Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú thấp thỏm lo âu của võ giả họ Hầu, trên vai bỗng nhiên truyền đến một luồng lực đạo cường đại, luồng lực đạo cường đại này làm cho thân mình gã nam nhân không thể cản sụp xuống, bò trên mặt đất, trên mặt trong mũi đều là cát bụi, chật vật đến cực điểm. Hắn liều mạng vùng vẫy mấy cái, nhưng cái chân to nặng như núi của Dương Khai đặt ở trên bả vai, làm cho hắn căn bản không thể động đậy. Trong lúc nhất thời, cát bụi dính đầy trên gương mặt thô kệch đầy máu đỏ, hắn cực kỳ xấu hổ và giận dữ.

Ngoài trăm trượng, Doãn Tố Điệp cùng võ giả họ La đang dắt tay nhau chạy tới, nhìn thấy một màn không thể tưởng tượng này, toàn bộ đều sợ run không thể tin vào hai mắt của mình.

Hai người bọn họ đi theo phía sau võ giả họ Hầu, không nhanh không chậm chạy đến hướng bên này, tuy rằng nhìn như đang nói chuyện cười đùa, nhưng cũng nhìn thấy ở trong mắt một màn chiến đấu giữa Dương Khai cùng võ giả họ Hầu vừa rồi.

Hết thảy xảy ra gần như chỉ có thể dùng từ nhanh như một tia chớp để hình dung.

Võ giả họ Hầu khí thế hung hăng, uy phong lẫm lẫm đánh ra một kích, trên miệng lớn lối quát to bảo Dương Khai nằm xuống, đương nhiên bọn họ cũng nghe rõ ràng, nhưng chỉ trong nháy mắt, bò trên mặt đất đều không phải là Dương Khai như trong tưởng tượng của họ, ngược lại chính là gã đồng môn thực lực không yếu của mình.

Võ giả họ Hầu thực lực như thế nào, Doãn Tố Điệp cùng võ giả họ La dĩ nhiên biết rõ, trong các võ giả Thánh Vương Cảnh trong Lưu Ly Môn, thực lực của hắn có thể xếp được với tốp 10, nhưng chính là một đệ tử tinh anh như vậy, không ngờ vừa đối mặt đã bị Dương Khai đánh bò trên mặt đất, chật vật như chó, bất kể vùng vẫy như thế nào đều không lật mình được... chứng kiến cảnh nầy, Doãn Tố Điệp cùng gã võ giả họ La sao có thể không chấn động?

Toàn bộ võ giả Thánh Vương Cảnh trong Lưu Ly Môn, không có người nào có thể làm được loại chuyện như thế.

Chẳng phải là nói, tên Dương Khai này còn lợi hại hơn rất nhiều so với cái gọi là tinh anh trong tông môn? Trong lúc nhất thời trên mặt gã võ giả họ La lộ rõ vẻ ái ngại, thầm nuốt nước miếng một cái. Hắn ngẫm nghĩ thử đặt mình vào hoàn cảnh, vị trí của sư huynh, chỉ sợ kết quả cũng không tốt gì hơn.

Bị người đánh bại thật ra không có gì, mấu chốt là đánh mất mặt mũi ở trước mặt Doãn Tố Điệp như vậy, hơn nữa trước đó còn ba hoa khoác lác, nói vậy sau này vị sư huynh của mình cũng không còn mặt mũi nào quấn lấy Doãn sư muội nữa... Nghĩ như vậy, gã võ giả họ La vừa kinh hãi đồng thời trong lòng lại thầm có chút hả hê khoái ý.

Doãn Tố Điệp cũng là lần đầu biết Dương Khai không ngờ mạnh mẽ như vậy. Trước đây tuy rằng đã gặp mặt Dương Khai mấy lần, nhưng cũng không có giao đấu, đâu biết được một tên chưa từng có ai biết đến, lại là một nhân vật thủ đoạn lợi hại như vậy?

Chỉ sợ dù là Phương Thiên Trọng, Khúc Trường Phong chẳng qua cũng uy phong thế thôi? Hơn nữa hắn còn có quan hệ gì đó với Đại Diên sư tỷ.

Nghĩ vậy Doãn Tố Điệp chẳng những không sợ hãi, ngược lại trong đôi mắt xinh đẹp toát ra tia sáng khác, nhìn chằm chằm vào Dương Khai không chớp mắt, tâm tư vừa chuyển thấp giọng nói với gã võ giả họ La: - La sư huynh, thấy cô gái mặc áo bào đen bên kia không?

- Ừm... Sư muội có gì phân phó? Gã võ giả họ La nghe vậy cũng quay nhìn về phía Dương Viêm bên kia hỏi.

- Có thể lén bắt giữ cô ta không? Doãn Tố Điệp cười tươi xinh đẹp, nói như đây chỉ là một chuyện bé nhỏ không đáng kể.

Gã võ giả họ La hơi biến sắc. Tuy rằng hắn rất muốn ra tay lấy lòng, nhưng chần chờ một phen còn là nói: - Sư muội nhìn một chút tình huống trước mắt đi, ngay cả Hầu sư huynh đều không địch nổi một chiêu của đối phương, ta làm thế nào có thể ở dưới mắt của hắn bắt giữ cô gái kia! Hơn nữa, nhìn hắn dường như cũng không phải người dễ chọc, vạn nhất vì vậy mà chọc giận đối phương, thì mất nhiều hơn được đấy!

- La sư huynh yên tâm, một khi muội đã đề nghị như vậy, thì khẳng định đã có an bài! Doãn Tố Điệp mỉm cười: - Hắn cứ giao cho muội kềm chế được rồi, La sư huynh chỉ lo bắt giữ cô gái kia là được!

Gã võ giả họ La còn có ý chần chờ, cũng không ứng tiếng đáp ứng.

Thấy vậy, gương mặt xinh đẹp của Doãn Tố Điệp hơi xụ xuống, bất quá trong đôi mắt lóe sáng lên một cái, dường như nghĩ tới điều gì, nhỏ giọng nói: - La sư huynh! Ta biết đây là huynh đang nghĩ gì, nhưng muội chỉ là nói huynh bắt giữ cô gái kia, cũng không có nói huynh làm thương tổn nàng, cho nên huynh không cần sợ sau này người kia tới tìm sư huynh phiền toái. Huống chi, La sư huynh tuy rằng không phải đối thủ của hắn, nhưng với bí thuật Phù Quang Độn Ảnh của huynh tu luyện, có lẽ hắn muốn bắt huynh cũng không có biện pháp đâu? Còn nữa, sư huynh không thể thỏa mãn một thỉnh cầu nho nhỏ của muội như vậy sao?

Nghe Doãn Tố Điệp nói như vậy, gã võ giả họ La thoáng trầm ngâm một chút, gật đầu nói: - Được, nếu sư muội coi trọng huynh như vậy, cô gái kia cứ giao cho huynh đi! Tuy nhiên sư muội cũng phải cẩn thận, tên họ Dương này dường như không phải người tầm thường, nhất thiết đừng để bị thua thiệt dưới tay hắn mới tốt!

Hắn dường như cực kỳ có lòng tin với bí thuật Phù Quang Độn Ảnh của mình, cho nên mặc dù chính mắt thấy hình ảnh Dương Khai chỉ dùng một chiêu đã đánh võ giả họ Hầu nằm bò trên mặt đất, nhưng hắn vẫn đáp ứng thỉnh cầu của Doãn Tố Điệp.

Doãn Tố Điệp cười khúc khích, nói đầy ý phóng đảng: - Ngay mặt đụng nhau sư muội hẳn cũng không địch lại hắn trên mười chiêu, nhưng muội sao có thể cho hắn cơ hội như thế?

Gã võ giả họ La quay đầu liếc nhìn Doãn Tố Điệp một cái, chợt phát hiện trên người sư muội của mình lại lưu chuyển ra từng vầng sáng bí ẩn, vầng sáng vô ảnh vô hình kia âm thầm lan ra, làm cho tâm thần người ta dao động. Ngay sau đó, bên cạnh thân thể mềm mại của vị sư muội này dường như tản ra lực hấp dẫn vô cùng vô tận, hấp dẫn tâm thần khiến người ta không muốn chuyển dời ánh mắt ra khỏi trên người nàng, mà cả người đều hãm sâu vào trong hấp dẫn của nàng.

Gã võ giả họ La không khỏi sửng sốt một chút, ngay sau đó trong lòng giật mình, cắn đầu lưỡi một cái từ trong thất thần tỉnh táo lại, mặt đầy vẻ kinh hãi, cũng không dám nhìn Doãn Tố Điệp nữa. Trong lòng biết mị công của sư muội lại tiến rất xa so với trước kia, loại mị lực đó căn bản không phải mình có thể ngăn cản, lập tức tăng thêm mấy phần tin tưởng vào Doãn Tố Điệp.

Đúng lúc này, ở đối diện Dương Khai đang một chân giẫm đạp trên vai võ giả họ Hầu, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Doãn Tố Điệp cùng võ giả họ La, làm như mới phát hiện ra bọn họ, cười tủm tỉm nói: - Doãn cô nương, thật là đúng dịp! Ở chỗ này không ngờ cũng có thể gặp được cô nương, chúng ta rất có duyên phận nha!

- Duyên phận... Hì hì... Doãn Tố Điệp che miệng cười duyên, trong đôi mắt xinh đẹp lóe sáng ánh huỳnh quang, bộ dáng đầy mị lực, nói giọng êm tai:

- Quả thật có chút duyên phận, bất quá lần này cũng không phải là trùng hợp nha, là ta cố ý thông qua pháp trận không gian từ bên trong Lưu Ly Môn đi tới thành trì phụ cận, sau đó tìm đến tiểu ca!

- Tìm ta? Dương Khai nhíu mày, làm ra vẻ kinh ngạc: - Thế nào, Doãn cô nương tìm ta có việc gì sao?

Doãn Tố Điệp thu lại nụ cười trên mặt, toát ra biểu tình ai oán: - Thật ra không có chuyện lớn gì, chỉ là tiểu ca có phải quên mất trước đó vài ngày ước định cùng ta hay không? Không phải tiểu ca nói có thời gian rảnh rỗi sẽ đến Vạn Nhận Phong thăm một chuyến hay sao? Thế nào giờ này lại rời đi cũng không nói một tiếng, chẳng lẽ Đại Diên sư tỷ chiêu đãi không chu toàn? Nếu đúng như vậy, thân làm sư muội ở chỗ này phải bù đắp cho nàng đã làm điều không phải. Đại Diên sư tỷ có chút không giỏi trao đổi với người ta, không thông đạo lí đối nhân xử thế... mong rằng tiểu ca không cần tính toán với nàng!

Nói xong, nàng lại thật khoan thai thi lễ, trong lúc giơ tay nhấc chân đều vô tình toát ra ý phong tình vạn chủng, trong đôi mắt đẹp dịu dàng nhìn Dương Khai kia, bất tri bất giác tản ra lực lượng thu hút thần hồn.

Dương Khai một bộ dáng được sủng ái mà lo sợ, liền vội vàng khoát tay nói: - Cô nương nghiêm trọng rồi! Ngược lại không phải là Đại Diên chiêu đãi không chu toàn, chỉ là tại hạ thân có chuyện quan trọng, không tiện lưu lại lâu ở Lưu Ly Môn, cho nên mới vội vã rời đi như vậy!

Cùng lúc đó, hắn tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, ngược lại an tâm rất nhiều. Vừa rồi gã võ giả họ Hầu kia vừa tới, liền luôn miệng nói hắn phá hủy cấm chế của Lưu Ly Sơn, nhưng hiện tại Doãn Tố Điệp đối với chuyện này lại không đề cập một chữ, xem ra chuyện Thạch Khổi làm cũng không có bại lộ ra ngoài, nói như vậy, hắn cũng không cần lo lắng gì.

- Thì ra là thế! Doãn Tố Điệp khẽ gật đầu, nâng lên bàn tay ngọc, vén tóc rũ xuống bên tai, lộ ra vành tai trắng nõn nhỏ nhắn tinh xảo, cười khúc khích nói: - Tiểu ca nếu không ngại, có thể trước thả vị sư huynh vô dụng này của ta được không? Dường như vừa rồi giữa huynh ấy và tiểu ca có chút hiểu lầm, giờ này tiểu ca cũng đã trừng phạt huynh ấy, có phải cũng nên thả huynh ấy hay không?

- Hắn là sư huynh của cô nương à? Dương Khai làm ra vẻ giật mình cả kinh, trên mặt nổi lên một chút áy náy: - Hóa ra vị này cũng là Lưu Ly Môn, ta còn tưởng rằng người nào không có mắt chạy đến tìm phiền toái, nên không hỏi nhiều cái gì liền đánh hắn một trận... Vậy thì thật ngại ngùng, nếu là sư huynh của Doãn cô nương, thì tiện nghi cho ngươi, đi!

Nói xong, dường như tùy ý đá nhẹ một đá, mu bàn chân quét vào bụng gã võ giả họ Hầu.

"Răng rắc..." truyền ra một tràng tiếng vang giòn tan. Gã võ giả họ Hầu vốn xấu hổ không có lổ chui, sắc mặt đỏ bừng bỗng nhiên trắng nhợt, bay lên không trung, bay thẳng tới hướng Doãn Tố Điệp.

Doãn Tố Điệp gương mặt xinh đẹp hơi biến sắc, nàng dường như không nghĩ tới Dương Khai lại tàn nhẫn như thế, một cước kia nhìn như thờ ơ, nhưng từ tiếng động nghe được đủ để phán đoán, vị Hầu sư huynh của mình này xương ngực cùng xương sườn chỉ sợ đã gãy đoạn hơn một nửa. Loại thương thế này không tính là nhẹ, ngược lại cũng không tính là nặng, nhưng tối thiểu cũng phải nằm trên giường tĩnh dưỡng ba bốn tháng mới có thể hoàn toàn bình phục.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Doãn Tố Điệp lóe lên vẻ tức giận, thầm trách Dương Khai đều không thèm bán cho nàng một chút mặt mũi. Nàng vung lên bàn tay ngọc phía trước, bỗng nhiên xuất hiện một đoàn khí tức màu hồng như mây trên trời, cản ở trước mặt nàng.

Thân thể gã võ giả họ Hầu đánh vào trên mây mù màu hồng kia, mây mù giống như miếng bông lõm vào bên trong, nhưng cũng nhờ vậy mà hóa giải lực đạo của võ giả họ Hầu đánh tới, giúp hắn không bị thương tổn thêm lần nữa.

Doãn Tố Điệp lại nhấc lên bàn tay ngọc, khoát lên trên vai võ giả họ Hầu, xoay hắn hai vòng, đợi khi dừng lại, gã võ giả họ Hầu đã đứng ổn định ở bên cạnh nàng. Bất quá trên mặt hắn lúc này lúc trắng lúc xanh, dường như hận không thể tìm cái lổ chui xuống.

Khiến hắn khó chịu nhất là, Doãn Tố Điệp thậm chí ngay cả nhìn đều không liếc nhìn hắn một cái, chỉ giúp hắn hóa giải lực đạo, sau đó dường như không thấy sự hiện hữu của hắn, trong lúc nhất thời hắn đứng sững sờ tại chỗ, không nói một lời.

Ở đối diện Dương Khai chứng kiến một màn này, lại thầm kinh ngạc: trong một cước vừa rồi, hắn cố ý rót vào một chút thánh nguyên, không nghĩ tới bị Doãn Tố Điệp hết sức nhẹ nhàng liền hóa giải sức nặng, xem ra nữ nhân này không chỉ đơn giản như nhìn ở mặt ngoài như vậy, nếu nàng có thể chiếm giữ số một trong Lưu Ly Môn, quả nhiên là có chút bản lãnh.

- Doãn cô nương nếu như không có chuyện gì khác, vậy Dương mỗ xin cáo từ!

Dương Khai quyết định không dây dưa nhiều với nữ nhân này, dù sao nàng cũng là thủ tịch đệ tử tinh anh của Lưu Ly Môn, giết là không thể giết, tiếp tục dây dưa tiếp người bị thua thiệt chỉ là mình... cho nên hắn lập tức lên tiếng muốn cáo từ...
Nhấn Mở Bình Luận