CHƯƠNG 851: TRỞ TAY KHÔNG KỊP.
Tương Văn Sơn đương nhiên không quan tâm đến Đinh Nhị Cẩu một loại tiểu nhân vật này ở trong lòng, điều ông quan tâm để ý là người đứng ở sau lưng Đinh Nhị Cẩu, đối với Đinh Nhị Cẩu thì ông ta chỉ cần nhấc tay lên là xong đời hắn, nhưng cũng sợ đắc tội đụng chạm đến nhân vật đang đứng ở sau lưng, đây là nguyên nhân mà ông tạm thời buông tay chưa hành động, điển hình là chuyện của nữ phóng viên kia, người ở sau lưng cô ta đang tạo nên một cơn phong ba tại TP Hồ Châu bây giờ.
Nhưng ông ta không hành động, trong nháy mắt ông ta thì đã không còn có cơ hội để mà hành động nữa, tại vì ba ngày sau đó, một lệnh thuyên chuyển từ trên tỉnh hỏa tốc đưa xuống, bản đồ chính trị của TP Hồ Châu một lần nữa lại lau sạch rồi, về phần Tương Văn Sơn sau khi sẽ còn có bao nhiêu ảnh hưởng, đây là điều không thể biết trước được, nhưng cũng không có ai rỗi rãnh bàn tán trước chuyện như vậy.
Tương Văn Sơn được điều đến tỉnh Trung Nam nhận chức vụ phó chủ tịch tổng công đoàn lao động, chỉ cần không phải là người mù, thì ai cũng đều hiểu số phận của Tương Văn Sơn đã bị treo lên rồi, xem ra lần này kỷ ủy tỉnh thu hoạch không nhỏ, chứ người chưa bị điều tra mà đã bị thuyên chuyển như vậy, cái chức vị này là có cũng được mà không có cũng không sao..
Tương Văn Sơn bất ngờ rời đi quá sớm làm cho rất nhiều người chuẩn bị không kịp, bao gồm luôn cả Thạch Ái Quốc, tuy rằng phòng tổ chức cán bộ trên tỉnh tuyên bố là Thạch Ái Quốc tạm nắm quyền bí thư tp Hồ Châu, nhưng dù sao vẫn chỉ là tạm quyền, muốn xóa được chữ này, thì còn cần phải cố gắng hơn nhiều a.
Điều cần thiết nhất là tìm người tin cẩn có mưu trí để lên tỉnh thương lượng về vân đề này, Đào Thành Quân dù sao trước giờ cũng không có hoạt động qua ở trên tỉnh, mà cho dù Đào Thành Quân có lên tỉnh đi chăng nữa, cũng không có mối quan hệ như tên tiểu tử kia, vì thế Đinh Nhị Cẩu dù vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, vẫn bị Thạch Ái Quốc gọi điện thoại bảo đêm nay đến nhà một chuyến.
-Chào chị, chủ tịch gọi điện thoại bảo em đến có việc..
Đinh Nhị Cẩu nhờ Đỗ Sơn Khôi lái xe đưa chính mình đi khu cư xá của thành ủy, nhưng là không nghĩ tới người ra mở cửa lại là Tiêu Hồng.
-Đang ở trong thư phòng, ông ấy đang đợi em đấy.
Dù Thạch Ái Quốc đã thân thiết nhận hắn làm cháu bắt gọi là chú, nhưng Tiêu Hồng so với Thạch Ái Quốc còn quá trẻ nên hắn vẫn không thể nào thay đổi cách xưng hô được.
Tiêu Hồng lần này đối với hắn đã thay đổi thái độ không cao ngạo như trước nữa, cô đã nghe trong lời nói của chồng mình thì hiểu tên thư ký trẻ tuổi này lại là một nhân vật rất trọng yếu một, không phải đơn giản là một con chó săn luôn nghe theo theo lời của chồng mình.
Đinh Nhị Cẩu đứng ở một bên, nhìn đến Tiêu Hồng lúc xoay người lấy đôi dép lê thay đổi mang trong nhà cho hắn, thừa dịp từ phía sau quan sát đánh giá Tiêu Hồng, hai mảnh thịt mông đầy đặn co dãn như là khoa trương vểnh lên, thoạt nhìn khiến người tâm động, toàn thân không một chỗ không đẹp, không một chỗ không hấp dẫn, cao ngất bộ ngực, cái bụng bằng phẳng, lộ bên dưới cái váy liền áo là cặp đùi đùi đẹp thon dài.
Vốn là Tiêu Hồng mặc cái áo liền váy đơn bạc dùng ở trong nhà, vào lúc này đang khom người cúi xuống, lại giống như là lớp da thịt thứ hai dính sát thật chặc ở trên cái mông tròn bự ngạo nghễ của cô, hiện tại đã trở nên có chút trong suốt lên, cứ như vậy, chẳng những hắn có thể xem được bộ dạng thục phụ phong tình vạn chủng xinh đẹp này, mà có thể xuyên thấu qua cái váy cơ hồ trong suốt, mơ hồ thấy da thịt tuyết trắng như ngọc, còn có thể thấy rõ ràng, bên dưới cái váy màu trắng điểm bi nhỏ, có dấu vết mảnh tam giác màu đỏ, không cần phải nói, đó là cái qυầи ɭóŧ đang bao vây lấy nơi kín đáo màu mỡ của Tiêu Hồng.
Ngồi cỡi giày ra, lén liếc nhìn lên, nơi chính giữa hai bắp chân Tiêu Hồng trong lúc lui tới, hơi hở ra, đó chính là cái bánh bao thịt của cô, tựa như đang từ ở trong nơi trong đó tản ra cái mùi mê người, dụ dỗ ánh mắt của Đinh Nhị Cẩu, mà cái loại như ẩn như hiện càng gây cho hắn thâm trình tự kíƈɦ ŧɦíƈɦ, đáng tiếc, bắp đùi của cô đã bị cái váy liền áo chặn lại, nếu Tiêu Hồng mặc cái váy ngắn thì thật tốt biết bao nhiêu, chẳng những hắn có thể nhìn ngắm toàn cảnh bắp đùi, hơn nữa nói không chừng còn có cơ hội có thể xem tới được cái âm hộ đang được bao vây ở trong cái váy kia là hình dạng như thế nào đấy, bất quá Tiêu Hồng vóc người xinh đẹp như vậy, chỗ đó khẳng định cũng sẽ rất đẫy đà màu mỡ a.
……………………………………………………………………………………….
-Thưa chủ tịch, có việc cần gặp cháu à?
Sau khi vào cửa thư phòng, thấy Thạch Ái Quốc đang ngồi sẵn ở trên cái bàn trà thấp theo kiểu Nhật xem báo, đương nhiên là phía sau tờ báo đó có bao nhiêu tâm tư, thì cũng khó mà biết được.
-Tiểu Đinh đến đây, mau tới ngồi, thương thế thế nào rồi? Có khá hơn chút nào không?
Thạch Ái Quốc ngoại lệ đứng người lên, quan tâm hỏi đến thương thế của Đinh Nhị Cẩu.
-Không sao, ngày mai là có thể làm thủ tục xuất viện, rất sớm là có thể đi làm lại rồi.
Đinh Nhị Cẩu nói, hắn biết Thạch Ái Quốc gọi mình tới đây, chỉ sợ là không đơn giản hỏi về vấn đề này.
-Ừ.. vậy là tốt rồi, trong giai đoạn lúc này cũng chính là thời điểm chú đang cần người, cháu phải nhanh mau trở về, nhưng trước hết là vết thương phải bình phục hoàn toàn, chứ đừng để lưu lại di chứng, sẽ không tốt đâu.
-Vâng cháu biết, chủ tịch đêm nay gặp cháu, là có chuyện gì phải không?
-Đúng vậy, bí thư Tương đã đi rồi, chuyện này chắc cháu cũng biết chứ, quá bất ngờ, tuy rằng trên tỉnh đã thống báo là chủ nắm tạm quyền bí thư thành phố, nhưng thật sự là vẫn danh bất chính, ngôn bất thuận, thời gian vừa rồi cháu lên tỉnh lý đã quan hệ đến bên kia như thế nào rồi? Chú định mấy ngày nữa đi lên tỉnh lý một chuyến, tìm gặp An bí thư báo cáo sơ qua tình hình của Hồ Châu qua công tác trùng kiến sau cơn lũ, có thể được chưa?"
Thạch Ái Quốc với ánh mắt kia tràn đầy hy vọng, Đinh Nhị Cẩu thấy cảm thấy có chút sợ hãi.
Thật ra đây là Thạch Ái Quốc đang hỏi Đinh Nhị Cẩu khi nào thì có thể sắp xếp được chuyện này, nếu đêm nay có thể sắp xếp được, không chừng Thạch Ái Quốc cũng đi lên tỉnh ngay, bình thường thì không đốt hương, đến lúc nước tới chân mới nhảy, điều này làm cho Đinh Nhị Cẩu cũng thật là khó khăn.
-Chủ tịch à, chuyện này đúng là cháu cũng không dám bảo đảm, chỉ có thể là làm hết sức.
Bởi vì hắn là đang phó thác cho Chu Hồng Kỳ, mà vợ của Thành Khôn lại là chiến hữu trong quân đội với Chu Hồng Kỳ chứ không phải là nàng quen biết trực tiếp với Thành Khôn, quan hệ này có một đặc tính, không thể quá vồ vập làm như chuyện quá cần, càng vô vập nhiều, thì tác dụng hiệu năng càng thấp.
-Tiểu Đinh, không phải làm hết sức, mà là chú muốn toàn lực ứng phó, có yêu cầu gì, cứ việc nói, dùng tiền hoặc là dùng người, không cần xin chỉ thị của chú, cứ trực tiếp gặp thư ký trưởng là được, tôi đã dặn trước rồi, bảo hắn toàn lực phối hợp với cháu.
-Ui chao… cháu không dám, chuyện này thật đúng là cần chú hỗ trợ đấy.
-Nói? Cháu cần chú làm cái gì?
Thạch Ái Quốc không dằn nổi hỏi.
-Chủ tịch có chuyện cháu không biết chú có biết chưa? Con gái của Tư lệnh quân khu Chu Hổ Khanh là Chu Hồng Kỳ đã đến thành phố Hồ Châu nhận công tác rồi, trên tỉnh có ý tứ là để cho Chu Hồng Kỳ tạm thời giữ chức Phó cục trưởng cục công an, bí thư Tương thì đã bị điều đi, cho nên, chú mau chóng sắp xếp đến thị sát cục công an thành phố, như vậy, thì việc chúng ta đi tỉnh cũng dễ nói chuyện hơn, với lại vợ của thư ký tỉnh ủy Thành Không là chiến hữu với Chu Hồng Kỳ lúc cô ấy còn trong quân đội, cthật ra tất cả đều là quan hệ.
Đinh Nhị Cẩu quanh co lòng vòng rồi đem chuyện Chu Hồng Kỳ làm Phó cục trưởng nói ra, bây giờ thì Thạch Ái Quốc là chủ tịch thành phố, kiêm tạm quyền bí thư, thì hoàn toàn có đủ quyền lực để chuẩn y đồng ý giải quyết cho Chu Hồng Kỳ làm phó cục trưởng công an chính thức rồi.
Thạch Ái Quốc gật đầu, không nói gì, nhưng trong lòng của ông cũng ghi lại lời nói của Đinh Nhị Cẩu, Chu Hồng Kỳ đã đến Hồ Châu, đây là một cơ hội tốt để tạo mối quan hệ với lãnh đạo trên tỉnh, ít nhất nếu như mình được bổ nhiệm lên trong ban thường ủy, lúc đó Chu Hổ Khanh cũng sẽ không phản đối mà ngược lại giúp đỡ nói thêm mấy câu, vậy thì càng tốt hơn.
Tiêu Hồng từ phía sau bưng lên một ấm trà nóng mới mang đến, đặt ở trên bàn trước mặt Đinh Nhị Cẩu rót trà, Đinh Nhị Cẩu vội vàng đứng lên khách sáo một chút, có thể được phu nhân của chủ tịch thành phố tự mình châm trà, tại thành phố Hồ Châu này chỉ sợ cũng không có được mấy người, điều này làm cho Đinh Nhị Cẩu trong lòng rất là hưởng thụ sảng khoái.
Bởi vì Tiêu Hồng cũng đã nhìn ra, chồng của mình có thể vững vàng lên, e rằng cũng liên quan không nhỏ trên người tên thư ký này, nếu không phải vậy thì đời nào chồng mình cùng với một tiểu thư ký ngồi nói chuyện ở đây, điều này làm cho Tiêu Hồng dần dần thay đổi cách nhìn đối với Đinh Nhị Cẩu, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn ngày trước rất nhiều.