Ai cũng biết trong Thị Hoang thế giới không cách nào một nhà độc đại, cho nên có ít cừu nhân cũng là chuyện tốt.
Đương nhiên Hắc Hạc môn cũng không dám đi trêu chọc thế lực nhất lưu như Đông Tinh xã, Linh Thứu tháp, Tây Vương phủ, Bắc Đẩu môn, nếu chọc giận thế lực nhất lưu, vạn nhất bị người vây công hậu quả không cách nào thừa nhận.
Hắc Hạc môn nằm trong dãy núi thật lớn, dựa vào bên sông, thiên địa năng lượng tràn đầy, chung quanh có mấy đại tiểu thành thị bao quanh, ở vùng này Hắc Hạc môn là bá chủ tuyệt đối, nắm giữ hết thảy trong tay, không ai dám đối nghịch với bọn họ.
- Tốc độ tòa giá dẫy Tường Long thật đúng là nhanh a!
Bên trong tòa giá, Mạc Kình Thiên, Ma Linh yêu nữ, Âm Minh dạ xoa bọn họ đều có vẻ kinh ngạc.
Mạc Kình Thiên nói:
- Lâm Thiên huynh đệ, bằng không chúng ta thử xem Thiểm Điện?
- Nếu chúng ta vận dụng Thiểm Điện, người phía sau sẽ theo không kịp.
Lục Lâm Thiên cười nói.
- Lục Lâm Thiên, ngươi rốt cục tính toán khi nào theo ta về Phong Vân sơn?
Bên trong tòa giá, Ma Linh yêu nữ nhìn Mạc Kình Thiên cùng Lục Lâm Thiên, nàng không hiểu tại sao quan hệ giữa hai người này ngày càng thân thiết, quả thật gần như muốn mặc chung cái quần, lần này đối phó Hắc Hạc môn gì đó, Lục Lâm Thiên vừa hỏi thì nhị ca của nàng lập tức chạy theo.
- Việc này…
Mỗi lần vừa nhắc tới Phong Vân sơn, Lục Lâm Thiên không nói gì, chỉ có thể trốn tránh, chỉ sợ chọc giận yêu nữ nàng sẽ bắt mình mang đi.
Nhưng lần này cũng không như ngày trước, kể từ khi nghe nói trong tiểu thế giới có thiên địa áp chế, Lục Lâm Thiên cũng không còn quá nhiều kiêng kỵ, huống chi còn có Mạc Kình Thiên ở đây, nói:
- Kỳ thật muốn thành thân ở trong Thị Hoang thế giới cũng như vậy, cần gì phải chờ tới Phong Vân sơn, chờ sau khi động phòng chúng ta đi Phong Vân sơn cũng thế thôi.
- Hạ lưu, vô sỉ, ai muốn động phòng với ngươi, ta chỉ nói thành thân, cũng không nói động phòng.
Dung nhan như trích tiên của Ma Linh yêu nữ nhất thời ửng đỏ, hung hăng trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên.
- Ha ha!
Mạc Kình Thiên cười to.
Sáng sớm, cả không gian một mảnh trắng xóa, tia nắng ban mai xuyên thấu qua sương mù nhẹ nhàng buông xuống đại địa.
Hưu hưu!
Phía chân trời bình tĩnh vang lên thanh âm xé gió, hơn mười đạo lưu quang chỉnh tề kéo dài qua không trung, xuyên qua thành trấn, lập tức xuất hiện trên núi non.
Oanh long!
Không gian run rẩy, hơn mười đạo lưu quang thu liễm, từng tòa giá khôi lỗi tạo hình quái dị, thể tích không lớn nhưng lại làm người ta rùng mình hiện ra, từng thân ảnh bay nhanh ra ngoài, chỉnh tề trôi nổi giữa không trung, nhân số lên tới năm ngàn, toàn thân phóng thích ra chân khí sắc bén.
- Bạch phó đường chủ, giao cho ngươi!
Lục Lâm Thiên lăng không đứng thẳng, nhìn phía trước nói.
- Dạ, chưởng môn!
Bạch Kinh Đường hành lễ đáp, thân ảnh bay tới trước, tâm thần vừa động, vài giới chỉ xuất hiện, từng đạo lưu quang hóa thành kềnh càng hiện thân.
Những vật kềnh càng này chính là chiến hạm, là chiến hạm Oanh Thiên mà Lục Lâm Thiên giao cho Bạch Kinh Đường, ba chiếc chiến hạm Phi Hổ nhị cấp, cùng một chiến hạm Phi Hổ tam cấp.
Oanh long long!
Không gian run rẩy, chân khí khởi động, năm chiến hạm bí văn quanh quẩn, chân khí hung mãnh làm người rùng mình, cả không gian đều rung động, gió giục mây vần.
- Đệ tử Ngoại đường nghe lệnh, chuẩn bị san bằng Hắc Hạc môn!
Sưu sưu!
Từng thân ảnh bay lên năm chiến hạm, chỉ còn đệ tử Võ đường đứng yên sau lưng Đồng Thất cùng Viêm Hỏa không nhúc nhích, nhưng nhìn thấy đệ tử Ngoại đường phong cảnh bá đạo như thế, trong lòng đều thấy hâm mộ.
- Người nào dám càn rỡ trong Hắc Hạc môn!
Động tĩnh làm Hắc Hạc môn chú ý, từng thân ảnh bay ra, thật nhiều đệ tử Hắc Hạc môn cấp tốc lướt tới.
- Con bà nó, dám động địa bàn của chúng ta, cho các ngươi biết tay!
Bạch Kinh Đường hét lớn, sát ý tràn ra, tâm thần vừa động, phất tay bay lên.
- Hống!
Ba chiếc chiến hạm Phi Hổ nhị cấp vỗ cánh bay lên, đầu hổ dữ tợn như sống lại, dữ tợn rít gào như vật còn sống.
Oanh Thiên ầm ầm run lên, uy thế lan tràn, bốn chiến hạm xuyên thấu qua không gian bay tới.
Hưu hưu hưu!
Một đạo năng lượng quang đoàn từ trong Oanh Thiên như sóng xung kích bay ra, ngay lập tức từ trong ba chiến hạm Phi Hổ cũng bắn ra ba đạo năng lượng quang đoàn vυ"t tới.
Đệ tử Hắc Hạc môn tựa hồ cảm nhận được điều gì, nhưng hết thảy không còn kịp nữa.
Phanh phanh phanh!
Trong tích tắc, năng lượng quang đoàn nổ tung, tiếng nổ kinh thiên động địa, khe không gian tối đen lộ ra, cả vùng núi non bên dưới bị oanh thành khe rãnh.
Oanh long!
Ngọn núi sụp đổ, đất rung núi chuyển, đệ tử Hắc Hạc môn vừa lao ra bị tạc đến tan thành mây khói.
- A…
Bên dưới núi non hoang tàn truyền ra tiếng kêu gào thê thảm, tựa hồ bị tai bay vạ gió.
Hưu hưu hưu!
Bốn chiến hạm cũng không ngừng lại, từng đạo năng lượng quang đoàn lại như sóng xung kích oanh ra.
Oanh long long!
Từng mảng lớn núi non sụp đổ, đất rung núi chuyển, nếu không tận mắt nhìn thấy thì không cách nào tưởng tượng cảnh tượng kia rung động kinh người như thế nào.
Bên trong kiến trúc dưới núi non liên miên, từng nhóm lớn đệ tử Hắc Hạc môn lao ra, cũng trên vạn người, căn bản còn chưa biết chuyện gì phát sinh đã bị tạc vỡ ngay giữa không gian.
Một đám đệ tử Hắc Hạc môn còn chưa kịp phản ứng, thân hình ầm ầm hóa thành mảnh nhỏ, hồn phi phách tán, thần hồn câu diệt.
Oanh long long!
Năm chiến hạm xuyên qua không gian, năng lượng quang cầu trực tiếp oanh kích xuống, lại có thật nhiều đệ tử Hắc Hạc môn biến thành huyết vụ.
Bên trong dãy núi xanh biếc mở mang, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi đã bị san thành bình địa, vô số kiến trúc trở thành đống hoang tàn.
- Hắc Hạc môn làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?
- Hình như có người tới diệt Hắc Hạc môn!
Trong những tòa thành xung quanh dãy núi non, động tĩnh kinh người lập tức khiến cho vô số ánh mắt nhìn chăm chú.
- Chiến hạm cường hãn a!
Đệ tử Thất Sát môn nhìn thấy một màn thảm thiết trước mắt, những nơi chiến hạm đi qua đều biến thành đống hoang tàn, gió thổi cỏ rạp, vô cùng rung động.
- Bạch phó đường chủ, ngươi tiết kiệm một chút đi, đắt lắm a!
Phạm Thống ở hậu phương, vẻ mặt đau lòng, uy lực chiến hạm thật lớn, nhưng tiêu hao khổng lồ làm hắn đau lòng không thôi.
- Các đệ tử mau lui lại, mau lui lại!
- Người nào dám tới Hắc Hạc môn càn rỡ, có đảm lượng hãy xưng tên ra!
Vài tiếng hét lớn như sấm sét vang vọng giữa không trung, ba thân ảnh phá không bay tới, sắc mặt khó xem.
Người đi đầu là một hắc y lão giả, thân hình gầy gò, hai tay dài hơn người thường không ít, ánh mắt sắc bén tràn ngập hàn mang.
Sau lưng lão giả là một hắc bào đại hán, mắt lộ tinh quang, người đi cuối cùng là bạch y đại hán, thân hình khôi ngô, vùng trán cao rộng, lộ ra chân khí hung hãn.
Ba người này xuất hiện, hàn ý tràn ngập, không gian gió gục mây vần, ánh sáng như ảm đạm xuống.
- Chưởng môn, ở giữa chính là Hắc Hạc, bên cạnh là Hắc Ưng cùng Bạch Báo, thực lực Hắc Hạc cực mạnh, tốc độ rất nhanh.
Thiên Khu nói.