Độc Cô Cảnh Văn nhìn Lục Lâm Thiên nói.
- Một đám lão hồ ly quả thực khó đối phó.
Khóe miệng Lục Lâm Thiên nhếch lên, sau đó nhìn vào người Lục Kinh Vân nói:
- Kinh Vân, ngày mai con đi theo ta một chút.
- Vâng.
Lục Kinh Vân nghe vậy trong mắt bắn ra tinh mang, khóe miệng nở nụ cười vui vẻ, có tám phần tương tự như Lục Lâm Thiên.
- Lâm Thiên, có muốn đám lão già chúng ta đi theo con hay không? Nếu như chơi xấu chúng ta cũng không sợ bọn họ.
Chí Thánh Đại đế nhìn qua Lục Lâm Thiên, hắn có chút không yên lòng, dù sao Lục Lâm Thiên ngày mai phải đối mặt với những lão hồ ly của cả Thương Khung minh.
Lục Lâm Thiên nhìn về phía sư phụ Chí Thánh Đại đế mỉm cười, mặc dù nói lúc này Phong Hành Thiên chủ đổ mọi việc lên đầu hắn, đẩy hắn lên đầu sóng ngọn gió, thế nhưng Lục Lâm Thiên cũng có thể khẳng định, ngày mai Phong Hành Thiên chủ sẽ âm thầm nhìn qua.
Mà trong Thượng Thanh thế giới, tất cả lão hồ ly của các Đại thiên thế giới cũng chỉ chơi xấu một chút mà thôi, ít nhất sẽ không có nguy hiểm gì, hắn lập tức nói với Chí Thánh Đại đế:
- Sư phụ, mọi người không cần đi. Đối phó những lão hồ ly kia kỳ thực cũng không khó. Chỉ mình con là được rồi.
Nói xong, ánh mắt Lục Lâm Thiên nhìn qua đám người Lục Doanh, Lục Âm Lục Thanh, Lục Xảo bên người Lục Kinh Vân, nói:
- Lục Doanh, Lục Trực, Lục Tượng, Lục Xảo, Lục Âm, các con ngày mai cũng theo đại ca con theo ta đi đi.
- Vâng, phụ thân.
Bảy người nghe vậy lập tức đại hỉ đáp, vừa rồi nhìn thấy phụ thân có ý muốn dẫn đại ca đi, bọn họ cũng có lòng muốn đi a. Lúc này nghe vậy tự nhiên vui vẻ tới cực điểm.
Bảy người đều hiểu rõ, ngày mai phụ thân mang bọn họ đi là đồng nghĩa với việc trong mắt phụ thân bọn họ đều đã lớn.
Có thể được phụ thân tán thành, đối với bọn họ mà nói, chuyện này tự nhiên là chuyện đáng cao hứng nhất.
Một lát sau mọi người mới tán đi, Lục Tiểu Bạch cùng Âm Minh Dạ Xoa cũng cầm tư liệu đưa tới.
Đêm khuya, trong phòng Lục Lâm Thiên, trên chiếc bàn đá có không ít ngọc giản.
Nhìn những ngọc giản này, bên trong đều có tư liệu của người các thế lực lớn trong Linh Vũ thế giới và Thượng Thanh thế giới, tư liệu tất cả đều có vô cùng rõ ràng.
Nhìn qua những ngọc giản này, ánh mắt Lục Lâm Thiên nheo lại.
Cót két.
Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, một đạo thân ảnh mặc y phục trắng như tuyết bước vào trong phòng. Đóng lại cửa phòng, nữ tử này mỉm cười, nhìn qua có vẻ lười biếng, thế nhưng lại mị hoặc tự nhiên, nàng nhìn Lục Lâm Thiên, môi son khẽ mở, nói:
- Thế nào? Chàng duyệt được chưa?
Lục Lâm Thiên nhìn qua nữ tử trước mắt, nữ tử mị hoặc tự nhiên bực này ngoại trừ Bạch Linh ra cũng không còn ai, hắn lập tức đứng dậy đi tới trước người Bạch Linh, nhún nhún vai nói:
- Đại khái gần như ổn rồi, làm sao nàng tới đây?
- Sao nào? Muốn đuổi thϊếp ra ngoài sao?
Bạch Linh trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên, đầu ngón tay cuốn cuốn vài sợ tóc trên thái dương, y phục trắng như tuyệt, khí chất hấp dẫn tự nhiên. Sau khi trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên, khéo miệng lập tức nở nụ cười mê người, vũ mị, giống như một cây hoa anh túc, nàng nói:
- Nếu như đuổi thϊếp thì hiện tại thϊếp sẽ ra ngoài.
- Đương nhiên là không phải rồi, lâu như vậy không gặp. Nhớ nhung còn không kịp, tại sao lại đuổi nàng a. Lại nói, cho ta mười lá gan cũng không dám nha.
Lục Lâm Thiên dày mặt cười cười, nói những lời buồn nôn, thuận thế kéo bàn tay trắng nõn của Bạch Linh, kéo nàng vào trong ngực mình.
Bạch Linh khẽ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, đôi mắt vũ mị lườm Lục Lâm Thiên, bờ môi son nhếch lên, nói:
- Những năm này, càng ngày càng dẻo mép, khó trách đám người Hồng Lăng nói chàng càng lúc càng có nhiều người thích a.
Nghe vậy trên mặt Lục Lâm Thiên hiện lên vẻ xấu hổ, cố nặn ra nụ cười, nói:
- Không có a, đó là nha đầu Hồng Lăng hay nói lung tung nha.
- Chàng thấy thϊếp tin chàng hơn hay là tin Hồng Lăng hơn?
Bạch Linh dùng ánh mắt khác thường lườm Lục Lâm Thiên, rõ ràng là không tin Lục Lâm Thiên, sau đó bờ môi mỉm cười, nụ cười mê người, nói:
- Không cần khẩn trương, ta cũng không quản chàng, chàng có chừng mực là được rồi.
- Ta luôn có chừng mực nha, cây muốn lặng gió chẳng ngừng a.
Lục Lâm Thiên chẳng biết xấu hổ thở dài nói một câu.
- Vô sỉ...
Bạch Linh không nhịn được mà lần nữa trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên nói.
- Hắc hắc, nói giỡn mà thôi.
Nhìn thân hình mềm mại trong ngực, Lục Lâm Thiên cúi đầu nhìn qua khuôn mặt mị hoặc chúng sinh kia, nhịn không được mà hôn lên vành tai trắng nõn, mềm mại của nàng một cái. Hai tay bắt đầu di chuyển trên thân hình mềm mại, đường cong linh lung được y phục trắng như tuyết bao phủ.
- Không thể thành thật một chút được sao?
Bạch Linh liếc nhìn Lục Lâm Thiên, chỉ là Bạch Linh còn chưa nói xong, bờ môi son đã bị một đôi môi nóng bỏng bao phủ.
Chỉ một thoáng, cảm giác tê tê như điện giật từ cánh môi truyefn tới, hai mắt Bạch Linh khép hờ, tùy ý để nam nhân này không kiêng nể gì xâm lược. Đầu lưỡi của nam nhân này giống như một con mãng xà trượt vào trong miệng nàng, nậy hàm răng nàng, hai đầu lưỡi dây dưa lại với nhau.
Giờ phút này, xuân tâm nhộn nhạo bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không ngừng thỏa mãn nhớ nhung và khát vọng.
Một lát sau, trong phòng hai người hòa thành một thể, mưa gió vũ vần.
Dãy núi liên miên không ngớt, vô số kiến trúc giống như cung điện lan tràn ra, tạo thành một đại thành cực lớn.
Ánh trăng bao phủ trời xanh, ánh trăng ở trên vô số cung điện tỏa ra quang mang mông lung.
Trong một tòa cung điện to lớn có không ít thân ảnh ngồi ngay ngắn bên trong. Trong đại điện, rõ ràng có một đạo cấm chế vô hình được bố trí, bên trong cấm chế có khí tức chấn động, sợ rằng bất luận một người nào đều là cường giả cao cấp nhất trong thiên địa này.
- Hai người Phong Hành Thiên chủ và Băng Thiên đem chuyện Hồng Hoang điện đổ lên trên người tên Lục Lâm Thiên kia, đây rõ ràng là muốn một danh ngạch cũng không nhổ ra a.
- Lần này Hồng Hoang điện Thượng Thanh thế giới tranh được quá nhiều, muốn một nhà độc tôn, đây là chuyện không tốt a.
- Sáng sớm ngày mai, ta muốn nhìn xem Lục Lâm Thiên kia có bản lĩnh gì, muốn một nhà độc tôn, chủ ý của Thượng Thanh thế giới quá lộ liễu a.
- Ngày mai cho Lục Lâm Thiên kia một đòn phủ đầu, tiểu tử kia quả thực bất phàm, là tồn tại đỉnh tiêm trong những người trẻ tuổi mà ta gặp. Nhưng dù sao vẫn còn non một chút, Phong Hành Thiên chủ và Băng Thiên dựa vào Lục Lâm Thiên kia tới trả lời qua loa cho chúng ta, sợ rằng đã tính sai rồi.
Một đêm từ từ trôi qua, vầng trăng sáng từ từ rời đi, phía đông dần dần sáng lên.
Trong mật địa Thiên giới, khi nắng sớm xua tan bóng đêm tới, quần sơn được phủ một màu vàng nhạt, vạn vật trong nắng sớm như tỉnh lại, từng cỗ khí tức từ từ thức tỉnh, chấn động.
Trước đình viện trên núi, mười một đạo thân ảnh đứng ngay ngắn, đây chính là đám người Lục Kinh Vân, Lục Doanh, Lục Âm, Lục Xảo, Lục Trực, Lục Thành, Lục Phượng, Lục Tượng, tám gia hỏa của Lục gia ở bên ngoài, mặt khác lúc này cũng còn có Thái A ở một bên.