CHƯƠNG 848: THU HOẠCH NGOÀI Ý MUỐN.
Sáng sớm khi ánh mặt trời soi rọi trên cửa sổ , Đinh Nhị Cẩu còn đang ngủ say, tối hôm qua hao phí quá nhiều khí lực, tuy rằng chưa có thể tạp lại Thái Cực thập tam thức, nhưng lão đạo sĩ trọc có dạy cho hắn cách hít thở thông qua luyện tập, cảm giác vết thương của mình cũng còn đau nhiều nữa, những ngày qua hắn không thể làm chuyện… xấu, dù là hắn có năn nỉ Hạ Hà Tuệ, thì cô cũng không chịu đáp ứng, không có biện pháp, chỉ đành chịu nhịn, nhưng khi phải nhịn tới nhịn lui thì hắn phát hiện ra một điều, chính là hắn càng ngày càng rời xa không được đàn bà.
Lúc này thì Đỗ Sơn Khôi cũng không có quấy rầy hắn, nhưng có một người thì bật chấp, sau khi vừa đến, liền đẩy cửa đi thẳng vào trong phòng, trong tay còn cầm một bó hoa Cẩm chương, sau khi đặt ở trên đầu giường, kéo ra cái rèm cửa sổ, ánh mặt trời sáng rực soi vào lập tức làm Đinh Nhị Cẩu giật mình thức giấc.
Sau khi đôi mắt thích ứng, hắn dần dần mở mắt ra, một mỹ nhân mặc cảnh phục, mang quân hiệu cảnh sát từ từ xuất hiện ở trước mắt mình, tư thế hiên ngang.
-Mấy giờ rồi mà còn ngủ vậy? Tối hôm qua mắc đi quậy không ngủ à?
Chu Hồng Kỳ hỏi.
-Á..a….a…. chị đến đây lúc nào? Qua đêm rồi sao?
Đinh Nhị Cẩu kinh ngạc hỏi.
-Xem mấy giờ rồi, đã mười một giờ trưa rồi, làm gì mà thiếu ngủ dữ vậy?
Chu Hồng Kỳ bất mãn hỏi.
-Ai… dù sao đây cũng xem như là những ngày nghỉ ngơi, không phải là đang nằm viện sao? Đên đây ngồi xuống đi, đứng không thấy mỏi à.
-Không ngồi đâu, chị còn quay trở lại họp nữa, chẳng qua là tranh thủ thời gian chạy đến đây. Đến nơi này mới biết được vì sao trị an Hồ Châu kém quá, nguyên do là đa phần thời gian cảnh sát đều dùng để đi họp.
Chu Hồng Kỳ ngao ngán nói.
-Cái gì? Chị nói cái gì? Họp? Họp chuyện gì?
Đinh Nhị Cẩu giật mình nhìn Chu Hồng Kỳ, mặc dù biết hắn Chu Hồng Kỳ về đây nhận công tác là chuyện sớm hay muộn, nhưng thật không ngờ lại quá nhanh như vậy.
- Sáng hôm nay đã nhận công tác rồi, bọn họ nói buổi trưa hôm nay phải chiêu đãi chị buổi cơm, vì thế chị chạy tới thăm em một chút, dù nói thế nào em cũng là vì cứu người nhà của họ Chu mà bị thương, cha chị dặn chị phải tạt qua ghé thăm em đấy.
-Thật sự..quá nhanh, hèn chi ai cũng nói con ông cháu cha thì làm việc gì cũng dễ, còn em cũng như là với dân chúng thấp cổ bé họng, đừng nói là lên chức, chỉ nội việc tiến vào đội ngũ biên chế này, thì tổ tiên cũng phải tích đức đến ba đời, nếu không thì chẳng có cửa đâu, cái này nhìn ra là biết ngay giai cấp khác biệt rồi, ai nói đất nước chúng ta hiện giờ không còn phân chia giai cấp, em thấy hiện tại giai cấp càng phân chia mỗi ngày càng nhiều a…
Đinh Nhị Cẩu chua chát nói.
-Hừ..em đừng làm trò nữa, nhìn lại một chút thân phận mình là cái gì đi, ăn nói lung tung, cẩn thận khóa cái miệng của em lại, được rồi.. tối nay chị quay trở lại thăm em..
-Ui chao…em định hôm nay sẽ xin xuất viện, ở trong này đâu có nghỉ ngơi được gì đâu, suốt ngày có được an tĩnh chút nào, thật sự là rất bất lợi cho việc tịnh dưỡng. À…mà chị đến đây nhận chức vụ gì vậy?
-Trên tỉnh đưa xuống là nhận chức vụ phó cục trưởng, cần phải có sự đồng ý của lãnh đạo thành phố thì mới hợp lệ.
-Um.. bên ủy ban chủ tịch Thạch thì không thành vấn đề, việc này để em nói, nhưng bên đảng ủy thì bí thư chắc phải kéo dài rồi, bọn họ hiện tại có không thời gian để ý chuyện chuyện của chị đâu.
-Không sao cả, để chị làm quen trước một số tình huống, còn về Lý Pháp Thụy em có nhận xét như thế nào không?"
-Người này tại Tp Hồ Châu ẩn mình rất sâu, không biết thuộc dạng là người nào, nhưng bật cứ là dạng người nào, thì cũng có mối quan hệ với tập đoàn Vệ Hoàng không phải là ít, nhưng tạm thời chị chưa cần phải động đến hắn, hiện tại nhiệm vụ chủ yếu của chị thì em thấy không phải là tập đoàn Vệ Hoàng, mà chính là Tương Hải Dương, gã này có mối quan hệ rất trọng yếu với một người trong cục công an, đó phó cục trưởng Đàm Quốc Khánh, người này thì chị phải tìm hiểu kỹ lưởng, có thể là trong tương lai, điểm đột phá nằm tại trên người này.
-Ừ..chị sẽ chú ý đến, em nghỉ ngơi đi, chị đi đây.
-Đợi một chút, còn có việc này, chuyện kia chị liên lạc đến thế nào rồi?
-Chuyện gì?
-Hắc, chính là việc gặp Khôn Thành thư ký của An bí thư đấy, chị có nói là sẽ liên lạc với hắn mà? Như thế nào rồi? Có được không?"
-Chị có nói chuyện với vợ của hắn rồi, với Khôn Thành thì chị không quen, vẫn chưa nhận được câu trả lời, mà em làm cái gì mà gấp vậy?
-Ưm… không phải là em gấp, mà chỉ sợ đêm dài lắm mộng, hiện tại tình thế Hồ Châu có nhiều việc khẩn cấp, em chỉ lo lo lắng là trên tỉnh mất đi sự kiên nhẫn, đưa đến một cái bí thưtừ bên ngoài tới đây thì phiền toái, em sẽ phải mất nhiều năm nữa cũng chưa chắc bò dậy nổi.
Đinh Nhị Cẩu chậm rãi nói.
-Hừ, đúng là thứ người mê quan, nói cho cùng vẫn là vì chính bản thân của em thôi.
Chu Hồng Kỳ bỉu môi nói.
-Xem chị nói kìa, nếu không phải vì em, thì còn có thể vì ai chứ, thật là….
Chu Hồng Kỳ lườm Đinh Nhị Cẩu một cái, không nói gì, liền lập tức đi ra ngoài.
………………………………………………………………………………………….
Tuy rằng bên ngoài đã là ánh nắng chiếu chói chan rồi, nhưng trong một gian phòng của nhà khách phân khu Hồ Châu cũng còn tối om một mảnh, từ trong nhà không nhìn ra được bên ngoài, giống như là hai thế giới khác nhau vậy, lúc này chủ nhiệm Khương Hòa Bình của khu hành chánh Long cảng, chật vật mở hai mắt ra.
Tối hôm qua ông đã uống rượu thật nhiều, bởi vì thường vụ phó chủ tịch thành phố Vương Lâm Sâm sau khi từ chức đã mời khách, tuy rằng Vương Lâm Sâm không còn làm là phó chủ tịch, nhưng đối với những quan viên cấp thấp hơn như Khương Hòa Bình mà nói, mặt mũi của Vương Lâm Sâm vẫn là rất đáng tiền, huống hồ là Vương Lâm Sâm trực tiếp mới đi uống rượu, thì làm sao có thể từ chối? Vương Lâm Sâm tại Hồ Châu lăn lộn nhiều năm như vậy, vẫn có thể còn có bằng hữu, nhỡ đến khi thời khắc mấu chốt của mình, bằng hữu của Vương Lâm Sâm có thể nói giúp giùm cho vài câu, thì không phải là buôn bán có lời hay sao?
Huống hồ làm lãnh đạo, nếu bọn họ có việc cần, cho dù mình có đi, thì nhiều khi bọn họ cũng chẳng nhớ rõ, nhưng nếu mình không đi, sau này bọn họ lại nhất định là nhớ rõ, cho nên, ai mà không dám đi a.
-Ui… đây là nơi nào, các người là ai vậy?
Khương Hòa Bình mở mắt ra liền thấy trong phòng này với những người lạ, cảm giác đầu tiên ông thấy mình đang bị trói chặt.
-Khương chủ nhiệm, tối hôm qua ông uống hơi nhiều, tuy rằng buổi tối không cấm quan viên uống rượu, nhưng ông lại uống vô độ, xem hiện tại bây giờ là mấy giờ rồi, nếu không có chúng tôi đem ông đưa nơi đến nơi này, thì đến giờ ông còn ngủ đấy.
Hà Phong đích thân thẩm tra nói.
-Này… các vị đại ca, mọi người ai cũng có chuyện cá nhân của mình, có gì mấy vị đại ca cứ nói thẳng ra đi, muốn tiền hay là muốn thứ khác, cứ nói …
Khương Hòa Bình nhìn không ra lai lịch của những người này.
-Đúng vậy, chúng tôi muốn tiền, ông có thể lấy ra được bao nhiêu tiền, để mua cái mạng này?
Hà Phong dựa theo lời của Khương Hòa Bình đưa đẩy.
-Một trăm vạn … được không?
Khương Hòa Bình nhỏ giọng hỏi.
Hà Phong bất động thần sắc, gã chẳng qua lúc này cảm thấy mình tại sao giống như là bọn cướp thật, Khương Hòa Bình làm một quan viên của ủy ban mà ngu xuẩn đến nước này, đến bây giờ cũng không nhận ra vấn đề gì... .
-Hai trăm vạn, không thể nhiều hơn nữa, đây là tât cả tài sản của nhà tôi rồi.
Khương Hòa Bình uể oải nói.
Hà Phong vẫn lạnh lùng nhìn, chỉ là một chủ nhiệm khu hành chính Long cảng, mà có thể dễ dàng xuất ra hai trăm vạn, đây chính là kết quả ngoài ý muốn của gã, tuy rằng chưa có cần điều tra rõ hai trăm vạn là từ đâu mà có, nhưng Hà Phong đã dự cảm chủ nhiệm Khương Hòa Bình tuyệt đối là có vấn đề.
-Trước không nói đến chuyện này nữa, hãy nói về công tác của ông, tại khu hành chính Long cảng của ông quản, lũ lụt lần này đã chết bao nhiêu người?
Hà Phong giọng nói lạnh lùng thay đổi, trực tiếp đề cập đến số người thương vong.
-Các..người hỏi chuyện này…để làm gì, chỉ có khoảng chừng hơn chục người, mà rốt cuộc các người …đang muốn cái gì?
Khương Hòa Bình này mới phát giác những người này tựa hồ có gì không đúng….
-Nói cẩn thận một chút, số lượng người thương vong tập trung ở nơi này nhiều nhất, ông làm chủ nhiệm mà không biết con số chính xác à? Khương Hòa Bình, tôi khuyên ông hãy thành thật trả lời vấn đề, chúng tôi là người của ban thanh tra kỷ luật từ trên tỉnh xuống.
Hà Phong im lặng một chút rồi nói thẳng ra.