Luyện hóa cỗ năng lượng này tiến vào trong đan điền Lục Lâm Thiên bỏ ra hai canh giờ nhưng lượng chân khí tăng lên dường như không thể giúp hắn tiến bộ, thực lực vẫn dừng ở cấp độ Vũ sĩ.
– Hô..
Lục Lâm Thiên phun ra một ngụm trọc khí, mở hai mắt, trong mắt hiện lên tia ảo não. Một viên Quán Đính Đan có giá năm mươi kim tệ nhưng với mình lại không có nhiều tác dụng.
Tuy Lục Lâm Thiên đã sớm nghĩ đến khi đạt cấp độ Vũ sĩ thì phải sử dụng đan dược cao cấp hơn mới tiến bộ được nhưng lúc này vẫn tránh không được có chút ảo não. Như vậy đồng nghĩa với việc mình phải cần nhiều kim tệ hơn nữa, cộng thêm việc nợ Thiên Bảo Môn tám ngàn sáu trăm kim tệ, xem ra, mình còn khổ cực dài dài a.
– Vèo…
Một âm thanh truyền đến, Tiểu Long liền nhảy đến từ sau lưng Lục Lâm Thiên, rơi vào lòng bàn tay, thân mật nhìn hắn.
– Ngươi ăn no rồi a?
Lục Lâm Thiên nói nhỏ, ngoài miệng Tiểu Long vẫn còn vết máu nhàn nhạt, xem ra nó vừa ăn động vật còn sống.
Tiểu Long gật nhẹ đầu sau đó lập tức chui vào tay áo Lục Lâm Thiên, quấn ở trên tay hắn.
Thu thập một chút, Lục Lâm Thiên ra khỏi núi, dự định ngày mai đem Quán Đính Đan còn lại trong người bán đi, bây giờ hắn giữ lại cũng không có tác dụng gì. Sau này nên nghĩ cách luyện chế nhị phẩm đan dược, với tu vi hiện tại của hắn chỉ có nhị phẩm đan dược mới có thể phát huy hiệu quả. Nhưng mà, nhị phẩm đan dược hắn chưa từng thử luyện chế, không biết có thể thành công hay không?
Trở lại đình viện lần nữa Lục Lâm Thiên phát hiện mẫu thân chưa về, bình thường vào giờ này người đã từ phòng giặt quần áo trở về rồi a. Trong lòng Lục Lâm Thiên có chút nghi hoặc.
– Đi xem sao.
Lục Lâm Thiên quyết định đến phòng giặt quần áo xem sao, thuận tiện đi đón mẫu thân, nghĩ đến mẫu thân vẫn còn làm việc trong phòng giặt quần áo thì Lục Lâm Thiên lại đau xót. Mình phải ẩn nhẫn đến khi nào thì mới để mẫu thân thoát khỏi tất cả những việc này đây?
Phòng giặt quần áo của Lục gia ở bên trái đình viện, đó là một nơi hẻo lánh, quần áo của tất cả người trong Lục Gia ở Tiền Viện đều mang đến đây giặt. Tộc nhân Tiền Viện Lục Gia cũng có đến hơn hai trăm người mà phòng giặt quần áo chỉ có mười người, làm việc ở đây rất vất vả.
– La Lan, cái trường bào này của Thiếu Hổ thiếu gia ngươi phải giặt cho sạch sẽ vào, nếu giặt không sạch hoặc giặt hỏng thì người biết tay.
Giữa khoảng đất trống, một nha hoàn vênh váo tự đắc nhìn La Lan đang ngồi xổm trên mặt đất giặt quần áo nói.
– Tiểu Lan, đây là quần áo của Thiếu Hổ thiếu gia, mọi lần đều do ngươi giặt, hôm nay ta có nhiều việc như vậy ngươi có thể tự giặt hay không? Nếu không ta phải giặt đến sáng mai mất.
La Lan Thị ngẩng đầu khẩn cầu nhìn một nha hoàn đang vênh váo tự đắc nói.
– Nói lời vô dụng làm gì? Bảo ngươi giặt thì ngươi giặt đi, giặt không hết thì đêm nay cũng đừng về, còn tưởng rằng mình là thiếu phu nhân không bằng, ngươi chỉ là một tiện tỳ mà thôi.
Nha hoàn kia cười lạnh một tiếng, rồi ném bộ hoa phục trong tay vào đầu La Lan Thị.
Mấy nha hoàn xung quanh thấy vậy cũng chỉ cúi đầu không dám nói gì, chỉ nhìn La Lan thị với ánh mắt đồng tình. Tiểu Lan chính là nha hoàn bên cạnh Phu nhân, các nàng cũng không dám trêu chọc nàng ta, hơn nữa, La Lan Thị cũng không có quan hệ gì tới các nàng nên chỉ đứng một bên xem náo nhiệt mà thôi.
La Lan Thị lấy cẩm bào trên đầu xuống, đôi tay đã sớm sưng đỏ vì ngâm nước lạnh quá lâu, dù sao bây giờ vẫn là mùa đông.
– Tiểu Lan, ta thật sự không thể giặt hết được, hay là lần sau ta sẽ giúp ngươi giặt nha.
La Lan Thị khẩn cầu nói, bên cạnh mình vẫn còn một đống quần áo lớn chưa giặt, nếu đem toàn bộ chỗ này giặt cũng phải đến tối muộn mới xong.
– La Lan, ta bảo ngươi giặt thì ngươi phải giặt, không giặt cũng được, vậy thì rời khỏi Lục gia đi, nếu muốn ở lại thì thành thành thật thật làm việc cho ta, đừng cho mình là Phu Nhân.
Lúc này, một nam nhân mặc trang phục người hầu cao cấp đo tới, đây chính là tiểu tổng quản phụ trách phòng giặt đồ.
– Triệu tổng quản, ta giặt, ta giặt.
La Lan Thị khẽ gật đầu, trong mắt mang theo một tia uất ức nhưng không thể không giặt, nếu mình ra khỏi Lục gia thì phải đi đâu, Lâm Thiên cũng sẽ phải sống không nơi nương tựa.
– Lúc này mới ngoan ngoãn sao? Giặt sạch sẽ cho ta bằng không ngươi tự gánh lấy hậu quả.
Triệu tổng quản kia cười lạnh một tiếng, sau đó lập tức cười nịnh nọt với nha hoàn kia:
– Tiểu Lan cô nương, trời lạnh lắm, ngươi ra chỗ ta nghỉ ngơi một chút đi, ở đó có ấm lô nóng hổi, rất dễ chịu.
– Cũng tốt.
Nha hoàn Tiểu Lan thoả mãn cười, lập tức chuẩn bị rời đi nhưng bỗng dưng thần sắc biến đổi, giận giữ nói với La Lan thị:
– Tiện tỳ, quần áo của Thiếu Hổ thiếu gia phải giặt riêng một chỗ, vậy mà ngươi dám giặt chung cùng những quần áo kia, ngươi muốn ăn đòn rồi phải không?
– Tiểu Lan, ta không cố ý.
La Lan Thị vội vàng nói.
– Ngươi chính là muốn ăn đòn.
Tiểu Lan nhìn chằm chằm La Lan Thị, trong mắt lóe lên lửa giận, giơ tay muốn tát vào mặt La Lan Thị.
Nghe thấy vậy sắc mặt mọi người đều đại biến, Triệu tổng quản lại lộ ra tia cười lạnh. Nhưng đúng lúc này một tiếng quát truyền đến, một thân ảnh đã xuất hiện trước người La Lan thị bắt lấy cổ tay của nha hoàn Tiểu Lan.
– Ah…
Tiểu Lan kêu thảm một tiếng, đau đến mặt run lên, mà người bỗng nhiên chụp lấy tay nàng ta không ai khác chính là Lục Lâm Thiên. Vốn là Lục Lâm Thiên muốn đến tìm mẫu thân nhưng lại không ngờ bắt gặp cảnh này, làm sao có thể nhịn cho được?
– Tiện tỳ, cút ngay cho ta.
Lục Lâm Thiên quát lạnh một tiếng, hất tay lên lập tức đem nha hoàn Tiểu Lan kia đẩy ngã xuống mặt đất. Tiểu Lan bị đẩy ngã ngồi trên mặt đất, đau đến mức nước mắt cũng chảy ra rồi.
– Mẫu thân, người không sao chứ?
Lục Lâm Thiên không để ý đến nha hoàn Tiểu Lan kia, lo lắng ngồi xuống bên người La Lan thị hỏi, ánh mắt nhìn đến đôi tay sưng đỏ của mẫu thân trong lòng giống như bị dao cứa.
– Lâm Thiên, sao con lại tới đây? Ta không sao, con mau đi đi.
La Lan Thị lập tức nói, thấy Lục Lâm Thiên đẩy nha hoàn kia ngã xuống đất liền nghĩ ngay rằng Triệu tổng quản cùng Tiểu Lan chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mẫu thân con bà.
– Lục Lâm Thiên, ngươi muốn tạo phản phải không? Còn dám động thủ, xem ra, lần trước giáo huấn ngươi còn chưa đủ.
Lúc này, Triệu tổng quản giận dữ nói.
– Triệu Tam, ngươi nói cái gì?
Lục Lâm Thiên nhìn thấy tay của mẫu thân sưng đỏ, trong lòng lửa giận bốc lên ngùn ngụt, hắn quay đầu nhìn Triệu Tam chằm chằm, trong mắt tràn đầy lãnh ý. Người này Lục Lâm Thiên tất nhiên nhớ rõ, hắn chính là người đã ra tay đánh chết Lục Lâm Thiên sau đó đem xác vất xuống vách núi vạn trượng. Tên này cũng là người hầu mà Đại phu nhân mang theo từ nhà mẫu thân đẻ, có tu vi Vũ Đồ, lần trước gặp ở sau chính là người này cùng Đại tổng quản và một người hầu nữa.