Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đỉnh Phong Thiên Hạ - Lục Lâm Thiên

Sau một lát, Lục Lâm Thiên khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu lĩnh ngộ phong thuộc tính, gió lớn không ngừng gào thét lướt qua, muốn lĩnh ngộ phong hệ sẽ có kết quả rất tốt.  

Bên trong một đình viện yên tĩnh, một tử bào lão giả thân hình cao lớn, vẻ mặt âm lệ khoanh chân ngồi, người này chính là Triệu Vô Cực.  

Hô hô!  

Thở ra một hơi trọc khí, Triệu Vô Cực mở mắt, khí tức cũng đã lên tới Vũ vương nhất trọng.  

– Gần đây sao lại thế này, cảm giác tâm thần không yên!  

Triệu Vô Cực lẩm bẩm, sắc mặt hiện vẻ hồ nghi, lập tức híp mắt, lạnh lẽo nói:  

– Lục Lâm Thiên, cho dù ngươi là người đứng đầu mười đại cường giả trẻ tuổi thì thế nào, làm chưởng môn Phi Linh môn thì sao, còn là Linh Vũ song tu, nhưng chỉ cần ta ở trong Vân Dương tông, ta cũng không tin ngươi dám động ta!  

Nhớ tới Lục Lâm Thiên, Triệu Vô Cực không khỏi nghiến răng nghiến lợi, mỗi lần nghe được tin tức của Lục Lâm Thiên, đều làm tim hắn như bị đao cắt, tạp chủng kia không nghĩ tới đi Cổ Vực càng hỗn càng tốt, còn trở thành con rể Linh Thiên môn, lại là chưởng môn Phi Linh môn nổi bật gần đây, nghe lời đồn đãi trong Phi Linh môn thậm chí còn có linh tôn cùng Vũ tôn trấn thủ, năm đó Băng Mộc vương giả Sát Phá Quân lúc này cũng ở Phi Linh môn, vừa nghe được tin Lục Lâm Thiên trở thành người đứng đầu mười đại cường giả trẻ tuổi, còn là Linh Vũ song tu, Triệu Vô Cực tức giận tới đập vỡ toàn bộ đồ vật trong phòng, nhìn thấy người mình hận nhất đã trở nên cường đại tới mức bản thân mình chỉ có thể nhìn lên, trong lòng hắn oán hận thế nào liền có thể nghĩ.  

Nhớ tới con, cháu trai, con gái đều bị Lục Lâm Thiên gϊếŧ chết, càng nghĩ càng giận, sắc mặt Triệu Vô Cực tràn đầy hận ý, nhưng cũng không thể tránh được, nghiến răng nói:  

– Lục Lâm Thiên, ta nhất định sẽ không bỏ qua tên tạp chủng như ngươi, nếu có cơ hội, ta sẽ khiến cho ngươi trả giá thảm trọng!  

Trên Vân Dương tông, núi non chập chùng liên miên, đã đầu mùa xuân, đỉnh núi xanh um, sương mù bao phủ, từ xa nhìn lại giống như bức tranh sơn thủy tuyệt mỹ.  

Trên một đỉnh núi cao ngất, có một đình viện tinh xảo, trong đình viện có năm thân ảnh, chính là Lục Vô Song, Vân Hồng Lăng, Lục Trung còn có La Lan thị, cùng nha hoàn bên cạnh Vân Hồng Lăng.  

Vân Hồng Lăng đứng bên cạnh La Lan thị kể lại tin tức tại Cự Giang thành, hết thảy mọi chuyện quan hệ tới Lục Lâm Thiên, La Lan thị mỉm cười, có vẻ vừa mừng vừa sợ.  

– Nương, lần này Lâm Thiên lấy được vị trí đứng đầu trong mười đại cường giả trẻ tuổi đâu, ba mươi năm trước cha con chỉ lấy được thứ hai.  

Vân Hồng Lăng kéo tay La Lan thị thân mật nói.  

– Vậy sao, chỉ cần lần này các con không sao, mẹ yên tâm rồi!  

La Lan thị mỉm cười nói.  

– Không nghĩ tới thực lực của Lâm Thiên đã tiến bộ nhanh như vậy, còn là Linh Vũ song tu trong truyền thuyết, muội sinh đứa con trai giỏi!  

Lục Trung cảm thán.  

– Không phải cũng là của huynh sao?  

La Lan thị mỉm cười hỏi.  

– Phải rồi mẹ, thực lực của Tâm Đồng cũng rất lợi hại đâu, chưa đầy mười tám tuổi đã tới linh vương nhất trọng, lần này còn lấy được vị trí thứ ba, thực lực còn mạnh hơn con cùng Vô Song tỷ!  

Vân Hồng Lăng nói.  

– Con nói nghĩa nữ của mẹ sao, đã nhiều năm như vậy không gặp nàng, thật sự nhớ quá!  

Ánh mắt La Lan thị lộ vẻ chờ mong, hỏi:  

– Đúng rồi, Lâm Thiên có nói khi nào mang Tâm Đồng trở về hay không?  

– Mẹ, Lâm Thiên nói gần đây sẽ trở lại, lúc đó Tâm Đồng cũng về thăm mẹ.  

Lục Vô Song chậm rãi đi tới, khí chất thanh nhã không mấy người có thể so sánh.  

– Có các con, đời này của mẹ đã không còn tiếc nuối!  

La Lan thị nhìn hai con dâu, nghĩ cuộc sống gần đây, tất cả mọi chuyện giống như đang nằm mơ, so sánh với ngày trước cách biệt một trời, xem như đã không còn gì đáng mong ước.  

– Không biết có điều tra ra được cha mẹ ruột của mình là ai không, nếu đang tìm mình, hẳn ngày xưa cũng sẽ không cố ý vứt bỏ, không biết cuộc sống hiện giờ của họ ra sao, họ có hình dáng như thế nào?  

Ánh mắt Lục Vô Song mờ ảo nhìn ra phương xa.  

Trên bầu trời, vài đạo lưu quang cấp tốc lướt qua không trung, đó là vài đầu yêu thú phi hành khổng lồ, đi đầu là một yêu thú màu trắng, chính là Thiên Sí Tuyết Sư.  

– Hô!  

Lục Lâm Thiên thở ra một hơi trọc khí, trong mắt bắn ra tinh mang.  

– Chưởng môn, phía trước không xa chính là Hạo Dương thành!  

Thanh âm Lộc Sơn lão nhân truyền tới, lúc này đã sớm xuyên qua Vụ Đô sơn mạch, tốc độ cũng rất nhanh.  

Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm kiến trúc liên miên trước mắt, tính thời gian cũng đã qua nửa tháng, từ Cổ Vực Phi Linh môn xuyên qua Vụ Đô sơn mạch đi tới Hạo Dương thành của Vân Dương tông, nếu là yêu thú tam giai tứ giai cũng mất gần hai tháng thời gian, mà lục giai chỉ dùng nửa tháng cũng đã tới.  

– Sắp tới rồi sao?  

Lục Lâm Thiên lẩm bẩm, thở sâu một hơi, sát khí lan tràn, món nợ kéo dài nhiều năm lần này nên tính cho xong.  

Hạo Dương thành nằm trong thế lực của Vân Dương tông, là một đại thành gần biên cảnh, giáp giới với Thiên Kiếm môn, dân cư cực kỳ đông đúc, lại là vị trí của hai thế lực lớn cạnh nhau, vì thế càng thêm phồn hoa.  

Triệu gia trong Hạo Dương thành là thế lực cường thế nhất, dù mấy năm trước Triệu gia gặp phải đả kích nặng trong Thanh Vân trấn, chết hơn phân nửa, thế lực giảm mạnh, mà Triệu gia huynh đệ đều bị đánh chết, nhưng vẫn không có ai dám động Triệu gia, bởi vì Triệu Vô Cực còn sống, vẫn là trưởng lão Vân Dương tông, vì vậy mấy năm nay Triệu gia khôi phục không ít thực lực.  

Trong Hạo Dương thành, Triệu gia cơ hồ lũng đoạn toàn bộ ngành sản xuất, là nhất bá trong thành, thậm chí người của Vân Dương tông cũng không dám làm gì Triệu gia, bởi vì Triệu Vô Cực là trưởng lão Vân Dương tông.  

Nơi địa phương phồn hoa nhất Hạo Dương thành, đình viện Triệu gia chiếm diện tích thật lớn, có quảng trường mênh mông, mặt đất quảng trường trải đá phiến sáng bóng có thể chứng kiến cả bóng người, đủ chứng tỏ địa vị của Triệu gia trong Hạo Dương thành.  

Giờ phút này đã là giữa trưa, trong Hạo Dương thành dòng người như mắc cửi, vô cùng náo nhiệt.  

Nhưng đúng ngay lúc này vài đầu yêu thú phi hành khổng lồ từ ngoài thành bay tới, căn bản xem thường cảnh cáo không cho yêu thú phi hành vào thành, thanh âm yêu thú vỗ cánh như cuồng phong gào thét lướt qua, không ít người trong thành đều ngẩng đầu lên bầu trời quan sát.  

Xuất hiện trước mắt mọi người là sáu yêu thú phi hành khổng lồ, đi đầu là một yêu thú trắng như tuyết, chân khí làm người áp lực, hai cánh vỗ mạnh đẩy khai cả không gian ba văn khuếch tán.  

– Trời ạ, đó là yêu thú lục giai!  

– Toàn bộ đều là yêu thú lục giai, sao lại nhiều như vậy!  

– Đó là ai, hình như muốn đi vào Hạo Dương thành!  

Trong Hạo Dương thành, không ít đệ tử Vân Dương tông nhìn thấy sáu yêu thú khổng lồ trên bầu trời, sắc mặt đại biến, nhìn thấy có người tự tiện xông vào Hạo Dương thành, vốn định đuổi theo, lại có người kinh hãi kêu lên:  

– Mau thông tri thành chủ, không biết là người nào xông vào Hạo Dương thành!  

Sáu đầu yêu thú bay nhanh, Lục Lâm Thiên đưa mắt nhìn chằm chằm phía trước, khoanh tay đứng thẳng, sát khí ngày càng dày đặc.  

– Sắp tới Triệu gia, mọi người chuẩn bị, chỉ cần là người của Triệu gia, không buông tha một người nào, nếu chạy một người, hỏi tội các ngươi!  

Thanh âm Lục Lâm Thiên tràn ngập rét lạnh làm mọi người không nhịn được rùng mình.  

– Dạ, chưởng môn!  

Mọi người đồng thanh đáp.  

– Đệ tử Võ đường nghe lệnh, diệt Triệu gia, không lưu lại một tên, gϊếŧ không tha!  

Hoàng Phủ Kỳ Tùng quát to.  

– Đệ tử tuân lệnh!  

Trên năm yêu thú tổng cộng có hai ngàn năm trăm đệ tử Võ đường đồng thời hô to.  

– Là yêu thú lục giai!  

– Những người này đằng đằng sát khí, chẳng lẽ là muốn xông vào Hạo Dương thành?  

– Hạo Dương thành là địa bàn của Vân Dương tông, ai lại có lá gan lớn như vậy!  

– Phương hướng kia hình như là chỗ Triệu gia!  

Triệu gia, vẫn náo nhiệt như trước, người của Triệu gia xưa nay vẫn luôn xem mình tài trí hơn người.  

– Nhanh, các ngươi nhanh lên!  

– Nếu còn không nhanh một chút, hôm nay lão tử đánh ngươi!  

Vài tiểu đầu mục Triệu gia đang trách mắng người hầu, một đám diễu võ giương oai vô cùng uy phong.
Nhấn Mở Bình Luận