Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Có tác dụng không? Dương Khai hỏi. Tuy rằng hắn cảm thấy ý nghĩ của mình sẽ không sai, dùng lực lượng không gian để cảm ứng tồn tại của các khe nứt, nhưng dù sao cũng là bí thuật gắn trên người người khác, hắn cũng không có mười phần nắm chắc.

- Có tác dụng, rất hữu dụng! Quỷ Tổ gật gật đầu thật phấn khởi:

- Hiện giờ lão phu có thể cảm nhận được tất cả cái khe nứt tồn tại, chung quanh đây có ba chỗ khe nứt ẩn núp đúng không?

- Không sai! Dương Khai gật gật đầu, mỉm cười nói:

- Xem ra, ý nghĩ này cũng không sai!

- Ừ! Giờ này đã giải quyết vấn đề của lão phu, bất quá... ngươi xác định đi một mình không có vấn đề chứ? Quỷ Tổ lại lo âu hỏi. Người đi vào nơi này, đại đa số đều là cường giả Hư Vương Cảnh; hai người Tuyết Nguyệt, Tử Đông Lai mặc dù là Phản Hư Cảnh, nhưng khẳng định là đi theo bên cạnh Nghê Quảng và Tử Long. Nếu Dương Khai một thân một mình hành động ở nơi này, nhất định là có nguy hiểm, vạn nhất đụng phải cường giả nào, tất nhiên hắn sẽ bị công kích.

Điều này làm cho Quỷ Tổ không yên tâm lắm.

- Không thành vấn đề! Dương Khai mỉm cười nói:

- Thái thượng trưởng lão đừng quên ta tinh thông lực lượng gì! Trong này khe nứt không gian nhiều như vậy, quả thực chính là địa phương đặc biệt dành riêng cho ta, nếu thật sự đụng phải người nào không có mắt, ta đánh không lại chẳng lẽ còn không chạy thoaát được sao!?

Nghe hắn nói như vậy, Quỷ Tổ cũng cảm thấy có đạo lý, gật đầu nói:

- Được rồi, một khi như vậy, chúng ta hãy tách xa hành động. Tuy nhiên vẫn không thể khinh thường so suất... Như vầy đi, ta để lại trên người ngươi ít vật, chỉ cần ta ngươi còn ở bên trong phạm vi ngàn dặm, ngươi thúc giục nó, ta lập tức có thể cảm nhận được vị trí của ngươi, sẽ nhanh chóng chạy tới bên cạnh ngươi!

Quỷ Tổ vừa nói, vừa phất tay gọi ra Vạn Hồn Phiên, sau đó thò tay vào bên trong Vạn Hồn Phiên, chụp một cái.

Ngay sau đó, một con âm hồn dữ tợn gầm thét, bị Quỷ Tổ bắt lôi ra.

Âm hồn kia thoạt nhìn cực kỳ kinh người, hơn nữa lại có ngũ quan rõ ràng, trên thân nó phát ra khí tức vô cùng cường đại, khí tức đó lại không kém gì một võ giả Phản Hư tam tầng cảnh.

- Đây là một cái phó hồn trong Vạn Hồn Phiên, tâm thần tương thông với lão phu, tạm thời giao cho ngươi! Quỷ Tổ đưa tay vỗ một cái, đánh phó hồn này vào chỗ đầu vai của Dương Khai.

Ngay sau đó, Dương Khai liền cảm thấy vị trí bả vai truyền đến một tia âm hàn, bất quá cũng không ảnh hưởng quá lớn đối với mình.

Lặng lẽ cảm giác một chút, sau khi xác định phó hồn kia quả thật đã ở trong cơ thể mình. Dương Khai mới khẽ gật đầu, tỏ ý hết thảy thỏa đáng.

Kế tiếp, tự nhiên là chờ đợi Thất Diệu Bảo Quang lui đi, hai người mới phân ra hành động.

Thời điểm bảo quang bao trùm sơn cốc, mọi người đều không có cách nào hành động, chỉ có thể dựa vào khe nứt không gian trốn tránh.

Dương Khai thầm tính toán thời gian.

Rốt cục ở một khắc nào đó, từ chỗ sâu trong sơn cốc truyền đến động tĩnh hút khí chấn động kia, kèm theo dược cốc khẽ rung động, Thất Diệu Bảo Quang bao phủ dược cốc liền giống như nước thủy triều rút đi.

- Tông chủ cẩn thận! Quỷ Tổ dặn dò.

- Ừm! Dương Khai gật gật đầu, lập tức liền tách ra với Quỷ Tổ, bay vọt đi theo hai hướng khác nhau.

Sau khi tách ra với Quỷ Tổ, tốc độ của Dương Khai trở nên nhanh hơn rất nhiều. Tuy rằng trước đó khi hắn hành động chung với Quỷ Tổ, không lo lắng an toàn, nhưng lúc cần thiết, phải nhắc nhở Quỷ Tổ đổi phương hướng, cho nên hơi chậm trễ... nhưng một mình một người thì hắn hoàn toàn không cần suy tính những thứ này.

Trong dược cốc, nơi nơi tràn ngập dược hương, muốn tìm đến những thiên tài địa bảo kia là chuyện rất đơn giản, men theo nơi phát ra dược hương, luôn luôn có thu hoạch.

Duy nhất cần cố kỵ, chính là khe nứt không gian, còn có Thất Diệu Bảo Quang tràn ngập.

Bất quá Dương Khai đoán chừng, Thất Diệu Bảo Quang vừa mới rút về trong lúc nhất thời chắc là sẽ không đánh úp lại, cho nên hắn yên tâm to gan bắt đầu hành động.

Sau một nén nhang, hắn vui sướng hài lòng đứng dưới rễ cây của một cây cổ thụ che trời, bỏ vào trong túi một gốc cây linh dược giống như nhân sâm dược tính mười phần.

Linh dược kia không khác biệt lắm với nhân sâm bình thường, chỉ khác là quanh thân nó hiện đầy ánh huỳnh quang, thoạt nhìn giống như vô số ngôi sao rút nhỏ tô điểm làm đẹp.

- Xích Tinh Tham! Nơi này quả nhiên là địa phương tốt nha!

Dương Khai cảm khái một câu! Giờ này linh dược vào tay hắn, không có thứ nào mà không phải là cấp Hư Vương trân phẩm, hơn nữa đều là thứ tốt sớm đã tuyệt tích. Nếu dùng để luyện chế linh đan cấp Hư Vương, nhất định có thể làm cho cường giả Hư Vương Cảnh đỏ mắt tranh đoạt.

Cảnh giới của hắn giờ này cũng sắp đột phá tấn thăng, ngày sau tu luyện, phải cần một ít linh đan diệu dược không thể thiếu được.

Chuyến hành trình Thất Lạc Chi Địa này, vừa lúc cung cấp cho hắn cơ hội đào được dược liệu hiếm có như vậy, đương nhiên là hắn không để lại dư lực.

Lại sau nửa nén hương, Dương Khai đã tới một chỗ xa ngoài 300 dặm, hắn cau mày nhìn một gốc linh thảo phía trước và mặt đất hỗn loạn ở chung quanh, thầm mắng một tiếng không ngờ mình đã tới chậm.

Linh dược sinh trưởng ở chỗ này đã bị người nhanh chân đến trước. Lưu lại duy nhất một gốc cây linh thảo, cũng là vừa mới mọc ra, không đủ năm không đủ hỏa hầu, cho dù đào lấy cũng không có tác dụng gì.

Xem ra võ giả đến trước nơi này, cũng không có làm loại chuyện mổ gà lấy trứng, người này thu lấy linh dược trưởng thành, lưu lại một bụi cây làm giống, coi như là lưu lại một phần cơ duyên cho hậu nhân.

Cũng không biết người này rốt cuộc là người nào, Dương Khai chậm rãi lắc đầu, cũng không có nghĩ sâu xa nhiều lắm, tiếp tục men theo dược hương mọi nơi tìm kiếm tiếp.

Thời gian trôi qua, lại sau một nén nhang, cuối cùng Dương Khai cũng có chút thu hoạch, đào được linh dược tuy rằng không so được với Phạm Thiên Thánh Quả hay Hóa Ma Chi, nhưng cũng đều là thứ tốt có giá trị không có trên thị trường.

- Thời gian hẳn sắp đến rồi chứ? Dương Khai lầm bầm một câu.

Dựa theo tính toán của hắn trước đó, mỗi một lần chim thần Thất Diệu Khổng Tước kia hô hấp hít thở, khoảng cách thời gian đều ước chừng nửa canh giờ, nếu như hắn tính toán là đúng, như vậy Thất Diệu Bảo Quang sẽ rất nhanh một lần nữa bao trùm sơn cốc.

Cũng không biết suy đoán của mình chính xác hay không, cái này còn phải đợi chứng thực.

Cẩn thận để ý, Dương Khai cũng không dám xem thường không chút kiêng kỵ, mà một mặt lưu ý vị trí khe nứt không gian, một mặt tiếp tục tìm kiếm.

Đúng lúc này, hắn như có điều cảm giác quay đầu nhìn lại một hướng, giờ khắc này, hắn nhận ra ngoài ba mươi dặm, có một khí tức sinh mạng đang nhanh chóng tới gần hướng mình bên này, cẩn thận cảm nhận, khí tức này còn rất quen, lập tức hắn lấy làm lạ nói:

- Ồ! Sao lại là bà ta!

Trong lòng ngẫm nghĩ, Dương Khai cũng không có ý lảng tránh, mà đón đi tới hướng người đến.

Một lát sau, rốt cục hắn nhìn thấy bóng người cách không xa phía trước.

Dương Khai cao giọng kêu:

- La tiền bối!

La Lam cũng sớm đã phát hiện dấu vết của Dương Khai, cho nên nàng mới đi thẳng tới hướng bên này, dù sao nàng vì dò xét khe nứt không gian tồn tại bốn phía, không có lúc nào là không phóng ra thần niệm.

La Lam hé miệng cười, tăng thêm tốc độ.

- Chờ một chút! Dương Khai chợt quát to một tiếng.

La Lam lập tức dừng chân không tiến thêm, cả kinh hỏi:

- Thế nào? Có phải phía trước ta có khe nứt không gian hay không?

Dương Khai gật gật đầu:

- Đúng! Tiền bối đi tới năm bước nữa, sẽ chạm vào nó!

La Lam gương mặt xinh đẹp trắng nhợt, không khỏi có chút lòng còn sợ hãi, ánh mắt nhìn vào nơi hư không nào đó:

- Chính là chỗ này đúng không?

- Đúng! Tiền bối đi vòng qua từ hai bên sẽ không sao! Dương Khai chỉ dẫn.

Lúc này La Lam mới thận trọng hành động, từ phụ cận đánh một vòng lớn, đi tới bên cạnh Dương Khai, nói:

- Đa tạ, vừa rồi nếu không có ngươi nhắc nhở, chỉ sợ ta đã đầu một nơi mình một nẻo!

- Chuyện nhỏ thôi! Tiền bối không cần nói đến! Dương Khai mỉm cười.

- Đúng rồi, làm sao ngươi lại một mình ở chỗ này? La Lam nhìn Dương Khai, tò mò hỏi. Trước đó nàng rõ ràng thấy Dương Khai đi theo Quỷ Tổ cùng nhau vào dược cốc, nhưng bây giờ, lại không thấy bóng dáng Quỷ Tổ.

- Đây cũng là điều ta muốn hỏi! Dương Khai cười ha hả:

- Ta cùng với Quỷ Tổ tiền bối tách xa hành động, như vậy mọi người đều có thu hoạch, nhưng còn La tiền bối, thế nào không cùng đi với Nghê tiên sinh?

- Cũng giống nhau thôi! La Lam cười tủm tỉm nói:

- Đi theo phía sau ông ta, ta cũng không lấy được thứ tốt gì, cùng với như vậy, còn không bằng mạo hiểm một lần. Mặc dù có chút thu hoạch, nhưng sở dĩ ta một mực không có xảy ra việc gì, thật ra là vận khí tốt!

Vừa rồi nếu không nhờ có Dương Khai nhắc nhở, nhất định nàng đã một đầu đâm vào khe nứt không gian kia, đến lúc đó hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Nghĩ tới mình có thể đã đi sát bên cạnh vô số khe nứt không gian lại không thể phát hiện, La Lam liền toát mồ hôi lạnh cả người.

Trong lúc hai người nói chuyện, từ chỗ sâu trong dược cốc lần nữa truyền đến động tĩnh hít thở, Dương Khai và La Lam đã đi vào tới đây, làm sao không biết kế tiếp phải làm gì?

Thời gian quả nhiên không sai, Dương Khai thầm tự tính toán, xem ra suy đoán của mình là chính xác, mỗi lần chim thần kia hít thở, khoảng cách thời gian đều ước chừng nửa canh giờ.

Khi hắn đang trầm tư suy tính, La Lam quay đầu nhìn chung quanh, muốn tìm chỗ tránh né, nhưng ánh mắt nàng có thể nhìn thấy, căn bản không có khe nứt nào có thể dùng mắt thường phát hiện, rơi vào đường cùng, chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía Dương Khai.

Nàng ngược lại cũng không lộ vẻ hốt hoảng, dù sao chỗ này còn có một cái khe nứt không gian ẩn núp có thể dùng để tránh né Thất Diệu Bảo Quang, chỉ là nàng không thể phát hiện mà thôi.

- Tiền bối tới bên này! Dương Khai cũng nghiêm túc, vội vàng vẫy tay gọi La Lam, tự mình cũng đi tới đứng ở phía sau khe nứt không gian, bất quá ngay sau đó, sắc mặt Dương Khai bỗng trở nên cổ quái:

- Ái chà...

- Thế nào rồi? La Lam đứng ở trước mặt Dương Khai, thấy vẻ mặt hắn không đúng, vội vàng hỏi.

- Cái khe nứt này... Dương Khai lúng túng nói:

- Dường như hơi nhỏ!

- Nhỏ? La Lam ngẩn ra, rất nhanh kịp phản ứng rốt cuộc Dương Khai muốn nói gì.

Khe nứt không gian nhỏ, như vậy chỗ hai người có thể tránh né sẽ không lớn, một nam một nữ nếu nhét chung vào một chỗ, có thể sẽ có một chút va chạm tay chân không thể tránh khỏi.

Nghĩ tới đây, La Lam cũng hơi có chút lúng túng.

Tuy rằng tuổi của nàng so với Dương Khai lớn hơn không biết gấp bao nhiêu lần, nhưng nói thế nào cũng là nữ nhân, hơn nữa dung nhan dáng người nàng, vẫn chỉ là một thiếu phụ chừng ba mươi tuổi.

- Không sao, dù sao chỉ tránh núp một lát thôi! La Lam trấn định tâm thần, nói, rối áp sát trước mặt Dương Khai, trong lúc nhất thời, khoảng cách giữa nhau chỉ không tới một xích, nàng nhìn quanh rồi chỉ vào bên cạnh Dương Khai hỏi:

- Ta đứng ở chỗ này được không?

Dương Khai lắc lắc đầu.

La Lam cười khan một tiếng, ý thức được chỗ khe nứt không gian này có khả năng thật sự rất nhỏ.

Đúng lúc này, Thất Diệu Bảo Quang một lần nữa nhanh chóng đánh úp lại, bao trùm cả dược cốc.

Chớp mắt một cái, đã ập tới phía sau Dương Khai, tràn qua cái khe nứt không gian kia như đàn ngựa chen chúc lao xuống phía trước...
Nhấn Mở Bình Luận