CHƯƠNG 871: NGẦM CẢNH CÁO TRƯỚC.
Đoàn xe dừng lại ở nơi đường lên cao tốc để chờ.
-Trọng Hải tới chưa?
Thạch Ái Quốc đột nhiên hỏi.
-Vâng đã đến, ngày hôm qua theo lời sặn dò của chú, cháu đã thông báo, nhưng không có nhìn thấy, có thể là đang ở trong xe ở phía sau .
Đinh Nhị Cẩu nói.
-Ừ… gọi điện thoại, xem cậu ta ở nơi nào, gọi đến trong xe của chú gặp mặt một chút.
-Vâng..
Đinh Nhị Cẩu cầm điện thoại lên ra ngoài cửa xe gọi.
Chỉ trong chốc lát, Trọng Hải từ trên một chiếc xe khác xuống, hướng tới phía của Đinh Nhị Cẩu đi tới, Đinh Nhị Cẩu tránh ra nhường chỗ cho Trọng Hải vào, còn Đinh Nhị Cẩu thì ra hẳn bên ngoài…
Khi Thạch Ái Quốc gọi kêu Trọng Hải tới, dụng ý rất rõ ràng, để cho Để Khôn Thành cùng với Ân Thiên Hoa nhìn thấy, cho nên rất có thể sẽ có chuyện riêng tư để nói, không muốn để cho người khác biết biết là đang đàm luận cái gì, cho nên Đinh Nhị Cẩu đứng ở bên ngoài xe.
Nếu lãnh đạo tín nhiệm hắn, không coi ngươi là người ngoài, nhất định sẽ gọi hắn vào trong xe, nếu không, thì Đinh Nhị Cẩu cũng chỉ có thể là đứng ngoài trời chịu đựng gió rét đang thổi về ..
-Thạch bí thư, kêu tôi có việc à?
Trọng Hải nhìn thoáng qua Đinh Nhị Cẩu đang đứng ngoài xe.
-Ừ… vấn đề của cậu, Cố trưởng phòng đã gặp mặt trao đổi qua chưa?
-Vâng… Cố bộ trưởng đã nói với tôi, cám ơn Thạch bí thư tạo cho tôi cơ hội này, tôi nhất định sẽ không cô phụ lãnh đạo đã tài bồi.
Trọng Hải nói thật đúng theo quy củ, không thấy rõ ràng sự kích động, nhưng ông cũng biểu hiện ra sự nhiệt tình của mình, Trọng Hải là con nhà nòi trong gia đình làm chính trị, chút chuyện như thế căn bản không cần học cũng biết nên trả lời như thế nào.
-Trọng Hải….trước đây thì bí thư Tương Văn Sơn tín nhiệm Khang Minh Đức, nhưng Khang Minh Đức con người này tôi không muốn sử dụng nữa, cho nên nếu cậu tiếp nhận rồi rồi, tôi hy vọng cậu đem cục tài chánh làm cho tốt, đừng có giống như Khang Minh Đức tự đắc, làm chướng khí mù mịt, với lại cậu xuất thân từ chính quy về ngành tài chính, điểm này tôi rất tin cậu..
Thạch Ái Quốc lời còn chưa nói hết, Đinh Nhị Cẩu tiến lên gõ vào cửa sổ.
-Bí thư, bọn họ đã đến..
Đinh Nhị Cẩu nói.
-Ừ…được rồi..Trọng Hải có một số việc về sau tôi sẽ nói cùng cậu. Bây giờ đi với tôi đến tiếp đón Ấn trưởng phòng tổ chức.
Thạch Ái Quốc nắm thật chặt cổ áo của mình, dưới sự trợ giúp của Đinh Nhị Cẩu rời khỏi chiếc xe.
Phía xa xa đoàn xe đã từ từ xuất hiện, nhìn qua không phải là nhiều, tổng cộng chỉ có ba chiếc xe, chỉ là không biết Để Khôn Thành và Ấn Thiên Hoa ngồi ở trên chiếc xe nào, có thể là ngồi chúng với nhau ở trên một chiếc xe, như vậy mới chứng tỏ là người đứng đầu bí thứ tỉnh coi trọng Để Khôn Thành này.
Toàn bộ các cán bộ trên những chiếc xe khác cũng vội vàng đều tự trên xe xuống, dần dần tụ tập đến phía sau Thạch Ái Quốc..
Quả nhiên, Để Khôn Thành và Ấn Thiên Hoa cùng ngồi trên ở trên một chiếc xe đấy, sau khi xe dừng lại, một trái một phải xuống xe.
-Ấn trưởng phòng, hoan nghênh hoan nghênh, chào mừng ông đến thành phố Hồ Châu chỉ đạo công tác, tôi đại diện nhân dân Hồ Châu chào mừng ông.
Thạch Ái Quốc tiến lên hai tay nắm chặt tay của Ấn Thiên Hoa, lắc vài cái nói.
-Ái Quốc ông cũng khách sáo quá, tiếp đón làm lớn như vậy, làm cho tôi cũng khó xử, tình hình bây giờ cũng chú ý đừng có nghênh đón rềnh rang quá.
Ấn Thiên Hoa cười nói, tuy rằng lời nói là oán trách, nhưng trong giọng nói thì ra vẻ rất hài lòng.
-Ấn trưởng phòng, chuyện này cũng không thể trách tôi được, tại vì bao lâu ông mới đến thành phố Hồ Châu một lần, cho nên tôi phải đón tiếp khách quý chứ, nếu mà ông mấy ngày đến thành phố một lần, lúc đó thành người một nhà rồi, thì đâu có cần phải làm long trọng như vậy a.
-Ha ha, Ái Quốc, tôi hiểu được ý của ông, đây là nói tôi quan liêu chẳng bao giờ xuống đây..…
-Không có, không có, tôi chỉ nói là sự thật mà thôi. À còn vị này chính là đồng chí Để Khôn Thành phải không? Mấy ngày hôm trước chúng ta đã gặp mặt, chẳng qua khi đó ông là chủ, tôi là khách, mới có thời gian ngắn trôi qua, bây giờ thì tôi và ông lại cùng nhau được hợp tác, thật là có duyên phận thế nào..
Thạch Ái Quốc nói rất vui vẻ, qua mấy câu liền đem không khí sinh động hẳn lên.
-À…thì ra hai người đã sớm quen biết rồi a, vậy thì tốt quá, không cần tôi phải giới thiệu, đồng chí Khôn Thành…Thạch Ái Quốc là một đồng chí lão thành nhiều kinh nghiệm, sau này sẽ là người một nhà, ông ta sẽ là lão đại của cậu, huynh đệ đồng lòng để cùng nhau phát triển thành phố, An bí thư hy vọng hai người sẽ có kết quả hợp tác tốt.
Ấn Thiên Hoa nhấn mạnh lời của bí thư An Như Sơn kỳ vọng.
Những người ở đây cũng cũng không ngốc, đối với câu nói của Ấn Thiên Hoa thật ra cảm thấy ngoài ý muốn, trước giờ chưa từng thấy qua lãnh đạo ở trên lại nói thẳng trực tiếp như vậy, như là ngầm cảnh cáo trước chủ tịch và bí thư thành phố đừng có lộn xộn đấy.
Gọi Thạch Ái Quốc là đồng chí lão thành nhiều kinh nghiệm, chính là ý nói ông ta tại TP Hồ Châu đã công tác trong thời gian dài, là một lão đại ca, thì cũng đừng có chấp nhặt với đàn em Để Khôn Thành từ trên tỉnh mới xuống.
Đây cũng là nói cho Để Khôn Thành nghe, mục đích của bí thư tỉnh ùy An Như Sơn cấp bách là muốn làm kinh tế phát triển, không cần phải đấu với bí thư thành phố, chuyện kia không có ý nghĩa, An bí thư vẫn chờ xem các ngươi rốt cuộc kết quả hợp tác như thế nào…
-Ấn trưởng phòng tôi nhớ kỹ câu nói này, tối sẽ cố gắng có thái độ cần phải học hỏi nhiều hơn để dẫn dắt ủy ban thành phố Hồ Châu làm tốt kinh tế, nhưng về phương diện này thì nếu thiếu sự ủng hộ của Thạch bí thư thì không thể được a.
Để Khôn Thành bước tới cầm tay của Thạch Ái Quốc, bộ dáng rất là nhiệt tình nói.
-Chuyện này nhất định rồi, đem Hồ Châu phát triển cũng là giấc mơ bấy lâu nay của tôi ..