CHƯƠNG 941 : CÓ PHẢI LÀ CÙNG NHAU TÁN TỈNH.
Bởi vì sáng mai Đinh Nhị Cẩu sẽ đến cục công an đưa thông báo, cho nên đêm nay phải đem tất cả mọi chuyện cần thiết bàn giao cho xong với Trường Hòa Trần.
Hai người đem các loại văn bản tài liệu đối chiếu, đã đến hơn mười giờ đêm, mọi thứ mới hoàn tất, hai nguời trước sau ký tên xem như là xong.
-À.. đã đã trễ thế như vậy mà chưa về, chồng chị có cằn nhằn không?
Đinh Nhị Cẩu uống một ngụm nước, đưa cho Trường Hòa Trần ly nước khác nói.
-Không có việc gì, anh ấy đã về quê giúp bố mẹ sữa chữa lại nhà mấy ngày, chị về nhà cũng là một mình.
Trương Hòa Trần nhìn quanh căn phòng làm việc này, có lẽ sắp tới đây chính là phòng làm việc của mình rồi, tâm trạng cô thật hưng phấn .
-Há, một mình à, giống như em vậy…
Đinh Nhị Cẩu trêu đùa nói .
-Làm sao giống chứ ? Đinh thư ký …à quên, phải gọi là Đinh phó cục trưởng mới đúng, chẳng lẽ em không có bạn gái sao, ? Nói sao chị cũng không tin….
-Hì..tùy chị có thích tin hay không ? Nhìn lại nơi đây, sau này chắc em không còn thường xuyên lui tới nơi này.
Đinh Nhị Cẩu vừa nhìn quanh vừa đẩy ra phòng làm việc của Thạch Ái Quốc, bởi vì hắn đang bàn giao các loại giấy tờ, cho nên phòng làm việc của Thạch Ái Quốc bên trong cũng không có tắt đèn .
-Đúng rồi .. vì lần đầu tiên làm bí thư, vừa rồi chỉ lo bàn giao, quên chưa có hỏi em, Thạch bí thư có thói quen ra sao?
-À.. đây cũng là chuyện em muốn bàn giao, cái tủ ở bên trong đựng trà, nhưng trọng yếu nhất vẫn là cà phê, bình thường bí thư buổi sáng đều phải uống một ly cà phê, lúc chiều thì mới uống trà, là loại trà xanh, mỗi ngày cũng quét dọn phòng , tuy cũng không phải mỗi ngày ở chỗ này nghỉ ngơi v.v…
-Được...chị biết rồi, còn có gì khác không?
-Còn chứ...phải giặt đồ các loại nếu bí thư bận việc phải không về nhà, còn phải……v..v..
-Woa.. để ý đến nhiều việc như vậy sao ?
Trương Hòa Trần le lưỡi nói ra
Trường Hòa Trần mới vừa rồi còn hưng phấn, sau khi nghe hắn kể xong các việc thường nhật thì lại bắt đầu lo lắng .
-Nói ra thì thấy nhiều việc nhưng cũng không có khó như vậy ..
Đinh Nhị Cẩu bất giác nắm tay trấn an Trương Hòa Trần.
-Cám ơn em…bây giờ thì chị phải về..
Tuy Trường Hòa Trần nghe được Đinh Nhị Cẩu nói những việc lặt vặt nhỏ nhặt cũng phải làm thì hơi thất thần, nhưng lúc Đinh Nhị Cẩu nắm tay của cô, thì rất nhanh tỉnh táo lại, lắc tay muốn tránh Đinh Nhị Cẩu thân mật.
-Ừ…thì về, nhà chị hướng nào? Còn có việc rất trọng yếu mà em chưa nói cho chị biết…
Đinh Nhị Cẩu làm sao có thể dễ dàng buông cô ra.
Khi hắn có ý định rời khỏi thành ủy, thì trong đầu đã tính toán tìm người thích hợp thay thế mình, mặc dù hắn không thể tự sắp xếp cho người kế nhiệm mình , nhưng thông qua thủ đoạn gián tiếp thì vẫn là có thể, trong đó Trương Hòa Trần chính là một lựa chọn.
-Còn chuyện gì vậy?
Bàn tay còn đang giãy giụa, nhưng lực đã như không còn rồi.
-Đã trễ thế quá em đói bụng rồi, mời em đi ăn khuya đi, ăn xong em sẽ nói cho chị biết.
Đinh Nhị Cẩu giảo hoạt buông lỏng bàn tay Trường Hòa Trần ra, cười cười nói, nhưng trong ánh mắt của Trương Hòa Trần, ẩn giấu bên trong nụ cười kia ẩn dấu không biết bao nhiêu dâʍ ɖu͙ƈ, thế nhưng hết lần này tới lần khác, cô không thể cự tuyệt được .
…………………………………………………………………………………
-Ưm…còn chuyện gì em nói đi..
Trường Hòa Trần cùng Đinh Nhị Cẩu cùng nhau đến một nhà hàng ăn khuya, sau khi phục vụ đem đồ ăn lên, Trường Hòa Trần nói .
-À… thật sự em không có cam lòng rời khỏi nơi đây….
Đinh Nhị Cẩu thản nhiên nói.
-Bây giờ không bỏ được rồi hả? Hay là cứ nói cho Thạch bí thư rút lại bổ nhiệm, em quay trở về làm thư ký lại là được, dù sao cái vị trí thư ký này chị cũng không thích thú lắm.
Trường Hòa Trần nói câu này thì trái với lương tâm của mình, nhưng đúng là lúc này cô cũng không chắc, vì mới vừa rồi Đinh Nhị Cẩu cho cô biết có nhiều việc phải chú ý đến khi làm thư ký cho bí thư, lúc mới bắt đầu thì rất hưng phấn nhưng giờ đã bị hạ thấp không ít.
-Chị cho rằng em luyến tiếc cái chức vị thư ký này sao?
-Chẳng lẽ không đúng sao?
Trường Hòa Trần hỏi ngược lại .
-Đương nhiên không phải, dựa vào năng lực của em, ở đâu mà em làm công tác không được, thật ra thì trong lòng của em chính là lưu luyến không muốn rời xa chị…
Đinh Nhị Cẩu bây giờ da mặt đã dày ra thành bức tường rồi, không có ai biết là da mặt hắn đã dày đến bao nhiêu, mà lúc nói dối chưa bao giờ nháy mắt, nếu ai vừa nghe qua, nếu không cẩn thận chú ý cân nhắc, nhìn xem bộ dáng của hắn thì sẽ cho rằng hắn nói rất là thật tâm.
-Tiểu Đinh …em đang cho chị ngậm kẹo đường à?
Trương Hòa Trần cười cười hỏi .
-Kẹo đường? Có ý tứ gì?
-Em cho chị là một đứa bé mới lên ba tuổi sao? Lưu luyến chị… có quỷ mới tin câu nói đấy của em..
Trường Hòa Trần lườm Đinh Nhị Cẩu, tuy ngoài miệng nói không tin, nhưng bên trong trong lòng vẫn là có một ít ngọt ngào thoáng qua, cái này là lòng hư vinh thường có của người đàn bà …
-Chị không tin a… em đang vì chị mà lo lắng đây.
-Lo lắng cho chị cái gì?
-Ai chà… lo lắng cái gì? Chị nghĩ lại đi, chị là một phụ nữ quá xinh đẹp như vậy, lúc trước thì cũng không nói gì, nhưng một khi chị trở thành thư ký của bí thư, vậy thì chị sẽ trở thành mục tiêu của nhiều người đeo đuổi, sẽ có những lời tán tỉnh trêu ghẹo, chị ráng mà chịu đựng đấy nhé..
-Em nói thật hay là hù dọa chị đấy?
-Em nói thật đấy, đến lúc đó chị muốn trốn cũng trốn không thoát, cho nên chuyện này tốt nhất là chị trở về cùng chồng chị thương lượng nói cho biết trước một chút, đừng có ghen tuông bậy bạ, đề phòng đến lúc thì làm cho dư luận xôn xao không hay.
Đinh Nhị Cẩu Bất tỉnh bơ khuyên Trường Hòa Trần rồi uống tiếp một ly rượu.
……………………………………………………………………………………..
-Không được… không thể uống nữa...
Thời gian trôi qua, cuối cùng thì Trường Hòa Trần uống không trôi ly rượu cuối cùng nữa.
-Cuối cùng một ly …không có sao đâu, em đưa chị trở về nhà.
Đinh Nhị Cẩu nói r .
-Đưa chị về nhà, không phải là em có ý đồ gì chứ?
Trơờng Hòa Trần đầu óc vẫn tính là còn thanh tỉnh, mặc dù là câu hỏi chất vấn, nhưng nhìn từ miệng của cô, lại thật giống như là đang cùng nhau tán tỉnh, phong tình vạn chủng .
-Có ý đồ thì sao nào? Dù sao chồng chị cũng không có ở nhà …
Đinh Nhị Cẩu ngưthì quả thật là lưu manh, hắn liền nói rỏ ý đồ của mình .
-Tiểu Đinh …em là người xấu, lừa gạt chị mời em ăn cơm, cuối cùng lộ rõ là muốn tán tỉnh chị, đúng là trẻ tuổi mà bại hoại …. Hừ… ai sợ ai chứ… em sắp làm một phó cục trưởng công an còn không sợ, thì chị sợ cái gì ….
Trường Hòa Trần quả thật là uống quá nhiều, nếu như bình thường thì tuyệt đối là cô không nói được như vậy, nhưng lúc này nghiễm nhiên tựa như chính là đang giúp nhau tán tỉnh rồi.