Đại điêu gào thét, nó vỗ cánh mạnh hơn, gợn sóng không gian nhộn nhạo, cự ưng màu đen đuổi theo sư tử, tình hình của sư tử màu trắng càng ngày càng nguy cấp.
Rống!
Bỗng dưng không biết tại sao, sư tử màu trắng cảm ứng được cái gì đó, bỗng nhiên nó đứng bất động, đôi mắt lớn của nó mang theo thần thái kích động, thu liễm hai cánh trên lưng.
Cự ưng màu đen và đại điêu màu vàng nhìn thấy sư tử màu trắng dừng lại, thân ảnh của chúng cũng bay quanh, đôi mắt nghi hoặc không dám vọng động.
Xoẹt.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, một thân ảnh áo xanh xé rách không gian xuất hiện trước mặt sư tử màu trắng, nam tử áo xanh này đứng đó, rất bình tĩnh.
- Tuyết Sư bái kiến chủ nhân.
Đột nhiên sư tử màu trắng nhìn thân ảnh áo xanh xuất hiện trước mặt của mình, đôi mắt như chuông đồng mở lớn, âm thanh khàn giọng nghẹn ngào, ánh mắt cung kính, thân thể khổng lồ run rẩy.
Sư tử màu trắng này chính là Thiên Sí Tuyết Sư, mà nam tử áo bào xanh chính là Lục Lâm Thiên vừa tới không lâu.
Trong đầu Thiên Sí Tuyết Sư có huyết hồn ấn của Lục Lâm Thiên, bởi vậy Lục Lâm Thiên cũng cảm ứng được vị trí của Thiên Sí Tuyết Sư.
Thiên Sí Tuyết Sư những năm qua không ở trong Phi Linh Môn, nó phụ trách đưa tin từ chỗ Khiên Bách Biến tới cho Ám đường Phi Linh Môn, lúc này đã bị phát hiện, bị Niết Bàn Cảnh cao giai đỉnh phong hắc ưng cùng hoàng điêu đồng thời đuổi gϊếŧ.
- Chủ nhân...
Nhìn qua nam tử áo bào xanh, hai mắt cự ưng màu đen và đại điêu màu vàng cực kỳ nghi hoặc.
Nam tử áo bào xanh nhìn Thiên Sí Tuyết Sư, trong mắt ôn hòa, hắn nói:
- Tuyết Sư, không có sao chứ.
- Chủ nhân, Phi Linh Môn hiện tại tràn đầy nguy cơ, trước mắt là do Du Thược tiểu thư đảm đương, ta vừa mới từ chỗ Khiên tôn sứ nhận được tin tức, Diệt Linh Minh xuất động hai Hóa Hồng Cảnh muốn đối phó Du Thược tiểu thư, ta đang muốn chạy tới vùng biển trên trời thông tri cho Du Thược tiểu thư, trên nửa đường bị hai con hắc ưng và hoàng điêu phát hiện.
Thiên Sí Tuyết Sư nghẹn ngào, những năm gần đây hắn biết chủ nhân không có việc gì. Mà bây giờ chủ nhân đã xuất hiện trước mặt nó.
- Diệt Linh Minh, đáng chết.
Nghe Thiên Sí Tuyết Sư nói thế, Lục Lâm Thiên quát một tiếng, ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào cự ưng màu đen và đại điêu màu vàng.
Bị ánh mắt Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm vào, hai con cự ưng và đại điêu Niết Bàn Cảnh cao giai đỉnh phong cảm thấy linh hồn run lên, nguyên lực trong người ngưng trệ, sâu trong nội tâm sinh ra hàn ý.
- Không tốt, người này rất mạnh, chạy mau!
Cự ưng màu đen và đại điêu màu vàng nhìn nhau, chúng cảm thấy không ổn, lập tức bỏ chạy.
Ầm ầm.
Nhưng tất cả đã chậm, cánh tay phải Lục Lâm Thiên chấn động, bỗng nhiên kim quang tỏa ra, kim quang rạng rỡ mang theo một chưởng lôi đình, mang theo xu thế hủy diệt khủng khϊếp, sát khí lăng lệ không thể tưởng tượng nổi giáng xuống, lập tức xuyên thủng không gian, trực tiếp đánh lên người đại điêu và cự ưng.
Bành! Bành!
Hai con yêu thú Niết Bàn Cảnh cao giai đỉnh phong không cách nào chống cự Lục Lâm Thiên, hai yêu thú khổng lồ bị đánh chết tại chỗ, thân hình khổng lồ nổ tung, thần hôn câu diệt.
.............................................
Trên vùng biển trên trời, thời gian dần dần qua đi, trong vùng biển và không gian bao la đang tụ tập một số lớn con người, có ngàn vạn người đang tập trung quan sát trận chiến hôm nay..
- Lục Du Thược Phi Linh Môn không dám tới!
- Chắc có lẽ không đâu, ngay cả cổ tộc Hòa Minh cũng bị Lục Du Thược đánh bại trong một chiêu, làm gì có chuyên không dám tới chứ.
- Thời gian không còn nhiều lắm, có lẽ sắp tới rồi.
Rất nhiều tiếng nghị luận vang lên, tất cả mọi người đều mang theo lòng hiếu kỳ quan sát trận chiến này.
Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, thời khắc này không gian chấn động, rốt cục cũng có người tới.
Xùy.
- Đến rồi, đó là Lục Du Thược, nhị tiểu thư của Phi Linh Môn.
- Rốt cục cũng đã đến.
Khi thân ảnh Lục Du Thược xuất hiện, vùng biển này xôn xao đã yên lặng lại, vô số ánh mắt đều nhìn qua thân ảnh xinh đẹp vừa tới.
Trong Diệt Linh Minh có mấy ngàn ánh mắt nhìn qua, bọn họ nhìn thẳng vào Lục Du Thược, mấy đạo khí tức Tuyên Cổ Cảnh bộc phát.
Lão giả gương mặt khô gầy mặc áo dài xanh đen đi lên, ánh mắt lợi hại mở ra, nếp nhăn trên mặt rậm rạp, đôi mắt đầy sát khí nhìn Lục Du Thược, giọng nói khàn khàn:
- Rốt cục cũng chịu đến, còn tưởng rằng không dám đến đấy.
Lục Du Thược bình thản, hàn ý tuôn ra, nàng đứng bất động như núi, nói:
- Lục gia không có người không dám chiến!
- Lục Du Thược Phi Linh Môn chỉ tới một mình.
- Thật can đảm, một người đến đây, chỉ phần can đảm này đã không phải người nào có thể sánh bằng.
- Không hổ là con gái Lục Lâm Thiên.
- Tốt cho người Lục gia, cũng không biết thực lực như thế nào?
Võ giả chung quanh nghị luận, Hoài Như Danh âm trầm cười nhìn Lục Du Thược, dường như hắn cũng không có bao nhiêu lo lắng.
Trái lại, Lục Du Thược tuy có thể một chiêu đánh bại cổ tộc Hòa Minh tu vị Tuyên Cổ Cảnh trung giai, nhưng trong mắt đầy hàn ý, sắc mặt ngưng trọng, nhìn Hoài Như Danh, trầm giọng nói:
- Hoài Như Danh, các ngươi định phái ai ra nhận thua đây?
- Khặc khặc, khẩu khí thật lớn, nha đầu miệng còn hôi sữa, ta thật sự muốn biết ngươi có bao nhiêu bổn sự.
Hoài Như Danh nghe vậy, mặt đầy nếp nhăn co rúm, ánh mắt âm lệ, thân thể cao gầy và khí tức Tuyên Cổ Cảnh cao giai đỉnh phong phóng lên trời.
Phần phật.
Khí tức mênh mông cuồn cuộn, lập tức vùng biển này sinh ra sóng to gió lớn, không gian chung quanh gió nổi mây phun, nhiều người lạnh người.
- Thì ra lão cẩu ngươi tự mình ra tay, Tuyên Cổ Cảnh cao giai đỉnh phong, khó trách dám cậy già lên mặt.
Lục Du Thược đứng đó, thân thể mềm mại vững như bàn thạch.
- Tiện tỳ chớ có càn rỡ.
Hoài Như Danh bị Lục Du Thược quát một câu lão cẩu chọc giận, sắc mặt khô héo âm trầm, hắn vượt qua không gian tới trước người Lục Du Thược, một chưởng hóa thành tàn ảnh liên tiếp bổ về phía Lục Du Thược.
- Hoài Như Danh cậy già lên mặt, dùng già lấn trẻ, lại còn xuất thủ trước!
- Thật là vô sỉ.
Khi khi Hoài Như Danh đột nhiên ra tay, đám người bên ngoài tức giận, nhưng mà oán giận này Hoài Như Danh không quan tâm tới.
Nhưng lúc này đôi mắt Lục Du Thược trầm xuống, nguyên lực màu vàng bạo phát, ống tay áo run lên, đột nhiên đánh ra một chưởng, trên chưởng ấn mang theo hào quang lăng lệ giống như tia chớp màu vàng va chạm vào chưởng ấn của Hoài Như Danh.
Bành!
Hai chưởng đυ.ng nhau, khí kình khủng bố khuếch tán ra, giữa không trung vang lên âm thanh nổ tung cực lớn, cả hải vực này nổ tung, kí©ɧ ŧɧí©ɧ sóng lớn ngập trời.
Hai đạo thân ảnh bị khí kình đẩy lui, lập tức hai đạo thân ảnh này lao vào nhau thật nhanh, tốc độ công kích cực kỳ nhanh chóng.
Phanh! Phanh! Phanh!
Hai thân ảnh va chạm nhau, sóng nước ngập trời, cả phiến không gian bị phá hủy.
Giờ phút này trong vô số ánh mắt quan sát, sợ rằng không có bao nhiêu người nhìn rõ hai người đang giao thủ với nhau, chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh khô gầy và thân ảnh mềm mại va chạm với nhau, sóng gió ngập trời, không gian tan nát.