CHƯƠNG 872: ĐẾN THU TIỀN LÃI.
Là một người lão luyện trong chốn quan trường đối với Thạch Ái Quốc mà nói , như vậy nơi đương nhiên là câu nói của Ấn Thiên Hoa thì xem nhẹ nhàng như không, còn Để Khôn Thành thì đi theo Bí thư Tỉnh ủy hơn mười năm, cục diện nào mà chưa từng thấy qua, cho nên đối với chuyện như vậy cũng là cười một tiếng, bởi vì bây giờ không phải là lúc chứng tỏ bản lãnh để đấu với nhau, tầm nhìn phải hướng về phía tương lai, đó mới là chiến trường chính…
-Ấn trưởng phòng, bên ngoài lạnh lẻo, chúng ta lên trên xe nói đi.
Thạch Ái Quốc đưa tay chỉ hướng một chiếc Mercesdes trong ba xe nói.
-Được, đi lên nói sau, ngồi một đường dài, thật đúng là mệt mỏi, Ái Quốc.. năm nay niên kỷ của ông cũng không nhỏ a.
Ấn Thiên Hoa hỏi, thật ra trên quan trường rất kiêng kị hỏi đến tuổi tác, nhưng thượng cấp hỏi thăm cấp dưới đương nhiên thì không tồn tại vấn đề này .
-Đúng vậy …đã ngoài năm mươi rồi, không giống như đồng chí Khôn Thành, còn trẻ trung khoẻ mạnh ah.
Thạch Ái Quốc rất biết cách nói chuyện, mỗi lần nói chuyện đều đem Để Khôn Thành mang lên, nhìn qua như một loại lấy lòng, nhưng cũng làm cho Để Khôn Thành có cảm giác được vị bí thư này không phải là tốt như vậy, ngược lại òn có chút dọa người.
……………………………………………………………………………………………
Đến thành ủy về sau, toàn thể cán bộ các cấp khoa thành phố đã tập trung ở đại lễ đường thành ủy, hôm nay sẽ tổ chức hội nghị cán bộ toàn thành phố.
Nhưng trước đó, Thạch Ái Quốc, Để Khôn Thành, Ấn Thiên Hoa ba người tiến vào trước phòng họp nhỏ bên cạnh, xem ra là đã có những lời muốn tuyên bố, coi như là sớm trên tỉnh ủy đã sớm chuẩn bị sẵn cho hai người rồi.
-Ái Quốc, lần này tôi được Tỉnh ủy ủy thác, đưa đồng chí Khôn Thành xuống thành phố, tôi cảm thấy nhiệm vụ kỳ này rất nặng nề đấy, sự phát triển kinh tế của TP Hồ Châu trước giờ không làm cho Tỉnh ủy hài lòng, đương nhiên đây không phải phê bình Thạch Ái Quốc, nguyên nhân trong này tôi và ông đều biết, nhưng lần này Tỉnh ủy là hạ quyết tâm, trước khi đến đây, An bí thư cùng tôi cũng trao đổi trước rất lâu, tại TP Hồ Châu nhân sự cán bộ không có tiếng nói chung, nhưng là do An bí thư cố gắng đè xuống vì sợ bị ảnh hưởng uy tín, cho nên đối với chuyện này , An bí thư cũng phải chịu trách nhiệm khá nguy hiểm, nếu như lần này hai người hợp tác được, làm tốt, làm cho những chuyện rối bời trước kia tự sụp đổ, thì tôi không còn lời nào để nói, nhưng nếu xuất hiện tình huống ngược lại , tôi không dám hứa chắc trên tỉnh ủy sẽ có động tác như thế nào,Tỉnh ủy có quyết tâm đấy, hai người nhớ cẩn thận, nhất là Ái Quốc, ông cũng biết, TP Hồ Châu thật sự là kinh tế quá chậm trễ không vực dậy nổi.
-Ừ… lời của ông, tôi sẽ nhớ kỹ, đồng chí Khôn Thành đến làm chủ tịch TP, tôi giơ hai tay tán thành, chẳng những là tán thành, tôi nhất định sẽ làm tốt cục diện này, toàn lực ủng hộ Khôn Thành.
Thạch Ái Quốc lên tiếng nói, tư thái kia cùng với sự biểu lộ chân thành làm cho người… cảm động.
Nhưng là vô luận như thế nào , điểm này lại để cho Ấn Thiên Hoa cảm thấy thoả mãn , vì vậy hắn vừa nhìn về phía Để Khôn Thành .
-Thạch bí thư … tôi đối với Hồ Châu thì kinh nghiệm công tác chưa quen thuộc, nhưng cũng may là Thạch bí thư có kinh nghiệm phong phú lại là người đi trước, tôi sẽ học hỏi nhiều từ Thạch bí thư, về chuyện này xin Ấn trưởng phòng yên tâm đi, sẽ quyết tâm làm một phen sự nghiệp, cũng xin Thạch bí thư hỗ trợ nhiều hơn.
Để Khôn Thành nói cũng rất hay, bất kể như thế nào, thái độ của hai người chứng tỏ làm cho Ấn Thiên Hoa rất hài lòng, ông ta cũng chỉ cần chuyển lời của bí thư An Như Sơn đưa đến, sau khi kết thúc hội nghị liền xách mông đi về tỉnh, còn các người ở lại thì có đấu với nhau hay là không đấu, đấu như thế nào, đó là chuyện cá nhân của các người , chuyện đó không ăn nhằm gì tới ta .
-Được rồi, hai người đã đều bày tỏ thái độ với nhau, như vậy ta bây giờ ra ngoài họp đi.
Ấn Thiên Hoa nói.
Bên trong sảnh đại lễ đường người người nhốn nháo, nhưng đều an phận ngồi tại chỗ ngồi của mình, những người quen nhau thì châu đầu ghé tai cười nói, Đinh Nhị Cẩu thì ngồi một mình, vốn định được yên tỉnh thoáng chút. Nhưng hết lần này tới lần khác vẫn có người không chịu buông tha hắn .
-Đinh thư ký … xem ra an nhàn vậy.
Đinh Nhị Cẩu ngẫng đầu, người chào hỏi mình lại là thư ký cũ của Tưởng Văn Sơn thư ký Giang Bình Qúy, Đinh Nhị Cẩu cười cười nhích qua một bên chỗ ngồi để cho Giang Bình Qúy ngồi xuống, hiện tại Giang Bình Qúy có thể nói là rơi mão chim Phượng Hoàng giờ thì không bằng gà con, mỗi người khi thấy hắn thì tránh qua một bên, Tưởng Văn Sơn thì bị chuyển công tác quá gấp gáp, thậm chí ngay cả Giang Bình Qúy cũng không có kịp sắp xếp gì cả, điều này làm cho gã rất là xấu hổ.
Tuy bây giờ không có làm thư ký , nhưng vẫn còn chức vụ phó chủ nhiệm văn phòng thành ủy, cùng ngang với Đinh Nhị Cẩu, nhưng từ khi Tưởng Văn Sơn rời đi, Giang Bình Qúy thường xuyên ở nhà, chưa có đi làm, vì thế Đinh Nhị Cẩu không có gặp gã, nhưng không biết vì sao hôm nay có cuộc họp chung thì lại xuất hiện.
-À…anh Giang dạo này sao rồi? Vẫn tốt chứ.
-Ai … tốt cái gì mà tốt, ngay cả một cái chỗ ngồi cũng không có, cho nên mới tìm đến cậu để nương tựa đây, sẽ không đem tôi đuổi đi chứ?
Giang Bình Qúy nói đùa .
-Sao lại vậy chứ, anh nói vậy là làm tôi bị tổn thương lắm đấy.
-Um..chẳng qua là anh thấy công việc không ổn, tối nay có rãnh không? Đến chỗ cũ uống một chén.
Giang Bình Qúy tuy mắt nhìn lên nơi ban lãnh đạo đang ngồi, nhưng miệng thì mời Đinh Nhị Cẩu, Đinh Nhị Cẩu lúc này thấy cũng thật khó khan, thời khắc mấu chốt thì nhờ có Giang Bình Qúy thật sự ra lực, chỉ là không đạt hiệu quả như mong muốn, Tưởng Văn Sơn cũng không có triệt để ngã xuống, điều này làm cho rất nhiều người thấy thật đáng tiếc, nhưng là Đinh Nhị Cẩu biết rõ, nếu không có Giang Bình Qúy phản phé đào ngủ, thì Tưởng Văn Sơn tuyệt đối sẽ không bị điều đi nhanh thế.