Nhưng đây chỉ là số lượng tiêu chuẩn, sau này khi Linh Tinh thú lớn dần, số lượng còn có thể tiếp tục gia tăng.
Điều này làm cho Lục Lâm Thiên hỏng mất, cái gì gọi là đốt tiền, đây là chân chính đốt tiền.
Mặc dù thực lực Linh Tinh thú cường hãn, nhưng trời sinh không gϊếŧ chóc, không động thủ với người khác, mặc dù có chỗ tốt thật lớn với tu luyện giả, nhưng bây giờ nhìn lại cũng hao tổn tài nguyên vô cùng, cho nên Lục Lâm Thiên hỏng mất…
Bên trong Vô Sắc trung thiên thế giới, trên quảng trường người người tấp nập, toàn bộ ánh mắt đều nhìn chăm chú lên ngọc bích, hào quang không ngừng quanh quẩn, đại biểu người tham gia trong Vạn Thế liệp tràng, trong đó màu sắc của mười đạo quang mang đều khác biệt, đại biểu cho mười người của Vô Sắc trung thiên thế giới.
- Còn ba ngày là kết thúc, mười người của chúng ta vẫn còn.
- Tổng cộng còn có hơn năm ngàn người, không tính đầu hàng miễn chết, chỉ bị liệp sát cũng đã hơn bốn ngàn, ba năm gϊếŧ chóc, rơi xuống nhiều trẻ tuổi bất phàm như vậy, thật sự là ngoan độc!
- Hi vọng mười người của Vô Sắc thế giới chúng ta không phải vì đầu hàng, có người đặt chân được lên Phong Thần đài.
- Một khi có người lên Phong Thần đài, Vô Sắc thế giới chúng ta sẽ quật khởi!
Ở lầu các cạnh quảng trường, mấy ngày nay các thế lực lớn không ngừng quan sát ngọc bích, trong lòng vô cùng khẩn trương, còn ba ngày cuối cùng, hết thảy hi vọng đều đặt trong ba ngày này, lần này đã phá kỷ lục, điều này làm mọi người càng thêm chờ mong.
- Không biết Lục đại ca cùng Tiểu Nhã tỷ có thể đi lên Phong Thần đài hay không?
Trên một lầu các, Tôn Oánh Oánh nhìn ngọc bích, đôi mắt khẩn trương.
- Tiểu Nhã tỷ của ngươi chỉ sợ khó khăn quá lớn, nhưng có một người nhất định có thể, lần này Vô Sắc thế giới cần quật khởi, Vô Minh tiểu thiên thế giới cũng quật khởi!
Hướng Hầu Minh nói…
Trong dãy núi mở mang, ngọn núi trùng điệp, cao vυ"t trong mây.
Trên một đỉnh núi cao ngất, một khối đá nhô cao ra khỏi vực sâu, đỉnh thiên lập địa, cao tới mức làm người choáng váng.
Trên khối đá có vài người khoanh chân ngồi, chính là Tang Trạm, Hùng Hỏa, Lâu Tinh Minh bọn họ.
Đại hồn anh cũng khoanh chân ngồi bên cạnh, gần đó có một nham động không bố trí cấm chế.
Có Huyền Tuyết Ngưng, không cần sợ hãi có chuyện gì ngoài ý muốn, Lục Lâm Thiên biết nàng sẽ không nhúng tay, nhưng có mặt nàng ít nhất sẽ không ai dám dễ dàng tới gần.
Oanh long!
Không gian tầng hai Thiên Trụ giới ầm ầm chao đảo, ánh mắt mọi người nhìn chăm chú vào chỗ năng lượng lốc xoáy, chân khí làm linh hồn người phát run đang lan tràn với tốc độ cực nhanh.
Sau một lát, chân khí kinh người dần dần bình ổn, thiên địa năng lượng gào thét tán đi, thân hình Thái A rõ ràng xuất hiện trong mắt mọi người, không có chút chân khí tràn ra ngoài.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trên thân hình kia mơ hồ tràn ra chân khí dao động, làm mọi người đều run sợ.
Xuy xuy!
Thái A đột nhiên mở mắt, trong mắt bắn ra tinh quang, xuyên thủng không gian phía trước.
Đồng thời năng lượng cuồn cuộn tràn ngập, khí tức chấn khai không gian xung quanh, uy áp mạnh mẽ cực độ nhất thời lan tràn.
- Uy áp giai vị Niết Bàn cảnh trung giai!
Tôn Tiểu Nhã không khỏi thối lui ra sau, bằng không không thể đối kháng với uy áp kia.
- Tiểu tử này rất biếи ŧɦái!
Mạc Kình Thiên tán thán.
- Niết Bàn cảnh trung giai, Thái A nhân họa đắc phúc, thực lực tiến bộ thật biếи ŧɦái!
Khóe môi ba người Tiết Mặc Kỳ cười khổ, hiện tại Thái A đã tiến bộ trước bọn họ, có thể nói sư đồ hai người này thật sự là vô cùng yêu nghiệt.
Huyền Tuyết Ngưng đưa mắt nhìn qua, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Tinh Linh thú vẫn rúc vào trong lòng nàng, ánh mắt linh động tò mò nhìn qua, trên cặp sừng lại có chân khí trong veo lan tràn.
Mọi người đứng gần đều có cảm giác khoan khoái dễ chịu, nhưng vì có Huyền Tuyết Ngưng cũng không ai dám tiến tới bên nàng.
Khí tức Thái A dần dần bình phục lại, nhìn quanh mọi người, lập tức đứng lên hành lễ:
- Bái kiến sư phụ, bái kiến Kình Thiên sư thúc!
- Sư thúc cái gì, hiện tại ta mới Niết Bàn cảnh sơ giai, ngươi đã tới trung giai, thật sự người so với người, tức chết người!
Mạc Kình Thiên trợn mắt nói, trong lòng lại cao hứng, Âm Minh dạ xoa có thể vì hắn mà tự hào.
Thái A có chút mờ mịt gãi đầu, đột phá Niết Bàn cảnh trung giai, bản thân hắn cũng thật mờ mịt.
- Ngươi lại không biết!
Mọi người thấy vậy buồn bực hộc máu, thật sự là đả kích mọi người.
- Niết Bàn quan trọng nhất là thanh tịnh từ tính, chân thật tự thể, ý tưởng của Thái A tốt hơn các ngươi rất nhiều, cho nên mới có thể chứng ngộ hữu dư Niết Bàn, đặt chân vô dư Niết Bàn.
Huyền Tuyết Ngưng lướt qua mọi người, chậm rãi nói:
- Các ngươi có biết vì sao trước Niết Bàn cảnh, tốc độ tu luyện của nhân loại nhanh không ít, đồng thời tu vi so với thú tộc mà nói số lượng nhiều hơn, vì sao trong ba ngàn đại thế giới, nhân tộc chiếm cứ đa số?
Huyền Tuyết Ngưng nói:
- Bởi vì nhân loại phần lớn giảo hoạt, gian trá, ích kỷ, tham lam cho nên tu luyện nhanh hơn không ít, ở trong hàng tỉ sinh linh, nhân loại sinh sản cũng nhanh, cho nên mới có loại tình huống hôm nay.
- Nhưng khi lên tới Niết Bàn cảnh, tính tình gian trá tham lam giảo hoạt của nhân loại lại nhất định biến thành ma chướng trên con đường tu luyện, cho dù chứng ngộ Niết Bàn, nhưng cách chính đạo ngày càng xa, tình huống sau này ngày càng tệ hại.
- Trái ngược lại, ý tưởng của thú tộc đại đa số đơn giản một ít, chứng ngộ Niết Bàn cũng dễ dàng hơn không ít, cho nên tu vi sau Niết Bàn cảnh, thú tộc tỉ lệ cực cao, nhân tộc rất ít, cũng may số lượng nhân loại nhiều, cho nên trong ba ngàn đại thế giới mới có thể tiếp tục bảo trì nhân loại là chủ yếu.
- Thì ra là thế.
Mọi người nghe vậy không ai phản bác Huyền Tuyết Ngưng, bởi vì nàng nói chính là tình hình thực tế.
Lục Lâm Thiên cũng sực tỉnh, ý tưởng của Thái A đích thật là không sai, điều này mới có thể giúp hắn thuận lợi đạt tới Niết Bàn cảnh.
- Ngu si, vô minh, tà kiến có thể tận diệt tức là Niết Bàn, tham dục tiêu hết, sân si tiêu hết cũng là Niết Bàn, các ngươi có thể hiểu được bao nhiêu, tự mình lĩnh ngộ!
Huyền Tuyết Ngưng nói, thanh âm thiên nhiên rơi vào tai mọi người, làm tâm thần người cũng run rẩy.
Đêm đen yên tĩnh, thanh âm truyền ra ngoài động khiến nhóm thanh niên bên ngoài nghe được, tâm thần rung động không ngừng.
Bên trong sơn động u ám, hai thân hình trần trụi dây dưa cùng nhau, mà thanh niên chính là Hoài Linh Ngọc.
Thật lâu sau trận mây mưa mới chấm dứt.
- Lưu Vân, Minh Tuyền, các ngươi vào đi!
Hoài Linh Ngọc đứng dậy nói.
- Hoài sư huynh, chúng ta tra được tin tức của Lục Lâm Thiên!
Lưu Vân cùng Minh Tuyền đi vào sơn động, nhìn thấy nữ tử mỹ mạo trần trụi, ánh mắt không khỏi luyến tiếc dời đi.
Nữ tử đang mặc lại trường bào cho Hoài Linh Ngọc, nhưng ánh mắt lại đầy mị thái nhìn Lưu Vân cùng Minh Tuyền, trắng trợn dụ hoặc.
- Tin tức gì, nói đi!
Hoài Linh Ngọc chậm rãi nói.