-Tiểu Đinh đến rồi à, ăn điểm tâm chưa? Ăn chút gì đi nhé?
Tiêu Hồng theo cùng chồng nói chuyện ở bên trong, cô cảm nhận được lần này chồng mình thành công lên chức nhờ sau lưng lưng có sự chống đỡ, đương nhiên cô biết là có phần của Đinh Nhị Cẩu đưa đến tác dụng, cho nên giờ đây mỗi lần Đinh Nhị Cẩu đến nhà, thì thái độ đã rõ ràng cải thiện khác xa lúc trước .
Trong ánh mắt của cô, đối với loại người hữu dụng, cô có thể quên đi địa vị cao quí cùng tôn nghiêm của mình để kết giao, nhưng đối với người vô dụng, thì cô lại khinh thường coi thường rất rỏ ràng đấy.
-Thôi được rồi. em đã ăn no..
Đinh Nhị Cẩu lễ phép cười cười nói, dù gọi Thạch Aí Quốc lá chú, nhưng Tiêu Hồng còn quá trẻ để hắn xưng hô khác đi, hắn đến khu ghế sa lon cầm lên một tờ báo làm bộ xem.
Bất chợt hắn ngẫng đầu lên thì nhìn thấy một ánh mắt gϊếŧ người đang nhìn mình, đó là Thạch Mai Trinh, rất hiển nhiên vừa rồi nàng chứng kiến thấy Đinh Nhị Cẩu đang nhìn lén vào giữa háng của Tiêu Hồng với ánh mắt bị thu hút hấp dẫn, cho nên nàng biểu lộ cực kỳ hung hãn.
Đinh Nhị Cẩu giả bộ tự mình xem báo, nhưng trên báo chí viết cái gì, một chữ hắn cũng đều không có nhìn thấy, hiện tại hắn đang hối hận đã cùng với Thạch Mai Trinh quan hệ, bởi vì đây là dính đến chuyện riêng gia đình của bí thư, cũng như hắn vừa rồi mới cảnh cáo Hồ Hải Quân, nhưng thật không ngờ chính hắn lại tự mình vùi lấp càng sâu .
-Bí thư, cái này là kế hoạch của hôm nay, chú xem qua một chút, có cần sửa chữa gì không?
Đinh Nhị Cẩu căn cứ vào tình hình việc nào quan trọng, định ra hành trình hôm nay, in ra đưa cho Thạch Ái Quốc xem.
- Ừ, cứ theo kế hoạch này, chỉ thay đổi một chút, khu công nghiệp đang phát triển không đi, từ giờ đến cuối năm, nơi đó đâu có cái gì để chú ý, thời gian sau ngập lụt khôi phục chưa kịp đâu rồi, không có gặp thì bọn họ cũng đến tìm tôi để vòi tiền hổ trợ, bỏ mục này đổi qua cái khác đi..
-Vâng cháu sẽ sắp xếp lại chương trình..
Đinh Nhị Cẩu tiếp nhận tờ giấy định rời khỏi trước .
-Chờ một chút … Tiểu Đinh, có phải cháu là người ở TP Bạch Sơn ? Trước ở chỗ nào vậy?
-Cháu là người của trấn Lâm Sơn, huyện Hải Dương thuộc TP Bạch Sơn, có chuyện gì vậy bí thư?
Đinh Nhị Cẩu dừng lại ngạc nhiên hỏi.
-Vậy cháu có biết Tư Bàn Hạ không? Là phó bí thư của TP Bạch Sơn ..
-Vâng cháu có biết, nhưng ông ấy thì không biết cháu.
-Há, cũng đúng thôi….vì chức vụ của cháu và ông ta chênh lệch quá xa, mọi người ở TP Bạch Sơn đánh giá về người này như thế nào ? Cháu có biết không vậy ?
-Về chuyện này cháu không rõ ràng lắm, nhưng theo cháu biết được thì ông ấy là bí thư của Ban kỷ luật thanh tra chuyên trách phó bí thư TP Bạch Sơn, lúc đó cháu đang ở huyện Hải Dương, thời điểm đó bí thư huyện ủy Trịnh Minh Đường gặp chuyện không may cũng là lúc Tư Bàn Hạ tự mình giám sát vụ án..
-À..thì ra là vậy…
Đinh Nhị Cẩu trong đầu suy nghĩ, xem ra thì lời nói của Tư Gia Nghi không sai, hẳn là trên tỉnh đã có quyết định cho nên Thạch Ái Quốc mới hỏi mình như vậy, nhất định là ông ta cũng đã biết trên tỉnh an bài xong rồi.
-Được rồi cháu đi lo công việc đi … một tiếng đồng hồ sau gặp lại..
Thạch Ái Quốc dung tay bóp trán mình, xem ra chuyện trên tỉnh đưa Tư Bàn Hạ đến Hồ Châu làm phó bí thư làm cho Thạch Ái Quốc rất là đau đầu .
…………………………………………………………………………………………..
Cho đến bây giờ thì Đinh Nhị Cẩu vẫn chưa có tha thứ cho cô, nhưng là Trịnh Hiểu Ngãi cảm thấy bằng sự kiên nhẫn của mình, chuyện này cô nhất định sẽ hóa giải được, cô biết lực hấp dẫn thân thể của mình đối với Đinh Nhị Cẩu như thế nào, Tưởng Văn Sơn đã bị điều đi rời khỏi Hồ Châu, đối với cô mà nói thì ông ta đã là ngoài tầm tay với, cô hoàn toàn có thể sắp xếp lại cuộc sống của mình tốt hơn, nhưng mới đây trong lúc đang tắm rửa, một bàn tay của cô đang ve vuốt dọc theo khe thịt cái âm hộ của mình mà thầm thèm khát tưởng tượng đến cây ƈôи ŧɦịŧ to lớn của Đinh Nhị Cẩu, thì chỉ một cuộc gọi điện thoại của Tưởng Văn Sơn gọi đến đã làm cho tất cả sự tưởng tượng của cô như đều tan vỡ.
Thật ra thì Tưởng Văn Sơn cũng không có nói gì nhiều, chỉ đề nghị cô đi một chuyến lên trên tỉnh, cô đương nhiên biết rõ Tưởng Văn Sơn muốn cô lên tỉnh là có ý gì, vốn tưởng rằng cùng với lão này mọi chuyện đã đến hồi kết thúc, nhưng thật không ngờ lão ta vẫn nhớ không quên, căn bản là lão không muốn buông tha cho cô, lúc này trong nội tâm cô thật là buồn nôn, cô liển cự tuyệt dứt khoát, vì cô không còn muốn lén lút với lão nữa..
Đối với Trịnh Hiểu Ngãi mà nói, cô biết thời đại mà Tưởng Văn Sơn khống chế đã qua, lão không còn có khả năng khống chế cô cả đời nữa, cho nên cô muốn cuộc sống của mình từ nay về sau an ổn, không bị bất luận người nào khống chế bài bố, trừ phi là cô cam tâm tình nguyện .
-Xin anh đừng có quấy rầy cuộc sống của em nữa, chuyện của em cùng anh cũng đã chấm dứt, từ nay em không còn muốn gặp lại anh..
Nói xong, Trịnh Hiểu Ngãi liền cúp điện thoại cuộc gọi của Tưởng Văn Sơn.
Sau khi lên tỉnh nhậm chức Phó chủ tịch công đoàn tỉnh, Tưởng Văn Sơn vẫn đang tích cực tìm mọi cách để tái nhậm chức như trước kia, ông ta cũng biết nếu muốn làm người đứng đầu một địa phương thì đó là nói chuyện hoang đường viển vông, nhưng hiện nay dựa theo mối quan hệ với La Minh Giang, để mà làm người đứng đầu một ban ngành béo bở thì Tưởng Văn Sơn thấy vẫn còn có cửa, cho nên lá gan của Tưởng Văn Sơn cũng dần lớn lên lại…
Do đó ông ta lại nhớ tới tại TP Hồ Châu còn có một người đàn bà xinh đẹp cuồng nhiệt như lửa nóng trong chuyện giao hoan khiến cho người đàn ông nào đã quan hệ với nàng thì không bao giờ có biết chán, ông đã có mục đích an bài sắp xếp.. .
Tuy mối quan hệ với La Minh Giang rất là tốt đẹp, nhưng vẫn còn cần những người khác giúp đở nói chuyện thì mới có thể thành công những việc dự định sắp tới, cho nên Trịnh Hiểu Ngãi chính là một lá bài mỹ nhân kế tốt nhất….