Thế nhưng hai người lại quá mức giống nhau, vốn Lục Lâm Thiên cũng hoài nghi Ma Linh yêu nữ thực sự là Phong Du Du, từ lần giao thủ trước, Lục Lâm Thiên cũng phát hiện ra không chỉ khí tức của hai người không giống nhau, mà ngay cả áo nghĩa trên người cũng không giống.
- Đúng vậy, hai Phong gia, một Hoàng gia, hai tộc này ở trong bát đại Cổ tộc trên Thượng Thanh thế giới chúng ta là hai tộc gần đây cường hãn nhất, đặc biệt là Phong gia, từ trước tới nay đều là tộc mạnh nhất trong bát đại Cổ tộc.
- Phong Bá Nam, Hoàng Dật, còn có Phong Du Du, tu vi của bọn họ tới tình trạng nào rồi?
Lục Lâm Thiên hỏi mọi người, thực lực của top ba Thiên bảng khiến cho đám người Lôi Tiểu Thiên và Đường Dần cực kỳ kiêng kỵ, không biết tu vi đã tới tình trạng nào.
- Phong Bá Nam kia đồn rằng đã tới Tuyên Cổ cảnh cao giai đỉnh phong, Hoàng Dật có lẽ cũng không sai biệt lắm. Bất quá là Vô Thượng Niết Bàn trong Đại Thừa Niết Bàn mà thôi.
Đường Dần dừng một lát, con mắt chăm chú nhìn về phía Lục Lâm Thiên, trong mắt hiện lên vẻ rung động tuyệt đối, nói:
- Về phần Phong Du Du, nữ tử kia cũng yêu nghiệt giống như ngươi. Vô Lượng Niết Bàn, đồn rằng lúc ngươi tiến vào trong mật địa Thiên giới lần thứhai cũng đã đột phá tới Hóa Hồng cảnh.
- Vô Lượng Niết Bàn, đã sớm đột phá Hóa Hồng cảnh?
Hai mắt Lục Lâm Thiên sững sờ, trong mắt cũng hiện lên vẻ rung động. Bên trong đám người cùng thế hệ với hắn có người đột phá tới Hóa Hồng cảnh. Chuyện này khiến cho Lục Lâm Thiên không khỏi rung động, Vô Lượng Niết Bàn, tăng thêm Phong gia là Cổ tộc, có khả năng tổ tiên Phong gia là người luyện hóa hỗn độn bổn nguyên, thiên phú bực này không hề tầm thường.
- Du Du tỷ ngươi đã gặp rồi đó, thực lực của tỷ ấy vô cùng khủng bố.
Đường Tiểu Tiểu nói với Lục Lâm Thiên.
- Đúng vậy.
Lục Lâm Thiên gật đầu, lần trước hắn đã gặp Phong Du Du, không nghĩ tới hơn một ngàn năm nàng không những thành Vô Lượng Niết Bàn, còn từ Vô Lượng Niết Bàn đặt chân tới Hóa Hồng cảnh sơ giai.
Vừa tới Hóa Hồng, cùng Tuyên Cổ cảnh mà nói, hai cấp độ hoàn toàn là cách biệt một trời một vực. Độ rộng của cái hào kia người bình thường căn bản khó có thể vượt qua được.
- Ngươi định khiêu chiến ai trước?
Đường Dần hỏi Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên suy nghĩ một chút, lập tức nhìn qua mọi người nói:
- Ta có thể khiêu chiến cả ba người cùng một lúc không?
- Ngươi muốn một lần khiêu chiến ba người?
Nghe vậy trong mắt Đường Dần lần nữa hiện lên vẻ kinh ngạc. Ba gia hỏa top ba kia bất luận một người nào đều là tồn tại cực kỳ khủng ố, nếu như Mộc Tử Kỳ ở trước mặt hắn còn có tâm chống lại. Thế nhưng ba người của top ba kia, thậm chí ngay cả tâm chống lại hắn cũng không có. Bởi vì đó là tồn tại không thể chiến thắng.
- Lâm Thiên huynh đệ, ba người kia không phải là người bình tường. So với ta và Đường bàn tử, Băng Nhu là cách biệt một trời một vực.
Thân là Cổ tộc, Lôi Tiểu Thiên có ngạo khí của riêng mình, thế nhưng loại ngạo khí này ở trước mặt ba người trong top ba kia, hắn lại không dám thể hiện ra.
Lôi Tiểu Thiên biết lúc trước Lục Lâm Thiên dễ dàng thắng ba người hắn, Đường Dần, Băng Nhu. Ba người top đầu kia so với ba bọn họ mà nói, khác biệt một trời một vực. Lục Lâm Thiên biếи ŧɦái ra sao bọn họ cũng biết rõ, nhưng Phong gia cũng có yêu nữ kia.
- Mỗi lần đều phải chạy tới Chiến đài cũng mệt, không bằng cùng khiêu chiến đi.
Lục Lâm Thiên gật đầu nói với mọi người, Phong Bá Nam và Hoàng Dật tuy rằng mạnh, thế nhưng Lục Lâm Thiên cũng không quá đặt vào trong lòng. Vô Thượng Niết Bàn, Tuyên Cổ cảnh cao giai đỉnh phong, thân là Cổ tộc, tất cả mọi thứ cộng lại khiến cho thực lực không thể khinh thường.
Nếu như là lúc hắn vừa mới đột phá Chân lý Niết Bàn mà nói, có lẽ Lục Lâm Thiên còn phải cố kỵ với Phong Bá Nam và Hoàng Dật kia. Nhưng hiện tại hắn đã sớm đạt tới Chân lý Niết Bàn đỉnh phong, tăng thêm lĩnh ngộ trong những năm này, cho nên đối với Phong Bá Nam và Hoàng Dật kia mà nói, có lẽ cũng chỉ khó chơi một chút, muốn chiến thắng vấn đề không quá lớn.
Về phần Phong Du Du, người Vô Lượng Niết Bàn, đã đặt chân tới Hóa Hồng cảnh, xếp thứ nhất trên Thiên bảng chuyện này cũng khiến cho trong lòng Lục Lâm Thiên đột nhiên bùng lên chiến ý. Trong bát đại Cổ tộc của Thượng Thanh thế giới rốt cuộc cũng có một đối thủ cường hãn, không biết Phong Du Du kia rốt cuộc cường hãn tới tình trạng nào.
- Lục Lâm Thiên, ngươi muốn khiêu chiến Du Du tỷ sao?
Đường Tiểu Tiểu nhìn Lục Lâm Thiên, đôi mắt xinh đẹp kinh ngạc không thôi, nói:
- Có muốn ta thông báo cho Du Du tỷ một chút hay không? Người bình thường khiêu chiến Du Du tỷ, tỷ ấy căn bản đều mặc kệ, trừ Bá Nam đại ca ra, bình thường Du Du tỷ đều không có phản ứng.
- Cũng tốt, vậy thì làm phiền Tiểu Tiểu cô nương, thông báo cho nàng ta bảy ngày sau.
Lục Lâm Thiên gật đầu, hắn cũng không muốn đến lúc đó lại phải tới Chiến đài một chuyến. Đối với hai người Phong Bá Nam và Hoàng Dật này, dù sao Lục Lâm Thiên cũng không quá mức đặt ở trong lòng, người duy nhất có sự uy hϊếp cũng chỉ có một mình Phong Du Du mà thôi.
- Bảy ngày sau ngươi định cùng lúc khiêu chiến ba người kia sao? Ta thấy tin tức này sau khi truyền ra nhất định sẽ khiến cho cả mật địa Thiên giới sôi trào.
Đường Dần có chút rung động nói.
Tất cả mọi người đều có chút rung động, top ba đều là người có thực lực cường hãn tới cực điểm. Đặc biệt là Phong Du Du ở vị trí đầu tiên, là tồn tại giống như yêu nghiệt.
Nhưng mọi người cũng biết, Lục Lâm Thiên cũng không phải không là tồn tại khủng bố. Lúc này chống lại yêu nữ biếи ŧɦái kia, đoán chừng ngay cả cường giả đỉnh tiêm trong mật địa Thiên giới cũng bị kinh động.
Mọi người mãi một lúc lâu sau mới rời đi, mà sau khi mọi người rời đi, tin tức bảy ngày sau Lục Lâm Thiên ở Chiến đài muốn đồng thời khiêu chiến top ba trên Thiên bảng truyền ra khắp mật địa.
Tất cả đúng như dự liệu của đám người Đường Dần, Lôi Tiểu Thiên, tin tức này một khi truyền ra, lập tức giống như quả bom, tạo thành phản ứng dây chuyền, khiến cho người nghe thấy khϊếp sợ không thôi.
Tin tức này truyền ra, ngay cả cường giả trong mật địa Thiên giới cũng khϊếp sợ.
Trong dãy núi xanh biếc, khắp nơi là kỳ hoa dị thảo, bên trong có một đình viện nhỏ tinh xảo, như ẩn như hiện, chuung quanh chim hót hoa nở.
Trước đình viện có một cây hoa màu trắng, toàn thân trắng nõn như ngọc, sáng óng ánh long lanh, mà ngay cả hoa và lá cây đều là màu trắng thuần. Nhìn từ xa giống như là một mảnh mây mù cực lớn.
Dưới cây hoa màu trắng lúc này có một nam tử mặc cẩm bào đứng chắp tay, cái cằm nhọn, thế nhưng lại không làm mất đi vẻ ưu nhã, ánh mắt lạnh lùng, lông mày kiếm, lẳng lặng đứng đó, khí tức lạnh lẽo. Mái tóc đen nhánh buộc lại ở sau đầu, sợi tóc mai phất phơ hai bên, nhìn qua có vài phần phiêu dật.
Bên người lúc này có mấy thanh niên nam nữ cung kính đứng ở cách đó không xa, khuôn mặt có chút giận dữ.