Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Sau khi vợ chồng Thẩm Mộc đi rồi, không có bao lâu, vừa vặn đến giờ Đinh Nhị Cẩu uống thuốc, lúc này cũng đã hết giờ quy định thăm nuôi của bệnh viện, Trịnh Hiểu Ngãi đẩy một cái xe đựng thuốc, bên trên là tất cả các loại thuốc của Đinh Nhị Cẩu, đi theo sau là Chu Hồng Diễm ..

Thay bộ váy áo y tá, trên đầu đeo đội cái nón hộ sĩ, mặt bịt khẩu trang, nếu không phải là người rất thân quen thật đúng là không thể nào nhận ra được, duy nhất có sơ hở chính là Chu Hồng Diễm không tìm được đôi giầy thích hợp cho Trịnh Hiểu Ngãi, cứ thế một hộ sĩ có y tá trưởng đi phía sau, hướng phòng bệnh đi đến.

Sau khi vị khách thăm bệnh cuối cùng rời khỏi, Đinh Nhị Cẩu cảm thấy rất mệt mỏi, vừa nằm ở trên giường nghỉ ngơi, thì đã nghe có tiếng bước chân bước tới, Đinh Nhị Cẩu mở mắt ra.
-Đinh thư ký, đến giờ uống thuốc rồi, cảm giác tốt hơn nhiều chưa?

-À… tốt hơn nhiều, chỉ là có quá nhiều người đến nên hơi mệt, chị Chu này, mấy thứ này em cũng ăn không hết, chị lấy về cho mọi người cùng ăn đi..

Đinh Nhị Cẩu nhìn đầu giường chồng chất các loại quà thăm bệnh, hướng về Chu Hồng Diễm cầu viện nói.

Hắn có nguyên tắc của riêng mình, nhưng nếu như người này người nọ mang quà đến, cũng không tiện từ chối, cái gọi là nước quá trong thì sẽ không có cá chính là ý tứ này, một chút nhân tình cũng không gần gủi nhận cho, thì về sau này sẽ bị cô lập, như vậy thì cũng nguy hiểm.

Nhưng hắn lại không muốn thông đồng làm bậy, cho nên quà mang đến thì có thể lưu lại, tiếp nhận lấy hảo ý của người, nhưng nếu đưa tiền, hắn sẽ một mực khéo léo từ chối, đây là vấn đề nguyên tắc, trong giai đoạn này Thạch Ái Quốc cũng như là chính bản thân hắn vậy, đây là thời khắc mấu chốt, một khi mình đang nằm viện mà thu tiền của bất cứ người nào, chẳng những đối với hắn, mà ngay cả đối với Thạch Ái Quốc cũng là một sự đả kích trí mạng, cho nên, đây là mấu chốt nguyên tắc.
-Ừ.. tốt như vậy , chị thay những y tá kia cám ơn em nhé, trước cứ uống thuốc rồi nói sau…

Chu Hồng Diễm nháy mắt với Trịnh Hiểu Ngãi rồi nói.

Nhưng lúc Trịnh Hiểu Ngãi ngẩng đầu lên,thì Đinh Nhị Cẩu liền phát hiện có gì không đúng, đây không phải là y tá, khi nhìn ánh mắt của Chu Hồng Diễm, Đinh Nhị Cẩu cũng hiểu ra chuyện gì, còn Chu Hồng Diễm thì cũng biết điều, vừa thấy Đinh Nhị Cẩu nhận ra Trịnh Hiểu Ngãi, liền xoay người rời đi rồi, chỉ còn lại Trịnh Hiểu Ngãi một tay cầm thuốc, một tay cầm ly nước đứng ở nơi đó rồi.

-Như thế nào, em muốn chị cứ cầm thuốc đứng như thế này sao?

-Sao chị lại tới đây, đã vậy còn giả dạng thành cái dạng này, sao vậy? Tới gặp em còn sợ người nhìn thấy, em đã nói rồi, em đã dám leo lên trên người của chị, thì sẽ không còn sợ bất cứ người nào, chị xem lại mình kìa, làm như một tên trộm như vậy, sợ em không bảo vệ được chị sao?
Đinh Nhị Cẩu một tay cầm lấy thuốc từ tay Trịnh Hiểu Ngãi đưa tới, một bên nhận lây ly nước của cô, rồi uống sạch..

-vẫn còn tức giận sao?

-Em hỏi chị, ngày đó có phải nếu em đến chậm một chút, hai người đã lại bắt đầu làm chuyện đó?

-Đừng hỏi chuyện như vậy được không? Chị biết là có lỗi với em, chị đã hạ mình với em biết bao nhiêu rồi, em còn muốn chị như thế nào nữa, em cũng biết chị chỉ là một người đàn bà, đúng vậy..là chị sợ hắn, nhưng em có thể bảo hộ tất cả mọi việc cho chị sao? Bây giờ chị tạm nhân nhượng hắn cũng chẳng phải là vì lợi ích toàn cục sao?

Trịnh Hiểu Ngãi cũng đầy bụng uất ức, nàng nghĩ đến ở trong này có thể được Đinh Nhị Cẩu tha thứ bỏ qua, nhưng hắn vẫn lòng dạ hẹp hòi cứ đeo đuổi bắt lấy việc này không chịu bỏ qua, chính mình phải chịu tội gì, còn không phải là do sợ cho hắn bị Tương Văn Sơn đến gây phiền toái, nhưng thằng tiểu tử này lại không hiểu nổi khổ của mình, bộ Tương Văn Sơn là dễ trêu vào như vậy hay sao?
-Làm sao chị biết em không dám đối đầu với ông ta? Em đã làm được, bây giờ vẫn đang làm được, tương lai cũng sẽ làm được, em muốn cho ông ta biết, chạm vào người phụ nữ của em thì sẽ trả giá nặng nề như thế nào, chị cũng là một quan viên, thì cũng thừa biết quan trường có quy tắc tranh đấu của quan trường, nơi này không phải là xã hội đen, động một chút thì là lấy đao ra liều mạng, em hiện nay cũng đang liều mạng, chẳng qua chỉ là bên ngoài làm như êm thấm, nhưng em đang đâm vào sau lưng người đấy, muốn hung ác bao nhiêu thì em có hung ác bấy nhiêu, rất nhanh… rất nhanh chị sẽ biết em nói có ý như thế nào.

Nói câu này, Đinh Nhị Cẩu nghiến răng, đủ để thấy Đinh Nhị Cẩu phẫn nộ đến cỡ nào.

-Tiểu Đinh, chị biết ngay vừa mới bắt đầu thì đã biết mình sai rồi, chị quá ngây thơ khi nghĩ đến em sẽ không để ý đếnđiều này, nhưng trên thực tế, em vẫn để ý tới, chị sai rồi, bỏ qua cho chị được không? Hãy tha thứ cho chị, chị biết em cũng lý giải được nổi khổ tâm riêng của chị mà..
Trịnh Hiểu Ngãi cúi đầu, ngồi ở bên mép giường bệnh của Đinh Nhị Cẩu.

-Chị đi đi, chúng ta cần phải yên tĩnh một thời gian, chính chị cũng vừa nói, ta hiện tại em vẫn chưa tạo được cho chị cảm giác an toàn, chờ qua trong thời gian này, chờ đến lúc khi nào thấy em có thể bảo hộ được cho chị, lúc đó hãy đến tìm em, em không muốn người phụ nữ của mình trong sinh hoạt lại bị khủng hoảng lo âu, lại càng không muốn người phụ nữ của em trên chân lại đạp đến mấy con thuyền, chị đi đi…em đang rất mệt mỏi.

Đinh Nhị Cẩu ngửa đầu về sau nhắm mắt lại, không để ý tới Trịnh Hiểu Ngãi đang ngồi ở trên giường nữa..

Trịnh Hiểu Ngãi nhìn thấy bộ dạng Đinh Nhị Cẩu, trong lòng vô cùng đau đớn oan uổng, từ ngày biết hắn đến nay, chưa từng có gặp qua hắn lên cơn tức giận như vậy, ngẫm lại thì thấy cũng đúng, bất kỳ một người đàn ông nào, bắt gặp người đàn bà của mình chuẩn bị cùng với một người đàn ông khác lên giường, sự căm tức đến chừng nào cũng là có thể đoán được, cho nên Trịnh Hiểu Ngãi tuy rằng thấy mình bị ủy khuất, nhưng một câu cũng không dám nói thêm nữa , đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, nước mắt vẫn giữ lại được trên khóe mắt.
Vừa đi đến phòng của Chu Hồng Diễm, Trịnh Hiểu Ngãi khóc một hồi, cái khẩu trang che mặt cũng đã cỡi bỏ ra, không có chú ý tới những người khác chung quanh, cũng không có để ý phía trước mặt mình có một người đàn ông vừa thấy cô thì vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Dĩ nhiên, người đàn ông này chính là Đàm Quốc Khánh.


Nhấn Mở Bình Luận