- Xem ra top năm lần này chính là Tôn Oánh Oánh, Thải Hồng Dương, Thải Hồng Nguyệt, người của Vạn Cổ thế giới lần này rất mạnh a.
Trên đài, Đỗ Lộc khẽ mỉm cười nói.
- Thật sự là náo nhiệt, xem ra ta tới thật là đúng lúc, lại gặp gỡ chuyện náo nhiệt như vậy.
Nhưng vào lúc này trên không trung quảng tường vang vang lên một đạo thanh âm. Đạo thanh âm này bình thản, thế nhưng lại khiến cho tất cả mọi người nghe thấy rõ ràng.
Giữa không trung lúc này có một đạo thân ảnh đạp không mà đứng, thân thể khôi ngô, mặt sẹo, ánh mắt như sao, toàn thân không có bất kỳ khí tức nào, không có bất kỳ ai biết rõ người này xuất hiện lúc nào.
Từng ánh mắt lập tức nhìn chăm chú lên không trung, trên quảng trưởng, nữ tử tuyệt mỹ từ đầu không ra tay lập tức nhìn vào đạo thân ảnh khôi ngô đang đạp không, lơ lửng đứng trên không trung kia.
Mà trên quảng trường, ánh mắt đám người Phương Chí Thành, Đỗ Lộc khi nhìn lên không trung, ánh mắt cả đám kinh ngạc.
Phương Chí Thành nhìn đạo thân ảnh trên không trung, ánh mắt nghi hoặc, dường như lại lập tức nhớ tới cái gì đó. Đạo thân ảnh này tuy rằng đã lâu chưa từng có xuất hiện qua, thế nhưng đối với không ít người ở đây hôm nay mà nói tuyệt đối là khuôn mặt vô cùng quen thuộc. Đạo thân ảnh này hai mươi năm trước ở trong sơn mạch Cổ Lan đã tạo thành không ít động tĩnh.
Sưu.
Giữa không trung, dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người, thân thể của người có mặt sẹo trên không trung run lên, thân thể khôi ngô mang theo tiếng xé gió đột nhiên đáp xuống quảng trường.
Phanh.
Thân thể đáp xuống đất, hai chân hung hăng đạp mạnh vào mặt đất, tức thì, cả quảng trường cực lớn đều run lên. Vô số đá xanh dày đặc trên quảng trường trực tiếp bị nghiền nát, vết nứt lan tràn. Một cỗ khí tức lấy thân thể khôi ngô này làm trung tâm phóng lên trời. Cả không trung run lên, không ít người đang giao thủ kịch liệt lúc này lảo đảo lui lại. Trực tiếp từ trên không trung rơi xuống phía dưới.
- Thật mạnh.
Nhìn thấy một màn như vậy, không ít người trên đài lập tức rung động, chỉ bằng một cỗ khí thế vô hình trung đã tạo thành động tĩnh lớn như vậy, đủ để chứng minh thực lực của người này.
Người này đáp xuống đất, tám người đang giao thủ vừa rồi bị đánh rơi xuống tối sầm mặt mày lúc này đứng dậy, cả đám dùng ánh mắt tràn ngập hận ý nhìn về phía đại hán mặt sẹo kia.
- Lớn mật, dám quấy rầy chọn lựa người tham gia Vạn Thế đối quyết, ngươi muốn chết phải không?
Sau lưng Phương Chí Thành, một lão giả lập tức đứng lên nhìn đại hán kia quát lớn.
Đại hán có thân thể to lớn khẽ ngẩng đầu, trong mắt hiện lên hàn ý nhàn nhạt, nói:
- Chỉ bằng vào chút thực lực như vậy còn muốn tham gia Vạn Thế đối quyết, chỉ bằng chút thực lực như vậy mang đi biểu diễn thì đúng hơn.
- Lớn miệng, bắt kẻ này cho ta.
Sau lưng Phương Chí Thành, lão giả kia lập tức hét lớn, ánh mắt bắt đầu âm trầm.
Cách đó không xa, đại hán bốn mươi tuổi cùng với mỹ phụ mặc cung trang nhìn nhau, thân ảnh đại hán kia lập tức lóe lên, lạnh nhạt quát một tiếng:
- Dám can đảm làm loạn trong thành Thải Hồng, muốn chết.
Dứt lời, thân ảnh đại hán kia đã xuất hiện cách đại hán mặt sẹo có thân thể to lớn mấy bước, không chút khách khí phất tay đánh ra một đạo quyền ấn. Hắn biết rõ thực lực đối phương không kém, cho nên toàn lực đánh ra một quyền, không gian bị đè nén, quyền ấn mang theo lực lượng khủng bố trực tiếp đánh về phía trước.
Phanh.
Thanh âm trầm thấp vang vọng, trong sát na, thậm chí còn không có ai nhìn thấy rõ, chỉ nhìn thấy cảnh tượng mơ hồ một chút, khi quyền ấn của đại hán kia sắp đánh vào trên người đại hán mặt sẹo kia, đại hán mặt sẹo chỉ giơ tay lên, người phía trước lập tức đã giống như con diêu đứt dây bay ngược về phía sau, hung hăng đập vào mặt đất.
Phụt.
Trong miệng đại hán kia phun ra một ngụm máu tươi, khi thân thể đập xuống mặt đất khí tức đã không còn, chỉ một chiêu hời hợt đã bị đánh chết.
- Thải Hồng Dương chết, Đại đệ tử Thải Hồng cốc chết.
- Thải Hồng Dương này những năm gần đây đã tới Ngộ Chân cảnh trung giai, nghe nói chức vị cốc chủ Thải Hồng cốc sau này hơn phân nửa sẽ là của Thải Hồng Dương này. Không ngờ chỉ một chiêu đã bị miểu sát.
- Người nọ là ai? Không ngờ thực lực lại khủng bố như vậy, nhưng mà dám đánh chết Đại đệ tử Thải Hồng cốc, lại đánh chết vào lúc này, hắn ta muốn chết sao?
- Đại đệ tử Thải Hồng Dương của Thải Hồng cốc, đệ tử đắc ý của Phương Chí Thành, không chịu nổi một kích.
Đại hán mặt sẹo lạnh nhạt nói, ánh mắt tràn ngập hàn ý.
- Đại sư huynh.
Đại hán chừng bốn mươi tuổi kia một chiêu bị đánh chết, mỹ phụ mặc cung trang lập tức biến sắc, sau khi kiểm tra, thân thể mềm mại của nàng run lên, Thải Hồng Dương đã bị mất mạng, dưới một chiêu, đan điền và không gian linh hồn trong đầu đều bị đánh nát, lập tức mất mạng.
- Các hạ thật độc ác.
Mỹ phụ mặc cung trang đứng dậy, ánh mắt âm trầm, bi thương nhìn về phía đại hán mặt sẹo có thân thể to lớn trước mắt.
- Ta ngoan độc? Sợ là còn chưa bằng một phần trăm của Thải Hồng cốc a. Hai mươi năm trước, các ngươi đổi trắng thành đen, sắp xếp tất cả để truy sát một người. Thải Hồng Nguyệt, chẳng lẽ khi đó ngươi cũng cảm thấy như vậy là nhẫn tâm hay sao?
Đại hán có thân thể to lớn nhìn mỹ phụ mặc cung trang, hàn ý trong mắt bắn ra.
Nghe vậy ánh mắt mỹ phụ mặc cung trang lập tức run lên, đôi mắt xinh đẹp hung hăng nhìn khuôn mặt có vết sẹo kia, mặt mũi tràn ngập vẻ nghi hoặc.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ ba phân đà của Thải Hồng cốc của ta là do ngươi tiêu diệt?
Trên đài, Phương Chí Thành rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà nhìn vào đại hán mặt sẹo có thân thể to lớn rồi hỏi.
- Phương Chí Thành, hai mươi năm đến rồi, có một chút nợ nần ta cũng nên đòi.
Đại hán to lớn kia quay người, ánh mắt nhìn đạo thân ảnh mặc trường bào trên đài, hàn ý trong mắt cũng dần dần trở nên nồng đậm.
- Xem ra ngươi chính là kẻ giả thần giả quỷ kia. Ta lại tưởng rằng Lục Lâm Thiên kia còn sống, không cần biết ngươi là ai, hôm nay ngươi sẽ giống như Lục Lâm Thiên kia, không còn mạng mà tở ra.
Đỗ Lộc vỗ ghế, ánh mắt trầm xuống, khẽ phất tay một cái. Mấy đạo thân ảnh sau lưng lập tức phóng ra, một cỗ khí tức mênh mông hùng hồn đột nhiên lan tràn. Năm khí tức Thông Thiên cảnh lập tức tập trung vào đại hán mặt sẹo kia.
- Đệ tử Thải Hồng cốc nghe lệnh, bắt người này.
Ánh mắt Phương Chí Thành trầm xuống, dứt lời, cả quảng trường hỗn loạn, một nhóm lớn đệ tử Thải Hồng cốc vội vàng chạy ra.
Trong khoảng thời gian ngắn, từ bốn phía quảng trường có chừng hơn vạn đệ tử Thải Hồng cốc chạy vội tới. Đem trọn quảng trường vây kín, từng cỗ khí tức sắc bén bắt đầu lan tràn, khí tức hội tụ lại một chỗ cũng tạo thành thanh thế không kém.
Một ít người tham gia lựa chọn còn lại lập tức lựa chọn lùi xuống, nữ tử xinh đẹp mặc váy kia không biết từ khi nào đã trở lại bên người đại hán mặc cẩm bào trên đài, ánh mắt mang theo sự hiếu kỳ nhìn vào đại hán có vết sẹo trên khuôn mặt kia.