CHƯƠNG 867: YÊU THÍCH CÁI CẢM GIÁC NÀY.
-Nhưng không biết vì sao, Ấn trưởng phòng này tiếng tăm của không tốt lắm, tên là Ấn Thiên Hoa, rất nhiều người sau lưng gọi ông ta Ấn tiêu tiền, tôi cũng không hiểu vì sao một người như vậy lại luôn luôn giữ vị trí trưởng phòng tổ chức cán bộ tỉnh ủy vững như bàn thạch.
Thạch Ái Quốc nhíu mày nói.
-Tiếng tăm không tốt không có nghĩa đó là tình huống thật của ông ta, nếu Ấn Thiên Hoa tại vị trí này lâu như vậy, là có nguyên nhân, có thể bên trên không có động đến ông ta, hoặc là có người cố ý gièm pha, trong chính trị không có cái gì là lạ cả, nói cách khác, nếu ông ta thật sự là có vấn đề, thì Trọng Phong Dương cũng sẽ không yên tâm đem chuyện trọng yếu như vậy giao cho ông ta, chứ nếu có chuyện không ổn, đối với Trọng Phong Dương lưu lại chính là một đòn đả kích trí mạng trong di sản chính trị của mình..
-Ừm…thôi quên chuyện đó đi, đây cũng không phải là chuyện phải quan tâm đến, vẫn là chuẩn bị làm tốt việc ngày mai tiếp đón đi, liên lạc qua trên tỉnh một chút, hỏi xem xuất phát mấy giờ đến TP Hồ Châu, để còn sắp xếp giờ giấc cho thích hợp.
-Vâng..em đi lo việc đây.
Buổi chiều còn chưa có tan tầm, điện thoại của Đinh Nhị Cẩu vang lên, lấy ra vừa thấy, hắn đã có điểm sợ nàng, nhưng không dám không tiếp.
-Này, chuyện gì? Tôi còn đang làm việc.
Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng nói, sợ phòng trong Thạch Ái Quốc nghe thấy, thật ra thì tại vì hắn có tật giật mình.
-Tôi biết là anh đang còn làm việc, chỉ hỏi một chút thì chừng nào anh quay lại đây, tôi vẫn còn ở tại khách sạn đây này.
-Cái gì? Không phải là cô nói hôm nay sẽ đi lên trên tỉnh thành sao? Sao giờ này còn chưa đi?
Đinh Nhị Cẩu sửng sốt hỏi.
-Hừ, có phải là anh đang mong tôi rời khỏi nơi đây a, bộ anh cho là như vậy thì có thể hất cái phiền toái này ra có phải hay không? Nói cho anh biết, bây giờ tôi chả đi đâu hết, có muốn tôi gọi cho lãnh đạo anh xin cho anh nghỉ phép mấy ngày không?
Thạch Mai Trinh nhịn cười, uy hϊếp nói.
-Cái gì vậy trời… được rồi tan tầm tôi sẽ đến, cứ ở yên đấy đừng gây ra chuyện gì, nhưng tôi cũng không dám hứa chắc, sau khi tan tầm lãnh đạo còn có việc gì bảo tôi làm hay không đấy nhé.
Đinh Nhị Cẩu chỉ có thể là tận lực nói về công việc, nhưng cũng không dám cự tuyệt nàng.
Sau khi gọi điện thoại xong, Thạch Mai Trinh lập tức nằm ngửa ở tại trên giường, ném di động qua một bên, sau đó đứng dậy vọt vào toilet bắt đầu rửa mặt.
Nói thật, nàng hiện giờ đang vui vẻ đến quên cả trời đất rồi, lúc mới bắt đầu thì còn có chút hối hận về hành vi phóng túng của mình, nhưng theo sau chuyện phát triển, nàng phát hiện mình dần dần yêu cái loại cảm giác này, nàng thích nhắm mắt lại cảm thụ được trên người của mình, người đàn ông kia đang cày cấy đánh thẳng cây ƈôи ŧɦịŧ vào trong huyệŧ của mình, thậm chí, lúc Đinh Nhị Cẩu bắt nàng quỳ phủ phục ở trên giường giống như con cɦó ƈáϊ, còn hắn quỳ sau lưng nàng, dùng ƈôи ŧɦịŧ xỏ xuyên qua thân thể của nàng, lúc đó nàng cảm thấy một loại bị chà đạp vũ nhục, tuy biết rất rõ ràng như vậy rất là xấu hổ, nhưng nàng lại giao hoan không biết mệt, cho nên khi lần kế tiếp lúc cảm giác được hắn đã mệt mỏi, nàng còn chủ động xoay người, dụ dỗ hắn tiếp tục tại trên người mình đẩy cây ƈôи ŧɦịŧ vào trong…
Không là vì khác, bởi vì loại cảm giác này quá sướng khoái tốt đẹp, cho nên nàng quyết định, sắp tới sẽ để cho hắn một sự kinh hỉ, làm cho hắn cả đời đều không quên được cái chuyện này, có thể nói, sau này khi hắn gần gủi với bất kỳ một người đàn bà nào mà lại chọn dùng cái tư thế bắt quỳ vễnh mông lên cho hắn đâm xuống từ phía sau, đều phải nhớ tới nàng, cái loại ý tưởng biếи ŧɦái này làm cho nàng mừng rỡ như điên, chỉ chốc lát liền rửa mặt xong, mang theo túi xách của mình chạy ra khỏi khách sạn…..
………………………………………………………………………………………
Tan tầm giống như thường ngày, Đinh Nhị Cẩu và Hồ Hải Quân cùng nhau đưa Thạch Ái Quốc về nhà, ngồi ở vị trí kế bên tài xế Đinh Nhị Cẩu có cảm giác hôm nay tâm trí của Hồ Hải Quân không giống bình thường, có vẻ cmất tập trung, Đinh Nhị Cẩu định nhắc nhở gã, nhưng nhìn thấy gã đang lái xe, phía sau thì Thạch Ái Quốc nhắm mắt dưỡng thần, cho nên nhịn không nói.
Nhưng ngay trong lúc Đinh Nhị Cẩu do dự có cần phải nhắc nhở Hồ Hải Quân, thì bất chợt phía trước có chiếc xe tải hướng lập tức chạy nhanh ngang qua đầu xe, Hồ Hải Quân cũng giật mình, thắng gấp dừng xe ở giữa đường, lúc này mới chú ý thấy nơi này là ngay giữa đường ngã tư.
Thạch Ái Quốc không hề phòng bị dưới tình huống xảy ra này, nên đầu lập tức theo quán tính đập vào chỗ tựa lưng ghế trước, điều này cũng đủ là cho ông ta hoảng hồn,
- Cái gì vậy? Sao lại thế này?
Thạch Ái Quốc tức giận nhìn thoáng qua bên ngoài la to.
-Bí thư, không có việc gì, ổn rồi..
Đinh Nhị Cẩu liền phản ứng kịp, đẩy cửa xe ra, bước xuống hướng về phía hai gã cảnh sát giao thông đang đi tới, hắn đem chứng minh công tác đưa cho bọn họ xem, sau đó nói là do vội vàng đi đón bí thư thành phố, cho nên chạy vượt đèn đỏ, nhờ bọn họ dàn xếp bỏ qua, lúc này phía sau có rất nhiều người đang nhìn qua bên này.
Cảnh sát có chút khó khăn nói:
-Thôi đi nhanh lên đi, càng nhiều người ngó xem, tụi tôi cũng khó mà xử lý ..
Đinh Nhị Cẩu rất nhanh quay trở lại trên xe:
-Đi mau đi..
Vừa lên xe Đinh Nhị Cẩu liền thúc giục.
Thạch Ái Quốc cho đến khi xuống xe vào nhà cũng không nói gì thêm, chỉ khi đến cửa, liếc mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu nói:
-Hỏi hắn, rốt cuộc lại vì sao lại thế này, thái độ làm việc chả ra gì cả, nếu như không muốn lái xe nữa thì cút đi.
Sauk hi nói xong, ông lấy tay rờ rẩm trên trán của mình, giống như đã csưng lên cục u bầm rồi, Đinh Nhị Cẩu cũng thấy thật đau đầu, ngày mai còn phải tiếp đón người trên tỉnh xuống, nếu để cho bí thư bị phá tướng, Hồ Hải Quân này có thể gặp họa sấm sét từ trên trời đánh xuống a.
……………………………………………………………………………………….
-Anh Hồ..có chuyện lo lắng gì mà lái xe mất tập trung thế? Nhìn anh có vẻ không yên lòng?
-Chuyện vừa rồi tôi thực tình không phải là cố ý.
Hồ Hải Quân buồn bả nói, đúng là gã đang bần thần mất hồn, nguyên nhân lại là vì con gái của bí thư thành phố, đến bây giờ một chút tin tức gã đều không có liên hệ được, gã đang hối hận tối hôm đó bỏ lại nàng ở lại một mình nơi quán bar, nếu nàng xảy ra chuyện gì, thì hắn cũng không biết phải trả lời như thế nào với Thạch Aí Quốc, điện thoại của, Thạch Mai Trinh không phải là tắt máy, mà chính là không có người nghe.
-Ưʍ..con mẹ nó, không phải vậy chứ anh Hồ, lái xe cho lãnh đạo, mà anh dám dám thất thần không tập trung được, xem ra lần này lãnh đạo rất giận, nếu không như vậy đi, anh nghỉ ngơi vài ngày đi, đừng cho lãnh đạo thấy mặt anh thì lại nổi cáu, mấy ngày nay tâm tình của lãnh đạo cũng không được khá lắm, đừng để đến lúc đó bị tai bay vạ gió.
-Không cần đâu Đinh thư ký, không có việc gì… tôi cam đoan không bao giờ phạm sai lầm như vậy nữa…
Hồ Hải Quân rất hiểu ý của Đinh Nhị Cẩu, chính mình một khi rời khỏi vị trí này, khi quay trở lại có thể là rất khó khăn, hiện giờ có không biết bao nhiêu người đang chờ được lái xe cho bí thư, do đó mình cho dù thế nào đi nữa cũng không thể nào rời đi.