CHƯƠNG 845: TRONG LÒNG HỒI HỘP..
An Cường sau khi mở cuộc họp với ủy ban thành phố, rồi mật đàm riêng với Thạch Ái Quốc xong rồi, thì mọi việc xem như là kết thúc, An Cường uyển chuyển từ chối Thạch Ái Quốc thịnh tình mời ở lại, lý do là Hồ Châu đang trong giai đoạn rất gấp rút trùng kiến, cho nên công việc của chủ tịch Thạch Ái Quốc có rất nhiều, vì thế không muốn dây dưa làm chậm trễ chuyện của Thạch Ái Quốc, cho nên An Cường đi ra bên ngoài ngụ tại một nhà hang khách sạn lớn của TP Hồ Châu, mà không có ở lại nhà khách của ủy ban.
Thạch Ái Quốc đương nhiên bây giờ đã biết An Cường đến Hồ Châu vì việc gì, chỉ sợ không phải là chuyện phóng viên bị bắt cóc đơn giản như vậy, đây chẳng qua là một lý do chính đáng ở trong đó, trọng yếu hơn là phối hợp với Tương Văn Sơn như thế nào, để đảm bảo là Tương Văn Sơn làm sao có thể yên ổn rời khỏi Hồ Châu, đây mới là nhiệm vụ chủ yếu của An Cường, nghĩ đến đây, Thạch Ái Quốc có chát ganh tỵ, La Minh Giang thật sự là đủ nhân nghĩa, đối với một con người lúc này vô dụng như vậy, mà lại còn chiếu cố đến như thế...
Còn câu nói hy vọng lãnh đạo Hồ Châu chú ý đến đại cục là có ý gì, không phải là cảnh cáo Thạch Ái Quốc không cần quan tâm đến quá nhiều chuyện sao?
Đúng như là Thạch Ái Quốc suy đoán, An Cường sau khi đến nhà hang khác sạn lớn ở Hồ Châu, thì Tương Văn Sơn cũng xuất hiện tại nơi đó, mỗi lần An Cường đến Hồ Châu, Tương Văn Sơn đều sắp xếp không chê vào đâu được, phục vụ An Cường đầy đủ mọi nhu cầu, An Cường cũng không có cô phụ thịnh tình chiêu đãi Tương Văn Sơn, do làm chức vụ chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy, cơ hội tiếp xúc lãnh đạo thì nhiều, cho nên An Cường đã rất nhiều lần nói thay giùm cho Tương Văn Sơn không ít lời hay.
-Lão Cường.. một đường cực khổ rồi…Hải Dương, lại đây gặp chú An của con một chút .
Tương Văn Sơn vừa nhìn thấy An Cường, rất khoa trương giang hai cánh tay ôm chầm lấy An Cường, sau đó kêu con mình giới thiệu với An Cường, kỳ thật Tương Hải Dương cũng không chỉ một lần gặp qua An Cường, mà còn cùng với An Cường đã từng lui tới với những chuyện làm ăn.
-Chào chú An ..
- Hai người làm cái gì vậy, đây đâu phải là đầu tiên tôi tới đây đâu? Làm gì mà khách sáo thế, đều là người trong nhà thì đâu cần phải như vậy chứ..
An Cường ra vẻ mất hứng nói với Tương Hải Dương.
-Ha ha, đúng đúng.. đều là người một nhà, vào đây dùng cơm.
Tương Văn Sơn lôi kéo cánh tay An Cường cùng đi vào phòng yến hội.
Thật ra thì hoàn toàn không cần phải chọn một cái phòng lớn như vậy, bởi vì đêm nay không có ai khác lạ, chỉ có cha con của Tương Văn Sơn và An Cường ba người thôi, còn tất cả đều ngồi ở phòng khác, bao gồm thư ký Giang Bình Qúy của Tương Văn Sơn.
- Đường sá cũng tốt lại rồi, chỉ là mặt đường còn khá nhiều nước đọng, bây giờ lại lạnh như thế này, chỉ sợ là muốn đóng băng a.
-Cũng may, ban ngày không có đóng t băng, nhưng buổi tối thì ra ngoài không dễ, cũng may là buổi tối chẳng phải đi đâu.
Tương Hải Dương ân cần rót ly trà nóng cho An Cường, ngồi ở một bên không nói tiếng nào nhìn hai người nói chuyện, gã biết bây giờ không phải là lúc gã lên tiếng, nhưng cái gọi là đi đánh giặc thì thân với bạn bè, ra trận thì phụ giúp cha một tay, lúc này đúng là thời điểm khó khăn nhất của nhà họ Tương, nhất định phải giúp cho cha mình đánh xong trận cuối cùng này.
-Sức khỏe của chủ tịch La vẫn tốt chứ?
Tương Văn Sơn và An Cường chính thức bắt đầu nói chuyện chính sự.
-Chủ tịch vẫn tốt lắm, chỉ là lo lắng ở nơi này lão có thể xảy ra chuyện gì, lão cũng biết, tại tỉnh Trung Nam, lão là người mà chủ tịch đáng tin nhất, cho nên chủ tịch hy vọng lão ở nơi này phải đứng vững đến giây phút cuối cùng trên cương vị của mình, về phần của lão sẽ thuyên chuyển đi đến đâu, chủ tịch đang cố gắng sắp xếp, nhưng lão cũng phải hiểu sự khó khăn của chủ tịch, công tác ở trên tỉnh cũng không dễ dàng gì.
An Cường trầm giọng nói.
Đương nhiên những lời này chỉ là trấn an, kỳ thật An Cường hiểu được tình huống nghiêm trọng hơn nhiều so với Tương Văn Sơn biết đến, không nói đâu xa, tổ điều tra của An Cường chân vừa mới bước đi, thì đã nghe nói chủ nhiêm văn phòng kiểm tra kỷ luật trên tỉnh do Hà Phong dẫn đầu đã mang người lao thẳng tới Hồ Châu rồi, nói không chừng hiện tại đã âm thầm đến Hồ Châu .
-Tô cũng hiểu được sự khó xử của lãnh đạo, nhờ lão An chuyển cáo với chủ tịch, Tương Văn Sơn tuyệt đối sẽ không làm cho lãnh đạo mất mặt, về điểm này tôi cam đoan.
-Ai..lão nói cái gì vậy, ý của chủ tịch là muốn lão nghĩ thoáng hơn một chút, chuyện lần này có sự thay đổi đột biến, cho nên lão phải chuẩn bị tư tưởng sẵn sang trước đi, về việc này tôi sẽ không nói nữa, nhưng chuyện của Hải Dương thì có phiền toái đấy.
An Cường thay đổi đề tài chuyển qua tình hình của Tương Hải Dương.
Tương Hải Dương trong lòng hồi hộp, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra cười hỏi:
-Chú An …cháu vẫn đàng hoàng mà, thì có chuyện gì mà phiền toái chứ?"
Nhưng trong lòng gã đã suy nghĩ, chắn chắn là về chuyện của nữ phóng viên kia, tên Cát Hổ này uổng phí mình tín nhiệm hắn như vậy, chỉ có chút chuyện này mà cũng giải quyết không xong.
-Ưʍ.. nữ phóng viên không phải người bình thường, tôi cũng không biết là ai đã cung cấp tài liệu cho cô ấy, cũng không biết cô ấy lại to gan như vậy, dám tự mình đến Hồ Châu phỏng vấn, hơn nữa mỗi sự kiện đều là đến trực tiếp đến gặp những người bị tổn hại, nghe nói những tài liệu kia trong tay cô ấy đã chuyển đến cho kỷ ủy, với lại có thể kỷ ủy đã phái người đến Hồ Châu rồi, chỉ là tôi cũng chưa biết là bọn họ đến đây lúc nào? Hoặc là đang ở nơi nào..
An Cường nói ra giống như là tiếng sấm sét đánh trúng bên tai cha con Tương Văn Sơn làm cho choáng váng..
-Vậy lão có cách gì hay thì chỉ dẫn cho tôi biết với?
Tương Văn Sơn trầm ngâm một hồi rồi hỏi.
-Chuyện này là phụ thuộc vào tên kia, chỉ cần hắn vĩnh viễn không lộ diện, thì Hải Dương còn an toàn, nếu hắn xuất hiện thì Hải Dương sẽ nguy hiểm, từ trước đến giờ chưa bao giờ tôi thấy qua lão hồ ly Chu Hổ Khanh xen vào chuyện trong tỉnh như lần này, kỷ ủy lần này phái người đến đây, có thể là do Chu Hổ Khanh tác động đến An bí thư đấy, cho nên nên bây giờ phải mau chóng chặt đứt mọi liên quan đến tên đó, nếu không thì sẽ rất phiền toái.
An Cường nhẹ giọng nói.
-Cát Hổ đã chạy xuống phía nam, sẽ không trở lại đây đâu, chuyện này tạm thời cũng không có vấn đề.
Tương Hải Dương thấy mình còn may mắn nói.
An Cường nhìn hắn, chuyện cần nói thì đã nói rồi, giờ có nhiều lời cũng vô ích.
-Các hoạt động khác cũng nên hạn chế thu tay lại, tôi cũng vừa nắm được tin tức, Chu Hồng Kỳ con gái của Chu Hổ Khanh sắp đến cục công an thành phố Hồ Châu, có lẽ là tạm giữ chức Phó cục trưởng, vấn đề là tại sao cô ấy lại phải chạy đến Hồ Châu để làm gì?
An Cường như có điều suy nghĩ ..