- Tiểu tử, ngươi là người phương nào?
Hàn Hồn nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt ngưng trọng, hai Minh Linh Tuyên Cổ Cảnh sơ giai trực tiếp chết trong tay nam tử áo xanh này, chuyện này làm cho Hàn Hồn không dám khinh thường, thậm chí còn đề phòng hơn cả Hàn Minh.
Tâm thần quan sát, Hàn Hồn cảm giác nam tử áo xanh này còn khó đối phó hơn Hàn Minh rất nhiều.
- Người gϊếŧ Ám Linh.
Lục Lâm Thiên tươi cười đạm mạc.
- Thì ra là tiểu tử ngươi, ngươi chết chắc rồi.
Nghe vậy, Hàn Hồn đỏ mắt, khí tức âm lệ bộc phát dữ dội, âm khí quanh người bạo phát dữ dội, lập tức chiếm giữ không trung, khí tức băng hàn bao phủ linh hồn người ta.
- Lục lão đệ, Hàn Hồn đang thi triển át chủ bài, ngươi cẩn thận.
Hàn Minh ngẩng đầu, lập tức quát.
- Quả nhiên còn mạnh hơn Hàn Hồn, Tuyên Cổ Cảnh trung giai đỉnh phong tới gần Tuyên Cổ Cảnh hậu kỳ a, cường giả Phệ Hồn nhất tộc không ít.
Lục Lâm Thiên thì thào, hắn ngưng kết thủ ấn quỷ dị khó lường, hắn trực tiếp thôn phệ năng lượng thiên địa, khí tức hủy diệt không ngừng bao phủ các nơi.
- Phệ hồn thương!
Thời điểm Hàn Minh dứt lời, Hàn Hồn hét lớn một tiếng, hai tay ngưng kết thủ ấn quỷ dị, năng lượng băng hàn bao phủ hư không, phong vân biến sắc, lập tức ngưng tụ một trường thương hàn băng lớn bằng nắm tay trẻ con.
Oanh!
Từ khi trường thương xuất hiện, thiên địa rung rung, năng lượng thiên địa và không gian chung quanh cũng bị cắn nuốt, thời điểm năng lượng âm hàn cũng bị thôn phệ vào trường thương, lực lượng khủng khϊếp cắn nuốt tất cả hi vọng của mọi người.
Lục Lâm Thiên đứng lơ lửng, chung quanh thân hình của hắn có khí tức qủy dị bao quanh, ánh mắt Hàn Minh nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thiên.
Khí tức hủy diệt tỏa ra làm Hàn Minh run sợ, không rõ tại sao nguyên lực trong người bị áp chế.
Ken két.
Đột nhiên sơn mạch phía dưới rạn nứt, khe hở không ngừng lan tỏa ra các nơi, thiên địa trở nên hoang vu, năng lượng vô hình tỏa ra các hướng thôn phệ năng lượng ven đường và bao phủ các nơi.
Lực lượng hủy diệt này bao phủ linh hồn và cắn nuốt tất cả.
Chỉ trong nháy mắt Minh Linh đang giao thủ với Nhân tộc đều bị khí tức hủy diệt này làm khϊếp sợ.
Bá bá!
- Tiểu tử, đi chết đi.
Hàn Hồn quát một tiếng, phá không lao về phía Lục Lâm Thiên, tay cầm trường thương đâm thẳng về phía Lục Lâm Thiên.
Xoẹt.
Những nơi trường thương đi qua, không gian chung quanh tan nát, tất cả mọi thứ hóa thành bụi phấn, khí tức băng hàn bao phủ toàn bộ thiên địa.
- Một kích mạnh nhất của Hàn Hồn, tu vi Tuyên Cổ Cảnh cao giai cũng khó có thể chống lại chính diện.
- Hắn có thể chống lại không?
- Thực lực thật mạnh, không biết đoàn trường có thể ngăn cản không?
Thời điểm vạn chúng chú mục, trong nháy mắt này trong đôi mắt của Lục Lâm Thiên bắn ra tinh quang sáng ngời, khí tức lăng lệ bộc phát, lúc này một đạo uy áp thiên địa hàng lâm, uy áp này mang theo lực lượng hủy diệt tất cả.
Dưới uy thế hủy diệt này, khí tức hủy diệt vô cùng vô tận từ trong hư không bộc phát ra ngoài.
Oanh.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, dùng Lục Lâm Thiên làm trung tâm, khí tức hủy diệt này lan tỏa ra các hướng, khí tức này có thể hủy diệt thương sinh.
- Bát Hoang Thiên Địa Quyết, nhị quyết nghịch thiên thế, nhất chỉ hủy thiên địa.
Thời điểm trường thương hủy diệt bắn tới trước mặt, Lục Lâm Thiên quát to như sấm, trường bào màu xanh run lên, năng lượng vặn vẹo, hắn lập tức điểm ra một chỉ.
Rầm rầm rầm!
Một chỉ này làm hư không tan vỡ, vạn vật yên diệt, làm cho lòng người sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
Xùy!
Một chỉ này tiêu diệt sinh cơ, hủy diệt hàng lâm, dưới ánh mắt của nhiều người, một chỉ này va chạm với Phệ Hồn Thương của Hàn Hồn.
Loại này va chạm này làm tâm thần nhiều người chấn động, sinh ra cảm giác hãi hùng khϊếp vía.
Hư không yên tĩnh, loại yên tĩnh này làm nội tâm của mọi người sinh ra cảm giác áp lực, linh hồn chấn động bất định.
Xuy xuy.
Mọi người nhìn thấy một chỉ diệt thế này va chạm với Phệ Hồn Thương, năng lượng hàn băng trong đó chỉ duy trì trong ngắn ngủi sau đó rút đi.
Vào thời điểm mọi người còn chưa khôi phục tâm thần, bọn họ nhìn thấy không gian nghiền nát, năng lượng khủng bố trong trường thương chưa phun trào đã bị một chỉ này tiêu diệt.
Thế công của một chỉ diệt thế không giảm, nó vẫn bay về phía trước, một chỉ này không ngừng biến lớn trong mắt Hàn Hồn, nó xuất hiện gần Hàn Hồn trong gang tấc.
- Không có khả năng, điều đó không có khả năng, tại sao...
Hàn Hồn mở to đôi mắt tuyệt vọng và sợ hãi, hắn không cam lòng, trên người bộc phát khí tức hủy diệt đáng sợ.
Phanh!
Thân hình Hàn Hồn run lên, khí tức diệt thế bao phủ thân hình hắn, thân hình tan vỡ, hư không rung chuyển đáng sợ, tất cả tan biến không còn gì cả.
Năng lượng diệt thế này quanh quẩn thật lâu, bầu trời phải thật lâu sau đó mới khôi phục lại được.
Một chiêu đánh chết Minh Linh Tuyên Cổ Cảnh trung giai đỉnh phong, gọn gàng, dễ như trở bàn tay, thế như chẻ tre!
Lực lượng hủy diệt bá đạo làm người ta không thể không sợ hãi.
Khóe miệng Lục Lâm Thiên có máu chảy ra, không nghĩ tới với thực lực của mình thúc dục Bát Hoang Thiên Địa Quyết đệ nhị quyết lại tiêu hao không còn, nhưng uy lực của Bát Hoang Thiên Địa Quyết đệ nhị quyết lại làm nội tâm Lục Lâm Thiên thoả mãn.
Đệ nhị quyết là hủy diệt chân chính, dưới một chỉ này hư không tan biến, sơn hà vỡ nát.
Sau một lát, đám người đừng ngoài mới hít khí lạnh và nuốt nước bọt sợ hãi.
Vạn chúng chú mục, thân ảnh nam tử áo xanh lúc này đứng vững trong hư không, thân ảnh cao ngạo và bá đạo sinh ra khí tức diệt thế, hắn quá đáng sợ.
Lúc này đám người Băng Thiên Lý, Hàn Minh, Mục Hân Nhiên, Phong Hỏa bỡ ngỡ run rẩy, loại uy năng này với bọn họ là quá khủng bố.
- Đây là thực lực của đoàn trường sao?
Mấy ngàn đệ tử quân đoàn Hùng Phong vẫn nhìn vào hư không, hai nắm đấm xiết chặt, nội tâm rung động, giờ phút này trong lòng mọi người, thân ảnh áo xanh đã khắc sâu vào nội tâm.
Xùy.
Một Linh Tinh Tuyên Cổ Cảnh trung giai đỉnh phong xuất hiện trong tay Lục Lâm Thiên, hắn nhìn mọi người chung quanh, lãnh đạm nói:
- Đυ.ng đến Nhân tộc ta, gϊếŧ không tha!
Giọng nói bình thản nhưng chẳng khác gì sấm sét, uy thế bá đạo tuyệt luân..
- Đυ.ng đến Nhân tộc ta, gϊếŧ không tha!
- Gϊếŧ!
Lúc này từng tiếng hò reo vang lên, hiện tại cho dù là quân đoàn Hùng Phong hay là quân đoàn Phá Vân, hoặc là quân đoàn Thiết Huyết, thời điểm nghe thân ảnh áo xanh nói thế đều kích động, nhiệt huyết sôi trào, sát ý bộc phát.
Đối mặt với Nhân tộc chiến ý sôi trào, đại quân Minh Linh bên này binh bại như núi đổ.
Trong khí thế đáng sợ này, kế tiếp không còn gì để nói.
- Lui, mau lui lại.
- Trốn, chạy mau.
Minh Linh gào thét, tiếng kêu thảm thiết vang lên, bọn họ nhanh chóng bỏ chạy tứ tán..
- Trốn chỗ nào, hôm nay không có kẻ nào có thể thoát được.
Thái A dẫm lên boong thuyền chiến hạm Phi Hổ cấp năm, thân ảnh đạp không lao đi, sát ý trong mắt bộc phát, lạnh lùng hô:
- Bố trí Kiền Khôn Hồn Dương Sát Thiên Trận!
- Vâng.
Nghe Thái A nói thế, từng chiếc chiến hạm Phi Hổ lập tức kết trận.