Dương Quá truyền âm nói với Lục Lâm Thiên.
- Nguyên soái Thương Khung minh, không ngờ lại có chức vị như vậy a.
Lục Lâm Thiên than thở, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ qua mình sẽ trở thành nguyên soái của Thương Khung minh. Đây chính là chuyện quấy rầy không ít kế hoạch của hắn.
Đối với Lục Lâm Thiên mà nói, loại trách nhiệm khi làm nguyên soái Thương Khung minh khiến cho Lục Lâm Thiên ngạc nhiên, không kịp trở tay, hoàn toàn không có chuẩn bị.
Đêm, trên hành lang cung điện cổ xưa, ánh trăng nhu hòa chiếu rọi, trong sáng mà thanh tịnh.
Hai đạo thân ảnh lẳng lặng đứng đó, đứng ở dưới ánh trăng tạo thành cái bóng dài.
Một người là một thanh niên mặc áo bào xanh, ánh mắt thâm thúy, khuôn mặt cương nghị kia dường như lúc nào cũng treo nụ cười tà vui vẻ kia. Bên cạnh hắn là một nữ tử mặc cung trang màu đỏ, đường cong linh lung động lòng người. Mái tóc đỏ tươi rối tung xõa xuống tới tận bờ mông ngạo nghễ.
Từ trong miệng Mẫu Đơn Lục Lâm Thiên cũng biết được tất cả chuyện mà Mẫu Đơn trải qua những năm này. Lúc trước sau khi phân tán trong kẽ hở thế giới, nàng tới một thế giới xa lạ. Gặp phải không ít hiểm cảnh, bị không ít cường giả tham lam đuổi bắt. Mỹ mạo của nàng cũng khiến cho không ít người ngấp nghé. Gặp phải bao nhiêu lần sinh tử, thế nhưng cuối cùng cũng vượt qua tất cả.
Âm thanh như chuông bạc của Mẫu Đơn vang lên, tuy rằng nhẹ nhõm, thế nhưng Lục Lâm Thiên lại hiểu rõ. Dùng tu vi của mọi người lúc trước, ở trong ba ngàn Đại thiên thế giới mênh mông mà nói, muốn hành tẩu vô cùng khó khăn. Mỗi một lần hiểm cảnh nói ra tuy rằng nhẹ nhõm, thế nhưng người không có trải qua làm sao có thể hiểu rõ cảm giác bất lực, hãi hùng, khϊếp vía. Loại cảm giác gian nan chèo chống, không có chỗ dựa kia.
Lục Lâm Thiên đều hiểu rõ, bởi vì hắn đi tới một bước này đã trải qua tất cả. Từng hiểm cảnh đều đại nạn mà không chết. Mỗi một lần đều cửu tử nhất sinh.
Đương nhiên Lục Lâm Thiên cũng không hối hận. Một đường gian khổ, một đường phấn đấu tuy rằng gian nan, thế nhưng nếu không có tất cả tôi luyện như vậy cũng không có hắn như ngày hôm nay. Cho nên hắn phải cảm ơn tất cả, tất cả những hòn đá kê chân mà hắn một đường gian khổ vượt qua cho nên mới có độ cao ngày hôm nay. Có thể trở thành đỉnh phong trong đám người cùng thế hệ trong ba ngàn Đại thiên thế giới.
Mấy chục năm sau, Mẫu Đơn một đường nguy hiểm, thực lực cũng tiến bộ không ít, dựa vào thân hình Linh Vật trời sinh, từng bước một quật khởi. Về sau trong một hiểm cảnh, dùng tu vi Ngộ Chân cảnh, bị người có tu vi Niết Bàn cảnh vây bắt, cửu tử nhất sinh, khi đó cường giả Thiên Linh cung xuât hiện. Bởi vậy Mẫu Đơn mới có thể tiến vào trong nội cung Thiên Linh cung.
Mà những năm gần đây, dựa vào thiên phú của Huyết Linh Mẫu Đơn nàng, ở trong nội cung Thiên Linh cung Mẫu Đơn cũng phát triển, quật khởi từng bước một, mãi cho tới lúc trở thành nhân vật thống lĩnh trong đám người trẻ tuổi của nội cung Thiên Linh cung.
- Những năm gần đây dường như cũng trải qua không ít chuyện, chuyện của ngươi ta cũng biết không ít.
Hai người lẳng lặng đứng đó, Mẫu Đơn nhìn qua Lục Lâm Thiên, bộ cung trang màu đỏ như máu lộng lẫy giống như máu tươi lưu chuyển bao phủ đường cong linh lung nhìn qua càng trước sau lồi lõm.
Lục Lâm Thiên cười nhạt một tiếng, khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm thâm thúy, nói:
- Coi như không tồi, tất cả đều vượt qua, tất cả đều là kinh nghiệm.
Mẫu Đơn nhìn Lục Lâm Thiên, má lúm đồng tiến trên má càng khiến cho nàng xinh đẹp, kiều mỵ, cao quý trang nhã, trên người tự nhiên lại có yêu khí giống như hoa anh túc. Bên trong diễm lệ và tuyệt mỹ là độc dược, thường nhân không dám động vào. Bờ môi son khẽ mở, nàng nói:
- Lần này ngươi trở thành nguyên soái của Thương Khung minh, có phải nên chúc mừng ngươi hay không? Chức vị này không phải ai cũng có thể ngồi vào được.
- Nếu như có thể, chức vị nguyên soái này ta cũng không muốn ngồi.
Lục Lâm Thiên thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn nữ tử có khuôn mặt tinh xảo bên cạnh. Nữ tử có khuôn mặt tinh xảo khiến cho nam nhân sôi trào, đôi mắt màu đỏ giống như máu tươi thế nhưng nhìn qua vẫn mê người như vậy.
- Vì sao lại không muốn? Hiệu lệnh quần hùng, khống chế hàng tỷ đại quân. Vô số người trẻ tuổi đỉnh phong trong Thương Khung minh, bất luận ai cũng không thể chạm tới vị trí này. Tất cả đều tha thiết ước mơ có được.
Bộ cung trang màu đỏ giống như máu tươi lưu chuyển bao phủ thân hình mềm mại động lòng người giống như không xương. Mẫu Đơn nhìn qua Lục Lâm Thiên có chút nghi hoặc. Chỉ là ánh mắt nghi hoặc này nhìn qua lại kiều diễm mị hoặc, khiến cho tâm thần người ta khó có thể kiềm chế mà tâm thần nhộn nhạo.
Lục Lâm Thiên nghe vậy mới nhìn qua đôi mắt đỏ tươi tràn ngập vẻ nghi hoặc, nói:
- Trách nhiệm này quá lớn, cần một người vĩ đại thì hơn.
- Khanh Khách. Chẳng lẽ ngươi không đủ vĩ đại?
Tiếng cười giống như chuông bạc, lại giống như ma âm của Mẫu Đơn vang vọng. Tăng thêm đường cong mềm mại kia đối với người ta chính là một loại kɧıêυ ҡɧí©ɧ du͙© vọиɠ.
Lục Lâm Thiên phất tay, đứng chắp tay rồi nói:
- Chẳng lẽ nàng cảm thấy ta đủ vĩ đại?
- Ta chưa bao giờ là người vĩ đại, ta chỉ muốn thủ hộ tất cả người bên cạnh mình. Ta có tư tâm ta không phải là thánh nhân, người khác đánh ta một quyền ta sẽ nện hắn mười quyền.
Lục Lâm Thiên cười nhạt một tiếng rồi nói.
Đôi mắt đỏ tươi của Mẫu Đơn nhìn qua Lục Lâm Thiên, mãi một lúc lâu không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Lục Lâm Thiên, một lát sau nàng mới nói với Lục Lâm Thiên:
- Linh Vũ thế giới thì sao? Lúc trước Linh Vũ thế giới cũng không có quan hệ với ngươi. Vậy sao bây giờ ngươi lại gánh cả Linh Vũ thế giới? Thứ ngươi làm bây giờ chẳng lẽ không phải vì Linh Vũ thế giới sao?
Trong mắt Lục Lâm Thiên hiện lên chấn động. Khóe miệng nở nụ cười, đôi mắt thâm thúy nhìn lên bầu trời, một lúc lâu không nói gì.
Mẫu Đơn cũng không nói gì, nhìn qua Lục Lâm Thiên nói:
- Đám người Vô Song, Bạch Linh, Cảnh Văn thế nào rồi?
- Các nàng đều đi ra ngoài rồi, hiện tại đã ở Thương Khung chiến trường, nàng có muốn gặp thì ngày mai theo ta trở về. Nếu như các nàng nhìn thấy nàng nhất định sẽ cao hứng.
Lục Lâm Thiên nói với Mẫu Đơn.
Mẫu Đơn khẽ cười cười, môi son khẽ mở, nói:
- Lần này ta tới chỉ để gặp ngươi và Tiểu Long mà thôi. Thiên Linh cung còn có chuyện cần ta trở về. Tin rằng không bao lâu nữa ta sẽ gặp được các nàng, thay ta vấn an các nàng.
- Được.
Lục Lâm Thiên gật đầu, hai người trò chuyện một lúc lâu mới rời đi.
Từ trong miệng Mẫu Đơn Lục Lâm Thiên cũng biết được một ít tin tức của Thiên Linh cung, Thiên Linh cung dường như so với trong tưởng tượng của Lục Lâm Thiên còn khổng lồ hơn nhiều. Cường giả như mây. Là thế lực khổng lồ lánh đời. Là một nơi do cường giả linh vật trời sinh không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tạo thành. Thậm chí không có bất kỳ một đại thế giới nào dám trêu vào cỗ thế lực to lớn này.