Gã âm thầm đi theo phía sau Trịnh Hiểu Ngãi, lúc này gã tựa như là phát hiện ra tân đại lục vậy, gã không hiểu vì sao Trịnh Hiểu Ngãi mặc lấy bộ đồ y tá xuất hiện ở trong bệnh viện, chẳng lẽ là kiêm chức làm thêm? Đây quả thật là một chuyện tiếu lâm.
Nhưng Trịnh Hiểu Ngãi lại quen thuộc bước vào phòng làm việc của nữ y tá trưởng, Đàm Quốc Khánh không có lý do gì để cùng vào, các quan chức trong thành phố Hồ Châu nói không chừng Trịnh Hiểu Ngãi cũng nhận ra mình, đồng thời nếu Trịnh Hiểu Ngãi biết gã và Tương Văn Sơn có mối quan hệ, thì sẽ làm cho cô cảnh giác lại cang cao hơn.
Vì thế Đàm Quốc Khánh nhìn chung quanh, khu vực này cũng không có người nhiều lắm, vì thế hắn áp tai vào trên cửa phòng của Chu Hồng Diễm, nghe lén bên trong nói cái gì.
-Lại có chuyện gì xảy ra nữa vậy? Hòa giải không thành rồi hả?
Chu Hồng Diễm vừa thấy Trịnh Hiểu Ngãi khóc sướt mướt đi vào, liền biết chắc là bọn họ lại nháo nhào mâu thuẫn.
-Hắn rất khi dễ người, tui đã cầu hắn, hắn lại còn mắng tui, hắn không hiểu nỗi khổ tâm của tui, tui giả trang mặc đồ y tá chẳng qua là vì muốn tốt cho hắn, sợ liên lụy đến hắn mà thôi.
Trịnh Hiểu Ngãi vừa nói vừa khóc sụt sùi.
-Ặc.. bà sao trẻ con như vậy, hắn là thanh niên trẻ tuổi, trong lòng nhất định có tự ái rất cao, hắn không trút giận lên người bà, thì biết trút vào ai đây?
-Vậy cũng không thể quên được chuyện đó sao?
-Thay đổi là bất cứ ai khác, cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, có người đàn ông nào thấy chính người đàn bà của mình đang cùng đàn ông khác trên giường mà im lặng được? Nếu ai mà im lặng bỏ qua, thì tui cũng xem người đàn ông đó chính là một kẻ bất lực, không lấy dao ra chặt người là còn may lắm rồi, bà con làm như là oan ức lắm, không phải tui đã nói với bà rồi sao? Bà cùng với tiểu Đinh đã có quan hệ gần gủi như thế này, mà vẫn cùng lão gìa kia hỏa kia còn vương tơ lòng làm gì, bà thấy bây giờ ra sao, rối tung rối mù cả lên…
-Tui cũng không biết làm sao bây giờ, thôi tui đi về đây, cám ơn bà, thôi tui mặc kệ cho số phận tới đâu thì hay tới đó.
Trịnh Hiểu Ngãi buồn bả cô đơn nói, cô chậm rãi đem bộ đồng phục y tá cởi ra đưa cho Chu Hồng Diễm, chuẩn bị ly khai.
Ở ngoài cửa Đàm Quốc Khánh nghe lén cũng đủ, nhanh chóng rời khỏi trốn vào một nhà vệ sinh bên cạnh đó..
"Tiểu Đinh…ai là tiểu Đinh đây, nhưng dù lai ai đi nữa, cái tên tiểu Đinh này, nhất định là người đàn ông mà Trịnh Hiểu Ngãi vừa mới đi gặp qua, từ đó suy đoán, đánh ngất xỉu bí thư Tương, cũng có thể chính là người kia, nhưng tiểu Đinh là ai đây?"
Đàm Quốc Khánh vừa đi tiểu vừa suy đoán..
Đi ra toilet xong rồi quay trở ra, thì cũng vừa nhìn thấy một cái hộ sĩ .
-Cô Y tá… cho tôi hỏi thăm một chút, tôi có người quen là họ Đinh đang nằm viện trong đây, đến thăm mà hắn lại tắt điện thoại nên không biết là phòng nào, vậy cô y ta có biết hắn ở phòng bệnh nào không?
-Họ Đinh à…có phải là một người trẻ tuổi?
-Ừ… đúng vậy.
Đàm Quốc Khánh đáp.
-Vậy thì đó là Đinh thư ký, anh đi thẳng rồi rẽ trái, đến phòng đầu tiên.
Hộ sĩ tưởng rằng có người đến thăm bệnh Đinh Nhị Cẩu, cho nên rất nhiệt tình chỉ dẫn.
Nghe hộ sĩ vừa nói như vậy, Đàm Quốc Khánh giật mình, thì ra là hắn, Đinh thư ký…Đinh Trường Sinh, tên tiểu tử này thật là có bản lĩnh, dám chơi cả tình nhân của bí thư thành ủy, lại còn dám đánh người, quả thật có năng lực đấy, nghĩ đến đây, Đàm Quốc Khánh nở nụ cười nham hiểm..
Đã biết như vậy hắn bây giờ cũng không cần gấp gáp, từ từ đủng đỉnh đến trước phòng bệnh của Đinh Nhị Cẩu, còn chưa kịp gỏ cửa chợt nghe có tiếng người từ phía sau sau lưng hỏiđến:
-Này anh… Đinh thư ký đã nghỉ ngơi, hay là ngày mai anh đến nhé.
Đàm Quốc Khánh xoay người nhìn lại, thấy một gã đàn ông to cao khỏe mạnh, trong tay cầm một phích nước nóng, xem dáng dấp là người chăm sóc cho Đinh Trường Sinh đây.
-À..là như thế này, tôi là Đàm Quốc Khánh của cục công an thành phố, có việc gấp muốn gặp Đinh thư ký, vì thế nhờ anh vào báo cho Đinh thư ký một chút..
-Cục công an? Vậy anh đợi chút, để tôi vào hỏi thử xem.
Đỗ Sơn Khôi cũng không rõ ràng cho lắm chuyện gì, nhưng sợ có việc làm trễ nãi, cho nên đi vào, lúc này đinh nhị cẩu chưa ngủ, chỉ là vừa đuổi trịnh hiểu Ngãi đi, trong lòng cũng đang buồn bả.
Này.. có một người xưng tên là Đàm Quốc Khánh của cục công an thành phố muốn gặp em, bị anh cản ở ngoài cửa rồi, có muốn gặp mặt không?
Đỗ Sơn Khôi đem nước ấm đổ xuống trong chậu, chuẩn bị nước ấm để Đinh Nhị Cẩu lau mặt.
-Đàm quốc khánh? Hắn tới làm gì? Em và hắn hình như là không có kết giao mà?
Đinh Nhị Cẩu nói nhỏ:
- Cứ cho hắn vào đi, dù sao đó cũng là phó cục trưởng công an, chút mặt mũi cũng phải nể.
-Trong chốc lát, Đàm Quốc Khánh đi vào, thấy giường Đinh Nhị Cẩu đang nằm ở trên giường bệnh.
-Đinh thư ký, không quấy rầy cậu nghỉ ngơi chứ?
Đàm Quốc Khánh tuy bên ngoài cười nhưng trong long đang tính toán, gã tự cho là nắm được tử huyệt của Đinh Nhị Cẩu, tuy rằng Tương Văn Sơn sắp rời khỏi Hồ Châu, nhưng là chỉ cần gã muốn, thì lúc nào có thể bóp chết Đinh Trường Sinh, cho nên Đàm Quốc Khánh không chút nào kiêng kỵ .
-Không có gì, Đàm phó cục trưởng, xem như chúng ta là lần thứ hai gặp mặt, không biết đã trễ như thế này, Đàm phó cục trưởng có chuyện gì quan trọng mà đến tìm tôi?
Đinh Nhị Cẩu mở miệng ra gọi tiếng nào cũng gọi là Đàm phó cục trưởng, rất rõ ràng đem vị trí của Đàm Quốc Khánh phân biệt, tại vì thông thường trong chốn quan trường, chức vụ phó nếu gặp người nói chuyện theo lối xã giao thì ai cũng đều gọi là trưởng, tỷ như ai gặp cũng kêu là cục trưởng Đàm.. do đó lối xưng hô của Đinh Nhị Cẩu làm cho Đàm Quốc Khánh rất là khó chịu, nhưng bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm để phát hỏa.
Đàm Quốc Khánh chưa nói gì, rồi nhìn qua phía Đỗ Sơn Khôi, nói:
-Có một số việc, tôi muốn nói riêng với Đinh thư ký.
-Không thành vấn đề.
Lập tức Đinh Nhị Cẩu nhìn thoáng qua Đỗ Sơn Khôi, hiểu ý Đỗ Sơn Khôi liền đi ra ngoài, đóng cửa lại.
-Đàm Phó cục trưởng, ông thích đứng nói chuyện với người ta lắm hay sao vậy? Cứ ngồi xuống đi, ông cứ đứng vậy làm cho tôi ngượng ngùng lắm, tôi không đứng lên thì thôi, mà lại còn nằm như thế này chẳng qua là vì vết thương, còn ông thì đứng, tựa hồ là không công bằng lắm đâu.
Đàm Quốc Khánh vẫn nhẫn nhịn, nhưng lúc này đã ngồi lên chiếc ghế ở trước giường Đinh Nhị Cẩu.
-Đinh thư ký, mấy ngày nay cậu có đến khu cư xá tên là Ngự Phủ Uyển không vậy?
-Đây là câu hỏi cá nhân, hay là đại diện cho cục công an hỏi?
Đinh Nhị Cẩu hỏi ngược lại.
-Um.. xem như câu hỏi cá nhân đi.
Đàm Quốc Khánh do dự một chút rồi nói.
-Vậy thì tôi có thể lựa chọn là không trả lời.
Đinh Nhị Cẩu cơ trí đáp, đồng thời trong lòng hắn cũng chấn động, chẳng lẽ Đàm Quốc Khánh đã phát hiện ra điều gì đó, muốn nói là gã đã phát hiện ra tung tích của hắn thì không có khả năng, nhưng tại sao hắn lại tìm tới đúng nơi này ? Chẳng lẽ là đã theo dõi từ Trịnh Hiểu Ngãi mà đến đây?