Đinh Nhị Cẩu rạng sáng quay lại đường cũ trở về ký túc xá ,mỏi gối chồn chân hắn đi cứ như là theo quán tính, vào được bên trong, nhìn quanh không có bất kỳ tình huống bất thường nào, vì thế nằm lại vào chăn của mình, vừa nghiêng đầu, chợt thấy Kha Tử Hoa trợn to đôi mắt đen nhánh đang nhìn mình.
– Làm anh giật mình dậy?
Đinh Nhị Cẩu chột dạ hỏi.
– Không có, anh chỉ lo lắng cho chú, suốt cả đêm không trở về, đi đâu vậy?
– Ai nói tôi suốt đêm không trở về, mới vừa đi nhà cầu, giờ không phải vừa trở về sao!
Kha Tử Hoa ngồi dậy, dùng cái chăn bao lấy thân thể mình.
– Chú đừng hòng qua mắt anh, tối hôm qua, anh uống nhiều nước, từ lúc mười hai giờ đêm đến giờ tổng cộng ba lượt đi toilet, ở trong nhà cầu không có nhìn thấy chú, trên giường cũng chẳng có chú, nói đi, với tư cách là nhóm trưởng dãy phòng này, anh có quyền báo cáo với thầy chủ nhiệm, để xem chú phản ứng tình huống này ra sao!
– Anh dám, có phải lại muốn thử xem chiêu “ vô địch liêu âm chân đá “ rồi hả?
Đinh Nhị Cẩu hù dọa nói.
– Thì nói đi, chơi ở đâu vậy, tối nay mang anh đi với, có khu vực vui chơi vui vẻ thì cùng nhau thưởng thức chứ!
– Ai nói tôi đi chơi, tôi ra ngoài có việc riêng mà!
– Việc riêng? Hừ, lấy kinh nghiệm của anh, ban đêm lén lút đi ra ngoài, bình thường ở đây chú cũng chẳng có việc riêng gì, chỉ có hai điều, không đi trộm thì đi săn bò lạc, chú là cảnh sát, sẽ không đi ăn trộm, còn lại là đi săn bò lạc mà thôi! Này bạn hữu, không phải anh có ý xấu, nếu chú không có tiền, nhiều thì không có, chứ mấy vạn đồng tiền vẫn có thể cho chú mượn đấy, kiếm chỗ chơi cho đàng hoàng, đừng đi săn bò lạc, phải cẩn thận, dễ dàng nhiễm bệnh đó, phải chú ý bảo vệ mình.
Kha Tử Hoa vừa mới dứt lời, đã nhìn thấy một chiếc giày bay đến trước mặt, may mà hắn né kịp, lóe lên bàn tay Đinh Nhị Cẩu ném giày, Kha Tử Hoa cười ha hả nằm xuống.
– Nói hươu nói vượn nữa, tôi đem đầu lưỡi của anh cắt ra!
Đinh Nhị Cẩu càu nhàu nói.
May mắn cho Đinh Nhị Cẩu hôm nay không có bài huấn luyện thể lực! Chỉ là học bài lý thuyết, chứ thật ra Đinh Nhị Cẩu nhất định bắp chân bị chuột rút tê dại rồi, tối hôm qua một đêm hoang đường, lúc gần đến giờ muốn trở về, lại thấy được một cái rương hiếm lạ, được Dương Phụng Tê ám chỉ thực hành, từ trên cơ thể Dương Phụng Tê thao luyện thực hành một lần, hắn chẳng ngờ tới, bản năng của Dương Phụng Tê lại có một loại tâm tính như vậy, hắn cũng không hiểu, vì sao mình cũng biếи ŧɦái như vậy, nhìn thấy một người đàn bà đoan trang xinh đẹp đầy bản lỉnh hét ra lửa, vừa mới còn đứng ở trước mặt mình, mình thì kinh sợ, e ngại cô ấy đủ đều, chỉ mấy phút sau liền biến thành một con cɦó ƈáϊ, mặc cho mình chém gϊếŧ đùa bỡn, đây không phải là hắn không rõ, mà là Dương Phụng Tê biến hóa quá nhanh, bây giờ nhớ lại, hắn trong lòng lại sôi trào nhiệt huyết.
Hết giờ học, Đinh Nhị Cẩu với Kha Tử Hoa chạy ra bên ngoài phòng học hút thuốc lá, nhìn thấy trước mặt dọc hành lang có một phụ nữ đi tới, mặc bộ quân phục quân đội, tóc búi gọn phía sau, đầu nội nón kepi, trên chân là một đôi giày cổ thấp, tiếng bước giày gỏ trên nền gạch bông lộp cộp, Đinh Nhị Cẩu vừa thấy, thầm nghĩ không ổn, vội vàng đem điếu thuốc hút dang dở dụi ở dưới chân, xoay người định trốn đi.
– Sao vậy?
Kha Tử Hoa hỏi.
– Bà la sát đến đấy!
Đinh Nhị Cẩu nháy mắt, lập tức chuồn đi.
– Đinh trường Trinh, đồng chí đứng lại, tôi tìm đồng chí có việc!
Chu Hồng Kỳ từ xa đã thấy Đinh Nhị Cẩu muốn chạy trốn, vì thế vội vàng gọi hắn quay lại.
– Xin chào, huấn luyện viên, chúng tôi hôm nay có giờ học lớp lý thuyết, sao đồng chí lại tới đây!
Kha Tử Hoa gặp bóng dáng Chu Hồng Kỳ thì lại thấy hình ảnh diễn viên Vương Tử Văn cho nên khi gặp cô lại đây, đương nhiên là hí ha hí hửng tiến lên chào hỏi, nhưng Chu Hồng Kỳ hình như là không quan tâm đến sự có mặt của Kha Tử Hoa .
– Tôi tìm Đinh Nhị Cẩu, chứ không tìm đồng chí, nếu không có việc gì thì đi trước đi!
– Ới ơi, Nhị Cẩu, lại đây, huấn luyện viên tìm chú kìa!
Kha Tử Hoa mặt méo mặt kêu Nhị Cẩu.
– Ai da, huấn luyện viên, tại sao gọi tôi là Đinh Nhị Cẩu, tôi tên là Đinh Trường Sinh, xin đồng chí gọi cho đúng tên!
Đinh Nhị Cẩu đứng nghiêm một cái, đứng ở trước mặt Chu Hồng Kỳ, còn Kha Tử Hoa cũng không có rời đi, ở một bên nhìn nhìn.
– Ủa? Người khác gọi thì được, còn tôi thì không thể à?
Chu Hồng Kỳ thắc mắc hỏi.
– Bởi vì bọn họ không phải là người!
Đinh Nhị Cẩu liếc mắt nhìn Kha Tử Hoa nói.
– Chính chú mới là không phải người đó! Đinh Nhị Cẩu, sao chú mắng chửi anh?
Kha Tử Hoa quạu quọ nói.
– Thôi được rồi, đồng chí Đinh Trường Sinh, sau khi hết giờ học, đến sân huấn luyện gặp tôi, có chút chuyện cần thảo luận!
Chu Hồng Kỳ nhẹ nhàng nói.
– Á….huấn luyện viên, đồng chí lại định phạt tôi chạy vòng vòng sân nữa à, tôi không có phạm cái gì sai lầm nha!
Đinh Nhị Cẩu mới vừa nghe lại đến sân huấn luyện, mặt đã tái xanh nói.
– Đúng là không có phạm điều gì à? Vậy đồng chí tối hôm qua đã đi đâu,làm gì, đêm không về ngủ, còn nói lý lẽ với tôi nữa sao!
Chu Hồng Kỳ đã thay đổi bằng giọng nói nghiêm nghị.
– Này…..!
Đinh Nhị Cẩu quay đầu nhìn về phía Kha Tử Hoa nghi ngờ, nhưng Kha Tử Hoa này gương mặt cũng mờ mịt ngu ngu giống như hắn, xem tình hình thì không phải là Kha Tử Hoa mật báo, vậy tại sao Chu Hồng Kỳ lại biết được?
Ngay lúc Đinh Nhị Cẩu đang nghi hoặc là ai, thì Chu Hồng Kỳ đã bước lộp cộp quay đi mất.
– Cô ấy muốn làm gì?
Kha Tử Hoa đi đến bên cạnh Đinh Nhị Cẩu, nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Đinh Nhị Cẩu.
– Thật không phải là anh nói?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Hừm, anh còn chưa kịp báo mà!
Kha Tử Hoa tỏ vẻ mình bị nghi oan.
– Vậy làm sao cô ấy biết được, có thể là…..
– Cô ấy đang giám thị chúng ta?
Hai người miệng đồng thanh nói một lượt!
– Nếu là như thế này, chúng ta thật đúng là tàn đời trong ngỏ hẹp rồi, nói cách khác chúng ta nhất định sẽ bị cô ấy hành hạ cho đến chết!
Kha Tử Hoa cảm giác sau lưng ngầm có mùi vị âm mưu không tốt lắm.
– Tôi biết anh không phải người hiền lành, có phải là đang muốn tán đổ huấn luyện viên?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
Kha Tử Hoa cười nhẹ nói:
– Làm sao mà anh dám, bất quá ngược lại anh phải nể chú đó! Chú biết không, vừa rồi anh thấy ánh mắt cô ấy nhìn chú rất dịu dàng, từ hồi vào trường này học, đây là lần đầu tiên anh mới bắt gặp cô ấy hiền lành như vậy, bạn hữu, hãy cẩn thận cái thân của chú!