này thì không có nhiều lắm, nhất là đối với người nhà của mình, lại càng không có cơ hội, cho nên làm chút việc gì được cho chủ tịch, thì trong lòng cũng thoải mái một chút.
Nói lời này thì trong lòng của Đinh Nhị Cẩu rất là thương cảm cho bản thân mình không còn người ruột thịt, nước mắt tại trong hốc mắt ứa ra, nhưng hắn rất nhanh quay mặt che giấu đi..
Thạch Ái Quốc đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói Đinh Nhị Cẩu, lúc này trong lòng ông cũng có nhiều mối cảm xúc ngổn ngang, cho nên không biết nên nói cái gì để an ủi cho tên thư ký của mình.
Cái gọi là trước giường bệnh mới thấy ai là hiếu tử, ai là thật lòng. Huống chi là nửa đường vợ chồng đây này, Tiêu Hồng thì lúc ban đầu có hai ngày đêm cùng ở trong bệnh viện, nhưng những ngày tiếp theo thì không thích ở lại nơi này, cô nói rằng bị dị ứng chịu không nổi mùi cồn sát trùng ở trong bệnh viện.
Còn con gái Thạch Mai Trinh, chưa có đêm nào ở cùng với ông, cho nên buổi tối thì chỉ có Đinh Nhị Cẩu và tài xế Hồ Hải Quân hai người thay ca, điều này làm Thạch Ái Quốc rất là xấu hổ và bực bội.
- Thưa chủ tịch, em có vài chuyện muốn báo cáo, không biết lúc này có thích hợp không?
- Nói đi, dù sao suốt ngày tôi chỉ ngủ, ngủ đến mức ngu người rồi.
Thạch Ái Quốc tự giễu nói.
- Vâng…em sẽ nói sơ lược qua, để chủ tịch còn nghỉ ngơi.
- Nói đi, không có việc gì.
Thạch Ái Quốc khích lệ hắn nói.
- Thưa chủ tịch ..chuyện thứ nhất, em phải thành thật cho chủ tịch biết chứ không giấu diếm được, sau khi đến đây làm thư ký, đối với cá nhân em mà nói, đã xảy ra một chuyện đại sự, đó chính là em nhận chủ nhiệm tổ chức cán bộ thành phố Cố Thanh Sơn làm cha nuôi, đã nhiều lần em đều muốn nói với chủ tịch, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, chủ tịch…mong rằng sẽ không trách cứ em ….
- Cố Thanh Sơn là cha nuôi của cậu? Ha ha, tiểu Đinh, chắc cậu nói đùa đấy hả?
- Chủ tịch.. đó là sự thật ạ..
Đinh Nhị Cẩu đem việc làm sao quen với Cố Thanh Sơn, trước sau kể lại cho Thạch Ái Quốc nghe qua.
Thạch Ái Quốc gật đầu, giờ ông đã tin rằng nếu Đinh Nhị Cẩu đã thẳng thắn cho mình biết câu chuyện này, như vậy đây là chuyện thật…
- À… Cố Thanh Sơn so với tôi thật là tinh mắt, lão Cổ so với tôi thì có quyết đoán hơn, tiểu Đinh, tôi dám nói Cố Thanh Sơn nhận cậu làm con nuôi, cũng không phải là bởi vì cậu đã đã cứu con gái của của lão, mà đó là lão Cổ nhìn vào con người của cậu đấy. Tiểu Đinh, lão Cố là một người quang minh lỗi lạc, cho dù là cậu nhận lão Cổ làm cha nuôi, thì tôi vẫn tin dùng cậu làm thư ký cho tôi, tuy rằng giữa tôi và lão Cố kết giao không thân lắm, nhưng lão Cổ là một người rất đáng giá để mà làm bằng hữu, cho nên tôi rất yên tâm về cậu, nhưng nhớ một điều là nếu đã gọi lão Cổ bằng cha, thì cậu phải gọi tôi là chú đấy nhé.
- Xim cám ơn chủ tịch..
Đinh Nhị Cẩu thấy Thạch Ái Quốc rộng lượng với mình nên rất là cảm kích.
- Vâng còn có chuyện thứ hai.. đó là em…úy quên..là cháu.. chưa có được sự đồng ý của chú lại dám tự mình quyết định, bởi vì sự kiện này ảnh hướng đến quá lớn, mà hôm qua cháu vừa mới nhận được tin tức đấy, nói thật.. thông tin này ép tới làm cháu không thở nổi…
Thạch Ái Quốc nhìn vẻ mặt Đinh Nhị Cẩu ngưng trọng, trong lòng ông cũng có chút bất an, bởi vì ông thừa biết tên thư ký này của mình sẽ không ăn nói lung tung, hắn cũng chưa bao giờ nói đến chuyện giật gân.
- Nói… đã xảy ra chuyện gì?
- Chủ tịch… ngày hôm qua Giang Bình Qúy có đến tìm gặp cháu…
Đinh Nhị Cẩu xoay người về phía sau cánh cửa phòng bệnh đóng chặt, thấp giọng nói.
- Giang Bình Quý? Hắn là thư ký của bí thư Tương, vậy đến tìm cháu để làm chi?
- Hắn tiết lộ với cháu một bí mật động trời, hiện tại thành phố Hồ Châu đang giấu diếm bí mật này, cháu cũng không biết là hắn nói là thật hay là giả, nên chưa có dám đáp ứng hắn…
- Bí mật? Bí mật gì?
Thạch Ái Quốc nheo lại ánh mắt, hỏi.
- Giang Bình Qúy nói, thật ra lũ lụt lần này, nhân số tử vong tiếp cận 600 người, nhưng khi bí thư Tương báo lên con số nạn nhật bị chết thì giảm đi rất nhiều, rất nhiều gia đình cửa nát nhà tan, lúc ấy cháu nghe nói qua như thế thật là khϊếp sợ, không biết rõ hắn có ý tứ gì khi nói cho cháu biết đến chuyện này..
- Cái gì? 600 người, vậy hắn có chứng cứ gì không?
Thạch Ái Quốc sắc mặt không thay đổi hỏi.
- Cháu cũng đã hỏi hắn như vậy, nhưng hắn lúc này mới đưa ra điều kiện, điều kiện này, càng làm cho cháu cảm thấy hắn cũng có tham vọng khá lớn.
Đinh Nhị Cẩu nhìn sắc mặt của Thạch Ái Quốc, dần dần hướng ý nghĩ của ông theo sự sắp xếp của mình.
- Hả? Hắn muốn cái gì?
- Chủ nhiệm khu khai phát khu công nghiệp.
Đinh Nhị Cẩu giọng nói tuy thấp, nhưng hắn làm như lộ ra vẻ tức giận bất bình.
- Chủ nhiệm khu khai phát khu công nghiệp? Úi trời…không biết vị trí ở khu khai phát này có gì tốt mà Trần Khánh Long cũng xin đi, bây giờ Giang Bình Qúy cũng coi trọng chỗ này.
Nói xong Thạch Ái Quốc nhắm mắt lại, nhìn như là đã ngủ.
Một hồi sau, Thạch Ái Quốc mở mắt ra hỏi:
- Việc này lão Cố có biết chưa?
- Cha nuôi có biết con số tử vong báo lên là giấu diếm, nhưng tổng số thật sự thì không biết, từ lúc Giang Bình Qúy tìm gặp, đến giờ cháu cũng chưa cho cha nuôi biết.
Đinh Nhị Cẩu khi nói ra lời này thì nhìn thẳng vào mặt Thạch Ái Quốc, khuôn mặt của hắn rất là bình thản, Thạch Ái Quốc cũng chỉ liếc nhìn Đinh Nhị Cẩu một cái, ông đang suy nghĩ, dù Đinh Nhị Cẩu có nói hay là chưa nói cho Cổ Thanh Sơn biết cũng không trọng yếu, mấu chốt vấn đề là Cố Thanh Sơn có duy trì quyết định trước đây của mình, đáp án dĩ nhiên là chắc chắn, lâu nay Cố Thanh Sơn vẫn muốn đẩy bí thư Tương Văn Sơn văng đi, đây là cơ hội ngàn năm một thuở.
Tuy rằng thành phố đã có lời đồn đãi bí thư Tương Văn Sơn sẽ rời đi khỏi thành phố Hồ Châu, nhưng chưa có tin tức nào là kỳ này Tương Văn Sơn sẽ còn bị thêm một đòn sấm sét giáng xuống đầu.