Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Thấy Dư Phong như tiểu nhân đắc chí, Vũ Y trừng mắt:

- Thật mất mặt, ta hỏi ngươi đi mua nguyên liệu thế nào rồi?

- Dạ, mua được hết rồi, ở đây cả ạ.

Dư Phong nói rồi đưa nhẫn không gian trong tay cho Dương Viêm.

Dương Viêm nhận lấy, thần thức quét qua, gật đầu nói:

- Cũng không tệ, có số nguyên liệu này, cho ta thêm một tháng, ta có thể dùng trận pháp bảo vệ được nơi này, đến lúc đó có bao nhiêu người tới nữa cũng không sợ!

Vũ Y và Dư Phong ngạc nhiên nhìn nàng, song rất nhanh, Vũ Y liền lắc đầu, quay qua hỏi Dư Phong:

- Ngươi cầm cái gì vậy?

- Là Ô Khắc thiếu gia mang tới, bảo thuộc hạ giao cho Dương Khai.

Dư Phong giải thích. Lúc nãy khi quay về, y thấy Ô Khắc đang đi tới đi lui bên ngoài sơn động, bèn tới hỏi thử, ai ngờ Ô Khắc lại nhét cái hộp ngọc này vào tay y, chỉ nói Ba trưởng lão muốn tặng cho Dương Khai, rồi chạy thẳng một mạch.

- Ba trưởng lão sai đường huynh mang tới?

Vũ Y nhíu mày, như nhớ ra gì đó, nhìn chằm chằm hộp ngọc:

- Ngươi mở ra ta xem thử.

Dư Phong mở hộp ra, trong sơn động lập tức thoang thoảng một mùi thơm ngát.

- Thánh Vương đan?

Vũ Y và Dư Phong thốt lên cùng một lúc. Vũ Y biến sắc, thầm nghĩ gia tộc đúng là nỡ dứt lòng đến mức tặng luôn cả viên Thánh Vương đan cuối cùng còn cất giấu trong nhà kho. Dư Phong thì nuốt nước miếng ừng ực, hai mắt đều sáng rực.

Ngược lại, Dương Viêm chỉ thản nhiên liếc nhìn viên Thánh Vương đan một cái, rồi chú tâm vào làm việc của mình.

- Cái này là do Ba trưởng lão sai đường huynh mang đến thật sao?

Vũ Y không tin lắm.

- Đúng vậy, nếu không thì thuộc hạ lấy từ đâu ra?

- Xem ra gia tộc có ý muốn kết giao với Dương Khai rồi...

Vũ Y lẩm bẩm, rồi khẽ cười:

- Cũng phải, những người đó chỉ cần không phải là già hồ đồ, thì đúng là nên kết giao, có điều chỉ phái đường huynh tới, xem ra họ vẫn đang e dè điều gì đó... Thôi, ngươi mang Thánh Vương đan vào trước đi, lúc Dương Khai đang cần cái này.

Nếu là thứ khác, nói không chừng Vũ Y sẽ tự làm chủ, bắt Dư Phong mang trả lại, nhưng Thánh Vương đan thì khác.

- Dạ.

Dư Phong cẩn thận đóng hộp lại, rồi đi vào trong.

Đi tới trước thạch thất của Dương Khai, còn chưa kịp lên tiếng, tiếng Dương Khai đã vọng ra:

- Dư huynh vào đi.

Dư Phong nhếch miệng cười, sải bước đi vào, đưa hộp ngọc trên tay qua, rồi kể lại vì sao mình có được nó.

- Thánh Vương đan...

Dương Khai buồn cười nhìn viên đan nhỏ bằng quả nhãn trong hộp ngọc, thân là luyện đan sư, hắn phải biết Thánh Vương đan là để làm gì.

Đột phá từ Nhập Thánh Cảnh lên Thánh Vương Cảnh, uống một viên Thánh Vương đan là có thể giúp võ giả củng cố được tu vi và tâm cảnh, vì loại đan này chỉ có tác dụng vào thời điểm này, nên nó mới được gọi là Thánh Vương đan.

Thánh Vương đan thuộc loại đan dược Thánh Vương cấp trung phẩm, đẳng cấp không cao mấy, nguyên liệu cần đến lại không ít.

Về cơ bản, việc đột phá và củng cố tu vi một cảnh giới lớn đều có những loại đan dược tương ứng có thể hỗ trợ võ giả, nhưng vì Dương Khai có Diệt Thế Ma Nhãn, đã hấp thụ được rất nhiều tinh hoa cảm ngộ về thiên đạo võ đạo của võ giả đẳng cấp cao, nên trước giờ hắn đều không uống đan dược khi đột phá và củng cố, vì hắn không cần.

Hắn không cần, nhưng người khác cần, với những võ giả khác, loại đan dược này là thứ rất quý giá.

Hải Khắc gia tộc mang đến một viên Thánh Vương đan, đã nói lên rõ ràng hàm ý lôi kéo trong đó, về điểm này thì Dương Khai biết rõ. Nếu đổi lại là người khác, e là sẽ có hiệu quả thật, nhưng họ mang viên đan này tới tặng Dương Khai thì đã tặng nhầm người rồi.

Bản thân Dương Khai là luyện đan sư, đan dược như vậy chỉ trong thời gian hai nén hương là hắn sẽ luyện ra được, không gian Hắc Thư của hắn còn có đủ linh thảo linh dược.

Thấy Dư Phong nhìn viên Thánh Vương đan trên tay mình đầy thèm thuồng, có vẻ rất ngưỡng mộ, Dương Khai bỏ viên đan vào lại hộp ngọc tùy tay ném qua:

- Huynh uống đi.

- Hả?

Dư Phong ngạc nhiên, đón lấy cái hộp, khoát tay nói:

- Không được, cái này là của gia tộc tặng huynh. Hơn nữa loại đan này cực kỳ quý, Hải Khắc gia tộc năm đó thỉnh cầu một vị luyện đan sư luyện chế mấy viên. Lúc tiểu thư đột phá Thánh Vương Cảnh đã từng uống một viên, theo ta được biết đây đã là viên cuối cùng rồi.

- Cho huynh uống thì huynh cứ uống đi, ta không cần cái này.

Dương Khai lắc đầu.

- Nhưng ta đột phá Thánh Vương Cảnh cũng đã hai, ba năm rồi, giờ uống cái này thì hiệu quả sẽ bị giảm bớt.

Dư Phong không khỏi thấy mình làm phí của trời, lãng phí một viên đan dược tốt tới vậy.

- Vậy thì cứ tặng huynh đấy, huynh muốn uống hay bán đi thì tùy.

Dương Khai cười bảo.

- Dương Khai không cần thật ư? Làm vậy thì ta không tiện giải thích với gia tộc đâu.

- Không phải huynh với Vũ Y đã rời khỏi gia tộc rồi sao? Còn muốn giải thích gì nữa?

Dương Khai buồn cười nhìn y.

Dư Phong ngẩn người, vỗ đầu một cái:

- Đúng rồi...

Như vừa nhớ ra mình đã rời khỏi gia tộc, thần sắc y ảm đạm đi hẳn.

Dương Khai an ủi:

- Hai người rời bỏ Hải Khắc gia tộc chưa chắc không phải chuyện tốt, yên tâm đi, về sau ở chỗ ta, hai người sẽ được tu luyện tốt hơn cả ở Hải Khắc gia tộc.

Dư Phong khách khí nói:

- Vậy xin đa tạ hảo ý của Dương huynh, ta thì sao cũng được, chỉ là tiểu thư... hầy!

Hiển nhiên là y lo lắng cho Vũ Y hơn, hơn nữa cũng chưa yên tâm lắm về Dương Khai. Sức chiến đấu của Dương Khai y đã nhìn thấy, nhưng nếu nói hắn có thể mang đến điều kiện tu luyện tốt hơn, thì Dư Phong vẫn không tin lắm.

Đợi Dư Phong đi khỏi, Dương Khai nghĩ gì đó rồi truyền đi một đoạn tức niệm.

Chỉ mấy chốc sau, Thkh đã chui từ dưới đất lên.

Bận rộn mấy ngày, nó lại thu nhặt được không ít Không Linh Tinh. Sau khi bảo nó nhả hết Không Linh Tinh ra, Dương Khai mới lệnh cho nó tạm gác chuyện Không Linh Tinh lại, sai nó đi mở một cái thạch thất khác trong sơn động.

Vũ Y và Dư Phong hiện giờ xem như không chốn dung thân, chỉ có thể sống ở đây. Họa này của họ có thể nói là bị liên lụy từ hắn, Dương Khai tất không thể buông tay bỏ mặc.

Tốc độ Thạch Khổi mở thạch thất nhanh vô cùng, hơn nữa tư duy của nó đơn thuần, Dương Khai bảo nó mở, nó liền ra sức mở, đến khi Dương Khai nhớ ra bảo nó dừng lại, thì cả sơn động đã biến dạng rồi.

Thạch thất hết gian này đến gian khác sắp hàng hai bên thông đạo của sơn động, mỗi một gian đều rộng ngang nhau, không chút khác biệt, cứ như có người dùng thước đo chính xác nhất để đo đạc vậy.

Có khoảng mấy trăm sơn động như vậy.

Dương Khai đảo thần thức qua, bảo Thạch Khổi tiếp tục đi lấy Không Linh Tinh, rồi không để ý tới nó nữa.

Cùng với lúc củng cố tu vi Thánh Vương Cảnh, Dương Khai cũng đang luyện hóa tấm khiên bí bảo màu tím mà Dương Viêm mới luyện chế. Bách Nhạc Đồ của Từ Chí Thâm khiến Dương Khai bị thương, mà đó mới chỉ có sáu hư ảnh ngọn núi thôi đã có uy thế đến vậy, nếu lão mà tung hết cả trăm ngọn ra, e là cả nghìn dặm quanh đây sẽ bị phá hủy hết.

Dương Khai sốt ruột cần một bí bảo phòng ngự.

Ba người phía Dương Viêm sau khi sắp xếp xong nguyên liệu, cũng bị thay đổi trong sơn động làm giật mình, mới một hai ngày mà sơn động tự dưng xuất hiện thêm mấy trăm thạch thất giống nhau như đúc, khiến Vũ Y và Dư Phong tưởng đang nằm mơ!

Họ tưởng là do Dương Khai làm, lại căn bản không phát hiện bất cứ động tĩnh nào, chỉ có Dương Viêm là đảo mắt một vòng, nàng biết đây là tác phẩm của Thạch Khổi.

Có thêm thạch thất, Vũ Y và Dư Phong cũng tự chọn cho mình mỗi người một phòng, coi đó là chỗ ở. Dương Viêm lại lấy ra ít thánh tinh, bố trí một Tụ Linh trận nhỏ trong thạch thất của họ, để họ có thể tu luyện tốt hơn, rồi mới bắt đầu lo việc bố trí đại trận phòng ngự.

Cũng may mà Vũ Y tu luyện công pháp hệ Hỏa, tuy không biết luyện khí, nhưng có Dương Viêm hướng dẫn, luyện chế một số thứ đơn giản thì nàng vẫn làm được.

Thạch Khổi là bận bịu nhất, vừa bị Dương Khai sai đi lấy Không Linh Tinh, lại bị Dương Viêm gọi về, bận đến chóng mặt. Việc tôi luyện nguyên liệu thì Thạch Khổi làm nhanh mà lại xuất sắc, không nhờ nó thì nhờ ai?

Dương Viêm tiết kiệm được rất nhiều thời gian, cũng tiết kiệm được nhiều sức lực, trước giờ nàng chưa bao giờ được hưởng thụ một quá trình luyện khí nào tuyệt thế này, có một Thạch Khổi làm trợ thủ, nàng chỉ cần đẻ số nguyên liệu đó thành hình, khắc linh trận trong đó là được, căn bản chẳng cần làm những việc khác nữa.

Nửa tháng sau, Dương Khai xuất quan.

Mới ra khỏi thạch thất, hắn liền cảm giác được bên ngoài có gì đó khác đi.

Nơi này vốn chỉ có hai người là hắn và Dương Viêm, sau đó lại thêm Vũ Y và Dư Phong, tổng cộng chỉ có bốn người, nhưng giờ, trong sơn động lại xuất hiện thêm ít nhất bốn mươi người.

Có mấy người đang tu luyện trong thạch thất, có người đang giúp việc, cả Long Huyệt sơn vô cùng náo nhiệt.

Chuyện gì thế này?

Dương Khai ngờ vực đi ra ngoài, cứ ai thấy hắn, cũng đều chào hỏi nhiệt tình. Dương Khai ngạc nhiên phát hiện, những người này hắn đều biết, cho dù không biết tên thì cũng quen mặt.

Vì họ đều là những người trước khi đi theo Vũ Y trên chiến hạm. Lần trước khi bố trí sơn động, họ cũng đã cùng Dư Phong đến giúp một lần.

- Dương Khai!

Giọng Vũ Y đột nhiên vọng đến, Dương Khai mỉm cười, đi về phía nàng.

Nửa tháng không gặp, khí sắc của Vũ Y đã khá lên nhiều, u sầu trên hai hàng mày đã không còn nữa, cả người toát lên nét thanh xuân hoa lệ, toàn thân hoan hỉ.

- Những người này...

Dương Khai thắc mắc nhìn nàng.

- Họ đều đến đây để theo ta.

Vũ Y nhìn Dương Khai có chút áy náy.

- Họ cũng đã tuyên bố thoát li gia tộc.

- Hả?

Dương Khai kinh ngạc, hắn không ngờ sức kêu gọi của Vũ Y lại mạnh đến vậy. Nếu nói có một hai nam tử vì yêu mến Vũ Y mà đi theo nàng, thậm chí vì nàng mà không tiếc rời bỏ Hải Khắc gia tộc thì thôi, nhưng ở đây có những hơn bốn mươi người, hơn nữa có nam có nữ, ngoài việc uy tín và nhân cách của Vũ Y chinh phục được họ ra, thì không còn cách giải thích nào khác!

Tự ý rời bỏ một gia tộc không phải là chuyện nhỏ, nhất là nhiều người thế này cùng đi, đồng nghĩa với việc cho Hải Khắc gia tộc mấy chục cái bạt tai cực đau! Không biết cơn giận này Hải Khắc gia tộc có thể nhịn nổi hay không.

- Xin lỗi, ta cũng không biết chuyện sẽ thành ra thế này.

Vũ Y áy náy. Lúc đó nàng tuyên bố thoát li gia tộc, chỉ vì muốn bảo vệ Dương Khai, cũng vì quá thất vọng với cách làm của Dương Khai, nào ngờ đâu đã mở ra tấm gương xấu, kéo theo hơn bốn mươi người đi theo luôn, khiến nàng trở tay không kịp, nhưng phần nhiều lại cảm động hơn.
Nhấn Mở Bình Luận