CHƯƠNG 859: SĂP XẾP BỐ CỤC.
Đinh Nhị Cẩu đầu óc vẫn chưa hiểu lắm nhìn Cố Thanh Sơn, chờ đợi ông giải thích rỏ ràng hơn, bởi vì theo tầm nhìn của hắn thì nhìn không ra vì sao Thạch Ái Quốc lại chọn Trọng Hải?
-Nếu An bí thư không đưa thư ký của mình xuống thành phố đảm đương cái chức chủ tịch, thì có lẽ Thạch Ái Quốc sẽ không chọn phương án Trọng Hải, nhưng An bí thư vẫn chưa xem trọng Thạch Ái Quốc, hoặc là đang vì lót đường trước cho thư ký Để Khôn Thành của ông ta, xong chuyện lần này, có thể là bí thư An sẽ lui về tuyến sau, hoặc là nghỉ hưu, cũng có thể là về trung ương nhận một chức quan nhàn tản, nên bây giờ là lúc giúp đỡ Để Khôn Thành lên ngựa là hợp thời nhất, mấu chốt là mục tiêu của An bí thư không phải là để cho Để Khôn Thành lên làm chủ tịch thành phố đơn giản như vậy, rất có thể sau khi ổn định xong tình hình, lại tiếp tục đẩy Để Khôn Thành lên nữa, có thể là làm bí thư, do đó có phải là đối với Thạch Ái Quốc mà nói, có phải là rất nguy hiểm?
Cố Thanh Sơn bình thản nhìn Đinh Nhị Cẩu nói.
Lúc này Đinh Nhị Cẩu mới giật mình lờ mờ hiểu ra, bố cục như thế này có lẽ rất nhiều người đều đã nhìn ra, chỉ có hắn là nhận không ra, cho nên hắn mới kinh hoảng.
-Nhưng chuyện này và Trọng Hải….?
-Đây là chỗ cao minh của Thạch Ái Quốc, nguyên trước đây phó bí thư Tỉnh ủy Trọng Phong Dương, là chú của Trọng Hải, có thể nói trong thời gian Trọng Phong Dương còn làm phó bí thư, những cán bộ bản địa trên tỉnh đều là quay chung quanh ở bên cạnh ông ấy đấy, đối với La Minh Giang và An Như Sơn là hai lãnh đạo từ địa phương khác chuyển đến tỉnh cho nên đều có lực uy hϊếp nhất định, trên cơ bản cục diện tạo thành thế chân vạc, nhưng từ khi Trọng Phong Dương vừa rời khỏi tỉnh, thì xem như phe phái của ông ấy liền tan, ít nhất là bề nổi mặt ngoài, về phần ngầm có phải là có bị tan thật hay không thì rất khó mà nói đấy.
Cố Thanh Sơn càng nói càng là hưng phấn, có đôi khi chia sẻ sự hiểu biết của mình với một người khác cũng là một loại làm cho người ta đắc ý ...
-Cha nuôi, vậy là Thạch bí thư rất có thể muốn đầu nhập vào phái bản địa trên tỉnh, nhưng là bây giờ phái bản địa như rắn mất đầu, làm sao mà Thạch biết ai là ai?
-Thạch Aí Quốc không biết, không có nghĩa là Trọng Hải không biết, đúng vậy ..sau khi Trọng Phong Dương đi rồi , xem như là phái bản địa lập tức bị rmất đầu, nhưng cái giá trị còn lại vẫn còn, có lẽ là bên trong tạm thời sẽ che giấu với hai đại phái kia khi cùng ngồi cùng ăn, nhưng là không có nghĩa là lực lượng này không tồn tại.
-Vâng có khả năng này, Trọng Hải rất có thể đã cùng Thạch bí thư đạt thành một loại hiệp nghị rồi, bằng không ông ta sẽ không mạo hiểm đắc tội với An bí thư phiêu lưu làm như vậy, vì con nghe nói lúc Trọng Phong Dương còn công tác trên tỉnh thì mối quan hệ với An bí thư cũng không có tốt.
-Cho nên việc bây giờ là chờ đợi khi nào An bí thư rời đi khỏi tỉnhTỉnh Trung Nam, lúc đó Thạch Ái Quốc sẽ hy vọng trợ lực cho ông ta chỉ có thể chính là những cán bộ bản địa trên tỉnh này, vì chắc chắn không thể nào dựa vào chủ tịch La được, đây là bàn cờ của Thạch Ái Quốc, thật sự là một thế hay đấy, bất quá chuyện này đối với con cũng là chuyện tốt, ít nhất thì Thạch Ái Quốc sẽ dùng Trọng Hải, con không cần ở bên trong khó xử, cũng may nếu Thạch Ái Quốc và Trọng Hải không đi cùng đường, thì con sẽ lâm vào thế khó rồi.
Cố Thanh Sơn vỗ vỗ bả vai Đinh Nhị Cẩu nói.
Đinh Nhị Cẩu nghe Cố Thanh Sơn nói như vậy, cũng tạm thời yên lòng, đúng vậy .. chuyện này trước mắt cũng là chuyện tốt, không hề nghi ngờ, cái chức cục trưởng cục tài chánh này so với vị trí thường vụ phó khu trưởng Trọng Hải đang nắm thì tốt hơn nhiều rồi, chỉ là không biết khi đối mặt với chủ tịch thành phố Để Khôn Thành này, Trọng Hải sẽ tính toán như thế nào?.
Sau khi cơm nước xong, Đinh Nhị Cẩu muốn đứng dậy đi về, vừa cáo từ thì nghe Cố Hiểu Manh từ trên lầu la lớn:
-Đinh nhị cẩu, lên đây chị có chuyện hỏi em một chút.
Khi hắn lên thì phòng ngủ của Cố Hiểu Manh cũng không có đóng cửa.
-Ai, tìm em có chuyện gì, em đang đau bụng muốn về nhà đấy, lại bị chị kêu lên…
Đinh Nhị Cẩu đặt mông ngồi ở cái ghế trước giường của nàng, miệng gặm cây tăm.
-Cuối tuần này chị muốn lên tỉnh, nếu em rãnh thì đi với chị, có một mình chị không dám đi.
-Uả..chị đi lên tỉnh làm gì?
Đinh Nhị Cẩu vừa hỏi vừa cầm lấy một trái chuối có sẵn trên bàn lột vỏ ăn.
-Cũng không có việc gì quan trọng, trong khoảng thời gian vừa rồi chị cứ ở nhà không đi đâu, có lên trên mạng tham gia một cuộc thi kiến trúc nhà thế giới, mặc dù không có đoạt được giải, nhưng do chị thiết kế kiểu dáng một khu biệt thự kiểu Châu Âu, nghe nói là có nhà đầu tư nhìn trúng, muốn gặp mặt chị trao đổi, tự một mình thì không dám đi, sợ gặp phải kẻ xấu.
-Cát Hổ giờ đã chạy mất rồi, chị sợ cái gì nữa chứ?
-Ừ..hắn chạy mất, nhưng hắn không phải là kẻ chủ mưu, nghe nói bây giờ Tương Hải Dương đang ở trên tỉnh, cho nên chị vẫn sợ, mỗi lần nhớ tới chuyện trước kia, giống như là ác mộng vậy.
-Thôi được em sẽ cùng đi với chị, chị yên tâm đi, sớm muộn gì em cũng sẽ tống tên tạp chủng kia tới ngục giam, hãy để cho em một chút thời gian ngắn nữa, đến lúc nào đi thì chị gọi điện thoại cho em.
-Ừ… có gì chị báo trước.
-Được rồi..À.. chuối này cũng khá ngon đấy, chị thích ăn chuối à?
Đinh Nhị Cẩu nghiêm trang hỏi.
-Đương nhiên rồi, chuối có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ đầu óc sinh ra một loại huyết thanh gì đó , có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ đại não thần kinh, sinh ra cảm giác thích thú, chị thường xuyên ăn.
-Vậy à… kỳ thật chuối còn có một loại công năng khác, nhưng không nhất định phải ăn, mà thông qua cách khác, cũng có thể làm cho người khoái hoạt, hơn nữa hiệu quả phi thường rõ ràng.
-Không ăn, vậy thông qua cách nào, sao chị không biết?
Nhìn Đinh Nhị Cẩu cười gian manh, Cố Hiểu Manh liền biết mình bị hố.
-Ha ha, lần khác nói cho chị biết, rất thần kỳ, rất thích hợp với độ tuổi của những người như chị.