Lục đại Tử Kim Huyền Lôi sử, nghe nói chính là người thân cận nhất với thánh vật Tử Lôi Huyền đỉnh, mỗi người đều có thể mượn lực lượng Tử Kim Huyền lôi, cùng với hai người Lục Linh, Lôi Tiểu Thiên không khác là bao.
Lục Lâm Thiên đối với Lục Đại Tử Kim Huyền Lôi sử này cũng không phải quá hiếu kỳ, nhưng mà lúc này Lôi Lang kia thân lại là Minh Linh chủng tộc, đây cũng là thứ khiến cho Lục Lâm Thiên không thể không động dung.
Ngẩng đầu nhìn Lôi Lang, trong đôi mắt thâm thúy của Lục Lâm Thiên hiện lên hàn ý, nói:
- Ta còn thấy Minh Linh chó cắn chó a, chuyện này còn đặc sắc hơn nhiều.
Nghe vậy Lôi lang lập tức nhìn qua Lục Lâm Thiên, ánh mắt lạnh lẽo hơn một ít, khí tức âm hàn trong lúc mơ hồ bắt đầu chấn động rồi lan tràn, nói:
- Tiểu tử, càn rỡ phải trả giá rất nhiều. Ta cũng không phải là phế vật tự cho mình là đúng giống như Xán Ngọc kia.
- Trong mắt ta ngươi còn chưa bằng hắn ta.
Vẻ mặt Lục Lâm Thiên lạnh lẽo, những lời này của hắn lại khiến cho Xán Ngọc đang uể oải ở phía xa kinh ngạc, sững sờ.
- Người phương nào dám can đảm làm càn ở Thành Tây Thiên ta?
Một tiếng hét lớn vang lên, trong những kiến trúc liên miên ở phía xa có hơn mười đạo thân ảnh nhanh như thiểm điện phóng tới, hơn mười đạo thân ảnh mang theo khí tức bất phàm nhanh chóng hàng lâm.
- Bái kiến chư vị hộ pháp, chấp sự.
Bốn phía có không ít thiếu niên cùng với thanh niên nam nữ khi nhìn thấy mười đạo thân ảnh này tới lập tức cung kính hành lễ. Mà ngay cả ánh mắt của hai người Lôi Tiểu Thiên, Lục Linh cũng chấn động một chút.
- Bái Kiến Lôi Lang sử.
Hơn mười đạo thân ảnh này đáp xuống quảng trường, lão giả có ánh mắt âm hàn quét qua bốn phía một vòng, sau khi nhìn thấy Lôi Lang lập tức kinh ngạc, không ngờ lại xoay người hành lễ với Lôi Lang.
Lục Lâm Thiên nhìn thấy vậy, ánh mắt khẽ đổi, xem ra trong Tuyên Cổ điện, địa vị của Tử Kim Huyền Lôi Sử còn trên hộ pháp, dựa theo lời của Lục Linh và Lôi Tiểu Thiên dọc đường đi có nói, Tử Kim Huyền Lôi Sử này có địa vị chỉ dưới năm đại Thân Vương, nhưng mà lại cao hơn nếu so với mười đại đệ tử.
Trong Tuyên Cổ điện, địa vị của mười đại đệ tử không khác hộ pháp là bao, xem như có địa vị cực cao trong Tuyên Cổ điện. Mà Thân Vương và trưởng lão lại có địa vị không kém nhau là bao, cho nên địa vị của Tử Kim Huyền Lôi Sử này ở trong Tuyên Cổ điện có lẽ ở giữa trưởng lão và hộ pháp, xem như địa vị cũng cực cao.
Nhíu mày, ánh mắt Lục Lâm Thiên đã sớm đảo qua hơn mười người vừa mới tới này. Dẫn đầu là một lão giả hộ pháp có khí tức âm hàn, rõ ràng cũng là người Minh Linh chủng tộc. Khí tức của kẻ này cũng tới Tuyên Cổ cảnh cao giai, thậm chí còn tới Tuyên Cổ cảnh cao giai hậu kỳ gần đỉnh phong.
Một hộ pháp chính là Tuyên Cổ cảnh cao giai hậu kỳ, chuyện này khiến cho Lục Lâm Thiên âm thầm rung động, Tuyên Cổ điện không hổ là quái vật khổng lồ trải dài ba ngàn Đại thiên thế giới.
Sau lưng lão giả hộ pháp kia cũng còn không ít người có tu vi Tuyên Cổ cảnh, thực lực thấp nhất cũng là Niết Bàn cảnh.
- Minh Chí hộ pháp, ngươi tới vừa vặn, nơi này dường như có người trà trộn vào trong Thành Tây Thiên, ngươi tới xử lý một chút đi.
Nhìn thấy lão giả này tới, Lôi Lang nhìn qua Lục Lâm Thiên cười cười, khóe miệng nở nụ cười lạnh, trong mắt có chút lạnh lẽo, thế nhưng lại ra vẻ phong độ lùi về phía sau.
Đám người Xán Ngọc kia lúc này dường như bị thực lực của Lục Lâm Thiên làm cho rung động triệt để, cho nên lúc này hộ pháp tới cũng không dám nói nhiều lời, nhưng mà ánh mắt không ngừng nhìn vào động tĩnh ở giữa sân.
Nghe Lôi Lang nói vậy, Minh Chí hộ pháp và đám người sau lưng lập tức nhìn vào người Lục Lâm Thiên.
- Minh Chí hộ pháp.
Lục Linh, Lôi Tiểu Thiên thấy vậy ôm quyền gật đầu với lão giả hộ pháp kia, cũng không có hành lễ. Cũng đủ thấy được địa vị của Lục Linh và Lôi Tiểu Thiên trong đám đệ tử thân truyền của Tuyên Cổ điện cũng có địa vị không thấp.
Minh Chí hộ pháp nhíu mày, dường như cũng cảm thấy phiền toái vì sự có mặt của Lôi Tiểu Thiên và Lục Linh, thậm chí còn cảm nhận được khí tức trên người Lôi Tiểu Thiên và Lục Linh lúc này, ánh mắt âm thầm chấn động, lập tức hỏi hai người:
- Lôi Tiểu Thiên, Lục Linh, hai người này các ngươi mang tới sao?
- Đúng vậy, người là do chúng ta mang tới.
Lôi Tiểu Thiên gật đầu, cũng không có bất kỳ lo lắng nào, vốn hắn cũng không có một chút lo lắng.
Minh Chí hộ pháp nghe vậy nhìn qua Lục Lâm Thiên dò xét một phen, nhìn trên người Lục Lâm Thiên cũng không có huy chương, hai hàng lông mày nhíu lại, sau đó nhìn Lôi Tiểu Thiên là Lục Linh nói:
- Mang người ngoài tiến vào Thành Tây Thiên, hai người các ngươi thân là đệ tử thân truyền của Thần Lôi điện, cũng nên biết quy củ chứ?
- Minh Chí hộ pháp, chúng ta tự nhiên biết rõ quy củ, bất quá người chúng ta mang tới cũng không phải người ngoài.
Trong âm thanh của Lục Linh vẫn mang theo hàn khí nhàn nhạt, cho dù chỉ lẳng lặng đứng đấy cũng khiến cho người ta cảm thấy không khỏi có áp lực. Nói xong, ánh mắt lập tức nhìn về phía Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên hiểu ý, lưu quang trên nhẫn trữ vật lóe lên, Thân Vương lệnh xuất hiện trong tay, sau đó ném cho Minh Chí hộ pháp kia.
Đối với Minh Linh chủng tộc, gần đây Lục Lâm Thiên không có một chút hảo cảm nào, thậm chí là không có một hảo cảm nào đáng nói. Âm thanh lạnh nhạt, nói:
- Nhìn rõ xem đây là thứ gì? Không biết ta có tính là người ngoài hay không?
Sưu.
Khuôn mặt già nua của Minh Chí hộ pháp có chút nghi hoặc, trường bào vung lên, trong lòng bàn tay lập tức có hấp lực trào ra, lập tức thu Thân Vương lệnh do Lục Lâm Thiên ném ra vào trong tay.
Mà sau khi nhìn rõ lệnh bài trong tay, ánh mắt trên khuôn mặt già nua của Minh Chí hộ pháp lập tức nổi lên sóng to gió lớn, toàn thân không nhịn được run lên.
- Thân Vương lệnh, đây là Thân Vương lệnh.
Minh Chí hộ pháp khϊếp sợ, khi lần nữa nhìn về phía Lục Lâm Thiên, ánh mắt đã mang theo vẻ rung động.
- Thân Vương lệnh?
Nghe lời nói mang theo vẻ khϊếp sợ của Minh Chí hộ pháp, vô số người chung quanh lập tức kinh ngạc nhìn qua Thân Vương lệnh trong tay Minh Chí hộ pháp. Đám người Lôi Lang cùng với Xán Ngọc vừa mới bị Lục Lâm Thiên giáo huấn lập tức biến sắc.
Minh Chí hộ pháp nhìn qua Lục Lâm Thiên, cố nén sự khϊếp sợ trong lòng, vẻ mặt, thái độ lập tức cung kính hơn không ít, miệng hỏi:
- Không biết các hạ có Thân Vương lệnh trên người, có lẽ cũng có Tử Lôi Huyền đỉnh chứ?
- Là vật này sao?
Lục Lâm Thiên nói xong, đồng thởi qunah thân có một mảnh quang mang màu tím nhàn nhạt lặng lẽ tuôn ra, một đạo lưu quang màu tím lập tức xoay tròn trong lòng bàn tay phải của hắn.
Sưu.
Đạo lưu quang màu tím này xuất hiện, cả không trung lan tràn khí tức quỷ dị, khiến cho không gian lúc này bỗng nhiên run lên. Cảm giác nguy hiểm cực độ bắt đầu lan tràn ra trên không trung. Trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, trên không trung, thậm chí còn đột nhiên có một mảnh lôi vân màu tím nhạt cuồn cuộn kéo tới.