Thanh niên áo trắng gọi là Lưu Vân nhìn Hoài Linh Ngọc, lại nhìn xuống phía dưới, nở nụ cười châm chọc nói:
- Người không liên quan có thể bỏ đi, ta có thể nể mặt Ngọc sư đệ tha cho các ngươi một mạng.
Hoàng Sa, Bạch Lang, Quỷ Oa, Tôn Tiểu Nhã, Tử Viêm nhìn lên không trung, ánh mắt đều ngưng trọng, thực lực của những người vừa mới tới này và nhân số bọn họ đều hiểu rõ, tăng thêm Thái A bị Hoài Linh Ngọc đánh trọng thương sống chết không rõ, thực lực của bọn họ giảm xuống nhiều. Nếu như động thủ, hậu quả như thế nào ít nhiều mọi người cũng biết rõ.
Tiết Mặc Kỳ, Bạch Lang, Hoàng Sa, Tử Viêm lập tức nhìn về phía Lục Lâm Thiên.
- Chư vị, việc này không có liên quan tới chư vị, các người đi đi.
Lục Lâm Thiên nhìn mọi người, trên khuôn mặt lạnh lẽo, ánh mắt âm trầm khiến cho nhiệt độ chung quanh dường như cũng hạ xuống. Việc này không có liên quan tới những người này, nhìn ba mươi người trước mắt, có thêm mấy người này cũng không có tác dụng gì quá lớn, thậm chí còn trở thành vướng bận, bởi vậy Lục Lâm Thiên cũng không muốn chúng nhân tham gia, chỉ có hắn và Kim Viên thì thuận tiện hơn không ít.
Lục Lâm Thiên nhìn không trung, lại nhìn Hoài Linh Ngọc, Thái A không rõ sống chết, trong lòng Lục Lâm Thiên nặng nề, hắn biết rõ hiện tại hắn muốn cái gì, hiện tại hắn muốn gϊếŧ người, hung hăng gϊếŧ người.
Nghe Lục Lâm Thiên nói vậy, đám người Tử Viêm, Tiết Mặc Kỳ, Hoàng Sa, Tôn Tiểu Nhã, Quỷ Oa, Bạch Lang nhìn nhau.
- Đội trưởng, chúng ta là một đoàn thể, một tiểu đội, không phải chỉ liều chết chiến một trận hay sao? Có thể đi tới bước này ta, những cảnh như thế này ta thấy nhiều rồi. Hiện tại ta vẫn còn sống khỏe cho nên ta không đi.
Bạch Lang luôn ít nói ngẩng đầu, nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt giống như sói hoang chớp động, hắn là người đầu tiên lựa chọn lui lại.
- Chúng ta là một đoàn thể, ta cũng không đi.
Ánh mắt Tiết Mặc Kỳ chớp động, cười nhạt một tiếng, khí tức áo nghĩa đại phục nguyên lấy bản thân làm trung tâm đột nhiên lan tràn ra chung quanh.
Quỷ Oa nhifnl Lâm Thiên, khẽ cười khổ, tự giễu, thanh âm âm trầm vang vọng:
- Ta rất muốn đi, cũng không muốn chết, bất quá ta đã đồng ý gia nhập tiểu đội, đội trưởng như ngươi cũng là do ta chọn ra, ngươi còn cứu ta, cho nên ta cũng không đi. Nếu như cùng chết thật, trên đường xuống hoàng tuyền chúng ta còn có thể làm bạn.
- Các ngươi không sợ chết, chẳng lẽ ta lại sợ sao? Người Tử Diễm Huyền Xà nhất tộc ta không có kẻ nào sợ chết.
Tử Viêm nhìn mọi người, một cỗ nguyên lực nóng bỏng mênh mông quanh thân đột nhiên phun trào, hỏa diễm giống như thực chất trên người không ngừng trào ra.
- Ta cũng không đi, hươu chết về tay ai cũng không biết, liều rồi nói sau.
Hoàng Sa kéo tay Tôn Tiểu Nhã nói:
- Huống chi hai người chúng ta có thể chết cùng một chỗ cũng không tệ.
- Không ngờ các ngươi quả thực đủ nghĩa khí, Kim Viên ta đã bắt đầu thấy thích các ngươi rồi.
Kim Viên nhìn chúng nhân nói, trong mắt không có quá nhiều lo lắng.
Đối với Kim Viên mà nói, thực lực của Lục Lâm Thiên mạnh bao nhiêu hắn là người rõ ràng nhất, cho dù thực lực của đối phương có mạnh hơn, muốn thoát thân cũng không phải là vấn đề quá lớn.
Ánh mắt lạnh lẽo của Lục Lâm Thiên lúc này nhìn qua mọi người có chút chấn động, hắn không ngờ lúc này sáu người này còn có thể lựa chọn đứng chung một chỗ với hắn.
- Thật sự rất cảm động a, đã lâu rồi ta chưa từng gặp qua một màn cảm động như vậy, cũng không biết khi thần hồn câu diệt, sẽ có bao nhiêu người hối hận a.
Lưu Vân vừa mới nói xong, ánh mắt châm chọc thu liễm, hàn ý lạnh lẽo thấu xương từ trong mắt bắn ra, hắn lạnh nhạt nói:
- Muốn cùng chết vậy thì chết hết đi, chuẩn bị động thủ.
- Gϊếŧ.
Sau lưng Lưu Vân, chín người lạnh lùng quát một tiếng, một cỗ sát khí lạnh lẽo sắc bén mang theo khí tức hùng hồn khiến cho cả không trung lập tức phong vân biến sắc.
- Tất cả các ngươi cẩn thận.
Lục Lâm Thiên nhìn đám người Tiết Mặc Kỳ sau lưng, cuối cùng nhìn về phía Hoài Linh Ngọc, trong đôi mắt âm lãnh có sát ý bắn ra, nói:
- Hoài Linh Ngọc, ngươi cho rằng ngươi tìm dám người này tới là có thể gϊếŧ được ta sao? Ngươi nhất định sẽ phải chịu hậu quả cho những việc ngươi đã làm.
Dưới cỗ sát ý của Lục Lâm Thiên, trong lòng Hoài Linh Ngọc lần nữa lạnh lẽo, cắn răng nói:
- Lục Lâm Thiên, ngươi còn hung hăng càn quấy, hôm nay ngươi nhất định chết chắc.
- Ta nhất định sẽ không chết, nhưng mà tuyệt đối ngươi sẽ chết chắc.
Ánh mắt Lục Lâm Thiên đảo qua ba chục đạo thân ảnh chung quanh, tiếng gầm lan truyền ra chung quanh:
- Tất cả mọi người nghe rõ cho ta, ai dám động thủ gϊếŧ không tha.
Giờ phút này sát khí khuếch tán, sát khí ngập trời, cả không trung hạp cốc run rẩy.
- Sát khí thật nồng đậm.
Dưới sát khí mênh mông cuồn cuộn, sắc mặt đám người phía trên không trung lập tức biến hóa.
- Thật đủ hung hăng càn quấy, ta cũng muốn nhìn xem ngươi có tư cách gì mà hung hăng càn quấy a.
Bạo Phong không thèm nhìn Lục Lâm Thiên mà khẽ phất tay một cái, một cỗ chấn động lan tràn ra trong không gian, lập tức bao phủ không gian chung quanh Lục Lâm Thiên.
Ầm ầm.
Trong nháy mắt này, cả không gian có một cỗ khí tức mênh mông từ trên người Bạo Phong phát ra, khí tức khủng bố này khiến cho cả không gian lung lay sắp đổ, vách đá chung quanh hạp cốc đột nhiên rạ nứt, ngay cả người có tu vi Đại Đạo cảnh lúc này cũng bị uy áp cực lớn, linh hồn phát run, nguyên lực cứng lại, tim đập rộn lên.
- Cường giả Niết Bàn cảnh sao?
Đám người Quỷ Oa, Bạch Lang, Hoàng Sa ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng.
Sưu.
Trong giây lát, thân ảnh Bạo Phong bắn ra, trực tiếp đánh ra một đạo trảo ấn mang theo không gian vặn vẹo về phía Lục Lâm Thiên.
Dưới mấy chục ánh mắt, trảo ấn dùng tốc độ nhanh như thiểm điện cùng với không gian vặn vẹo đánh tới đỉnh đầu Lục Lâm Thiên, kình khí mênh mông giống như gợn sóng khuếch tán ra trên không trung.
- Niết Bàn cảnh thì thế nào? Ngươi còn chưa đủ tư cách.
Lục Lâm Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mi tâm có một đạo kim quang màu tím bắn ra, hóa thành một đạo tàn ảnh mơ hồ lao về phía trước. Một cỗ sát khí ngập trời cùng với năng lượng linh hồn huyết sát, âm hàn trong chốc lát lan tràn ra, hung hăng đυ.ng vào trên đạo trảo ấn kia.
Phanh.
Va chạm như vậy, cả không gian kịch liệt run lên, sát khí ngập trời cùng với năng lượng linh hồn huyết sát, âm hàn khuếch tán ra khoong trung khiến cho linh hồn người ta run rẩy không ngớt, người thực lực thấp một chút cả khuôn mặt đã đỏ bừng.
Xoạt Xoạt.
Trong kình khí khủng bố, thân ảnh Bạo Phong trực tiếp bị đẩy lùi, sắc mặt lập tức trắng bệch đi một chút, trên không trung, đạo quang mang màu tím kia thu liễm lại, một đạo thân ảnh chỉ lảo đảo lui về phía sau hai bước.
Đột nhiên xảy ra biến cố như vậy, sát khí và năng lượng linh hồn huyết sát, âm hàn tràn ngập không trung khiến cho đám người Lưu Vân, Phi Dương và những người khác nhíu mày, lập tức nhìn về phía trước.