« Chương Trước
Quản Lý
Chương Tiếp »
- Nhìn xem ai chết!
Trong tích tắc, một đạo tử kim lôi đình như nộ long tràn ra.
Chỉ thoáng chốc tử kim lôi đình đã rơi xuống trên đầu Hỏa Hổ, lúc này hắn còn chưa kịp thu liễm nụ cười lạnh trên mặt mình.
- Không xong!
Đồng tử Hỏa Hổ co rụt lại, chân khí lôi đình hủy diệt kia khiến linh hồn hắn run rẩy, một cỗ khí tức tử vong đang tới gần.
Phanh!
Lôi đình hủy diệt hạ xuống, đầu của Hỏa Hổ trực tiếp tạc vỡ, tử kim điện mang trào ra, thân hình hắn nứt vụn từng khúc, huyết vụ tuôn đầy trời cao.
Hưu!
Cùng một thời gian, một đạo lưu quang đột nhiên lướt ra, chính là linh hồn phân thân Hỏa Hổ nháy mắt bỏ chạy.
Hô!
Giờ phút này không biết là đúng dịp hay bị điều gì ảnh hưởng, cuồng sa phong bạo rốt cục gào thét dừng lại.
Cát vàng đầy trời trút xuống giữa không trung, không gian tối đen phát sáng, hết thảy yên tĩnh trở lại.
- Tây Phương Cầu Bại, dám hủy bản thể của ta, ta sẽ không bỏ qua ngươi, Hỏa Hổ này thề tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!
Giữa không trung truyền ra thanh âm tiếng hét thê lương của Hỏa Hổ, thanh âm rít gào thê thảm lẫn âm lệ, lập tức linh hồn phân thân cũng không dám dừng lại, thừa dịp cuồng sa phong bạo dừng lại cấp tốc phá không mà chạy.
Chỉ còn lại linh hồn phân thân, Hỏa Hổ rốt cục không còn gì để mất, bản thể bị gϊếŧ, hết thảy của hắn đã chân chính hủy diệt không còn sót lại chút gì.
Hỏa Hổ tuyệt đối không ngờ chỉ mới hai chiêu, còn là hai người vây công nhưng lại bị tổn thất bản thể, hậu quả nghiêm trọng hơn cả tổn thất linh hồn phân thân.
Sớm biết sẽ là kết quả này, sớm biết thực lực Tây Phương Cầu Bại tới trình độ đó, hắn làm sao dám trêu chọc người kia, trực tiếp đào vong trối chết còn không kịp.
Lục Lâm Thiên nhìn thấy linh hồn phân thân của Hỏa Hổ bỏ chạy, ánh mắt trầm xuống, liếc nhìn lão giả bị oanh rơi trong cát vàng, người này vết thương chồng chất, đang giậm chân, không gian xung quanh uốn éo, cấp tốc bỏ chạy ngược hướng với Hỏa Hổ.
- Hừ, ngươi đừng mong chạy trốn!
Lục Lâm Thiên đã khởi lên sát ý, hai người này muốn động thủ với hắn, tuyệt đối không thể lưu, Hỏa Hổ chỉ còn lại linh hồn phân thân, uy hϊếp nhỏ hơn lão giả kia không ít.
Bởi vậy mục tiêu đầu tiên của Lục Lâm Thiên là lão giả kia, lập tức thi triển không gian áo nghĩa, thân ảnh cấp tốc đuổi theo.
Hưu!
Thân hình Lục Lâm Thiên trực tiếp xuyên qua không gian, vài lần chớp động đã đuổi tới phía sau.
- Không gian áo nghĩa!
Cảm giác được chân khí của Lục Lâm Thiên, lão giả đột nhiên xoay người:
- Tây Phương Cầu Bại, ngươi rốt cục muốn thế nào?
- Ngươi muốn gϊếŧ ta, ngươi đoán ta muốn thế nào?
Lục Lâm Thiên thản nhiên nói, chỉ còn cách lão giả chưa đầy trăm thước.
- Ngươi dám, Tây Phương Cầu Bại, ta là người Tụ Phẩm lâu, ngươi dám gϊếŧ ta, Tụ Phẩm lâu tuyệt đối không bỏ qua ngươi, chỉ là một Thất Sát môn nho nhỏ, căn bản không có tư cách đối kháng Tụ Phẩm lâu!
Lúc này trong lòng lão giả thậm chí không còn dám đối kháng, hắn thật sự nghĩ không ra với thực lực của mình, vì sao không thể đánh lại người tu vi thông thiên cao giai mà thôi.
- Tụ Phẩm lâu sao?
Ánh mắt Lục Lâm Thiên càng thêm âm trầm, lạnh băng nói:
- Không cần biết ngươi là ai, hôm nay ngươi phải chết!
- Thật to gan, người Tụ Phẩm lâu ngươi cũng dám động, hôm nay ngươi dám động, ta sẽ cho ngươi vạn kiếp bất phục!
Trên bầu trời tràn ngập cát vàng, đột nhiên truyền tới tiếng quát cuồn cuộn, thanh âm xuyên thấu không gian, nhưng là dùng linh hồn lực truyền âm tới, người còn chưa đi qua, nhưng tuyệt đối ở cách đây không xa.
- Có viện thủ!
Trong lòng Lục Lâm Thiên trầm xuống, ánh mắt hiện hàn ý, Tụ Phẩm lâu đã sớm trợ giúp Liệt Hỏa môn đối phó mình, lần này còn có người muốn động thủ với mình, cho dù mình không gϊếŧ người này, người Tụ Phẩm lâu có cơ hội tuyệt đối cũng không khách khí với mình.
Cho nên, người này tuyệt đối không thể lưu, không gϊếŧ chờ mình có thêm đối thủ, gϊếŧ chết, xem như chặt bớt móng vuốt của đối phương.
- Bất kể như thế nào, lão gia hỏa này chết chắc rồi, dám động thủ với ta, vậy phải trả giá thật nhiều!
Chỉ thoáng chốc Lục Lâm Thiên đã làm ra quyết định, người này tuyệt đối không thể lưu, vừa dứt lời, toàn thân mang theo linh hồn lực cuồn cuộn thổi quét, một bộ thanh bạch khải giáp lập tức bao trùm thân thể.
- Đi chết đi!
Tay phải Lục Lâm Thiên run lên, một thanh đoản kiếm bí văn bắn ra.
- Ngao!
Song kiếm bắn ra, tiếng long ngâm vang vọng không gian, hai thanh đoản kiếm phá không bay tới sau lưng lão giả, sắc mặt lão giả hoảng hốt, cấp tốc ngăn cản, dùng toàn lực cũng chỉ vừa vặn tránh được hai thanh đoản kiếm.
Nhưng ngay lúc này một thanh trường kiếm đã phá không xuất hiện trước mặt của hắn, long uy lập tức hàng lâm không trung.
Oanh long!
Uy thế linh hồn cuồn cuộn, cả không gian đọng lại, gió giục mây vần, mũi kiếm tựa như hư ảnh long đầu dữ tợn rít gào, mở to miệng rộng muốn cắn tới.
Hưu!
Trường kiếm trực tiếp xuyên thủng ấn đường lão giả, uy thế linh hồn cuồn cuộn thậm chí làm cho linh hồn phân thân cùng hồn anh của lão giả cũng không kịp thoát ra, thân hình đã phá nát thành từng khúc.
- Thiên Hàn…
Một thanh âm tiếng quát chói tai từ xa vang vọng, một thân ảnh phá không xuất hiện giữa không trung, tận mắt chứng kiến một đoàn huyết vụ tuôn tràn giữa không trung.
Hưu hưu!
Tam kiếm quay trở về, Lục Lâm Thiên nhìn qua cẩm bào hán tử vẻ mặt âm trầm, khoảng hơn ba mươi tuổi, khí tức dị thường cường hãn, người này vừa xuất hiện thiên địa năng lượng lập tức biến hóa.
- Đại đạo cảnh trung giai, tu luyện linh hồn áo nghĩa!
Nhìn người kia, Lục Lâm Thiên không khỏi cau mày, người này mang khí tức đại đạo cảnh trung giai, nhưng lại có chút không giống lắm.
- Ngươi chính là Tây Phương Cầu Bại, dám gϊếŧ người Tụ Phẩm lâu, ngươi nhất định phải bị nghiền xương thành tro!
Cẩm bào hán tử khẽ động, ánh mắt lập tức dừng lại trên Long Hồn kiếm giáp, sắc mặt đại biến, trong mắt tràn ngập thần sắc nóng cháy.
Sắc mặt Lục Lâm Thiên biến hóa, nói:
- Đại đạo cảnh trung giai, ngươi tới từ Hỗn Độn thế giới?
Cẩm bào hán tử lạnh lùng nói:
- Đáp đúng, ta tới từ Thượng Thanh đại thế giới, cũng là một trong ba ngàn Hỗn Độn thế giới, ở trong tiểu thiên thế giới ta sẽ không bị áp chế, cho nên hôm nay nhất định phải đem ngươi nghiền xương thành tro, nhớ kỹ, ta gọi là Linh Đốn!
Dứt lời, nguyên lực tràn ra, trong mắt Linh Đốn tràn ngập sát ý, không gian vặn vẹo, năng lượng cuồn cuộn đáng sợ đột nhiên tràn ngập, một cỗ linh hồn năng lượng thổi quét về hướng Lục Lâm Thiên.
Hưu hưu!
Ánh mắt Lục Lâm Thiên ngưng lại, năm thanh trường kiếm bắn ra.
- Ngao!
Tiếng long ngâm vang lên, mang theo khí thế linh hồn sắc bén, chỉ một thoáng năm thanh trường kiếm hóa thành năm đầu hư ảnh cự long khổng lồ, dữ tợn rít gào trực tiếp bức xé thế công linh hồn, đột nhiên đánh về hướng cẩm bào hán tử.
- Không hổ là áo nghĩa linh khí!
Linh Đốn càng thêm nóng cháy, trong tay hắn hiện ra một kiện linh khí dược đỉnh, bí văn quanh quẩn, chân khí nóng cháy tràn ngập, rõ ràng là một kiện tiên thiên linh khí bất phàm, nhưng trên linh khí lại tràn ngập cỗ chân khí tà ác khởi động, thổi quét khuếch tán.