Nghe nàng nói như vậy, ngọn lửa dục vọng trong lòng Dương Khai trong chớp mắt bị dập tắt đi không ít, nhướn mày:
- Chết bao nhiêu?
- Sáu con! Mất mạng trong nháy mắt, một con ngũ giai, năm con tứ giai!
Trên mặt Tử Mạch có chút hoảng sợ, lông mày nhíu chặt lại. Vừa bò dậy từ dưới thân Dương Khai, vừa bối rối sửa sang lại y phục, che thân thể lõa lồ lại.
Cũng không biết nàng lại nghĩ ra cái gì, con ngươi như xuân thủy lén lút nhìn qua dưới háng Dương Khai, vội vàng chuyển tầm nhìn, mặt đỏ bừng, tỏa ra ánh sáng mê người.
- Có biết là ai đã ra tay không, mà có bao nhiêu người?
Dương Khai trầm giọng hỏi.
Tử Mạch khống chế yêu thú bằng Khống Hồn Trùng, trong phạm vi nhất định có thể cảm nhận được sự sống chết của yêu thú. Nhưng thông tin khác thì rất khó nắm bắt, dù sao thì cũng không phải nàng tận mắt nhìn thấy.
- Không rõ lắm.
Tử Mạch lắc lắc đầu.
- Đi xem xem!
Dương Khai quả quyết.
- Có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Tử Mạch hơi chần chừ,
- Ngộ nhỡ là cao thủ chạy trốn lần trước thì sao
Người nàng nói chính là Vũ Thừa Nghi. Bây giờ đang ở trong khu dị địa này, có thể trong nháy mắt giết chết sáu con yêu thú, thực lực của đối phương khẳng định rất mạnh.
- Tốt nhất nên là y.
Dương Khai không cầm được có chút nóng lòng muốn thừ. Trước kia, Vũ Thừa Nghi phái một sư đệ của mình đuổi giết hắn, Dương Khai còn ghi nhớ trong lòng, món nợ sớm muộn gì cũng phải tính. Huống hồ, trên người Vũ Thừa Nghi rất có khả năng còn lưu giữ bảo bối Lưu Viêm Dịch.
Bất kể là giết người báo thù hay là cướp bảo vật, Dương Khai đều không có lí do buông tha cho y.
Thấy Dương Khai khăng khăng như vậy, Tử Mạch cũng không đành phật ý hắn. Huống hồ, cho dù đúng là Vũ Thừa Nghi, đối mặt với đại quân yêu thú của Tử Mạch cũng
chẳng phải là dễ dàng gì.
Vội vàng ra lệnh, Tử Mạch dẫn số yêu thú còn lại đi về nơi xảy ra chuyện. Lãnh San hai chân mềm nhũn cũng theo sát, hai nàng sóng vai nhau đi, cố ý để Dương Khai lại phía
Dương Khai cũng không để ý, vừa đi theo phía sau, vừa cảnh giác động tình tứ phía.
- Ngươi làm sao vậy?
Lãnh San nhạy cảm nhận ra sự thay đối của Tử Mạch, không kìm được nhỏ giọng
- Cái gì?
Vữa nãy, Tử Mạch dường như có hơi lơ đễnh, hình như không nghe thấy lời của
Lãnh San.
- Ngươi trở nên kì lạ á.
Lãnh San tò mò quan sát nàng,
- Không phải nói dụ dỗ hắn, khiến hắn không chịu nổi sao? Tại sao vừa nãy ngươi
Lãnh San nghĩ một hồi lâu mới tìm được từ để hình dung:
- Dáng vẻ của ngươi hình như rất hưởng thụ? truyện copy từ TruyệnFULL.vn
Tử Mạch hận không thể đào cái hố chui xuống, hai bên tai và cồ đỏ hết cả lên, cắn răng thấp giọng nói:
- Đừng nói chuyện này nữa, sau này cũng đừng dụ dỗ hắn nữa, nếu không có thể thân tàn vì chơi với lửa
- A
Lãnh San kinh ngạc.
Lỗ chết mất!
Vốn tưởng Dương Khai không phải là nam nhân thực thụ, cho nên Tử Mạch thầm khinh bạc hắn, cho dù có hôn có sờ soạng thì đã sao? Ngươi cũng đâu phải là một nam nhân thực sự, còn có thể làm gì hơn? Cho dù là lão nương cởi sạch quần áo trước mặt ngươi, ngươi cũng chỉ có thể sờ nắn thôi.
Nhưng tuyệt đối không ngờ tới là, Dương Khai căn bản không phải như nàng tưởng.
Cảm giác tiếp xúc trong chớp mắt đó, cho đến giờ vẫn quanh quẩn trong đầu Tử Mạch, mỗi lần nhớ tới thì xấu hổ vô cùng. Trong lòng Tử Mạch, căn bản không to gan lớn
mật như vẻ bề ngoài.
Nhưng Nếu hắn thật sự là nam nhân, vậy tại sao mấy ngày trước thấy mình và Lãnh San hai người gần như cởi hết sạch hết lại có thể thờ ơ như vậy? Có nam nhân nào có thể dễ dàng cự tuyệt sự mê hoặc ngay trước mắt không. Lẽ nào hắn thật sự là một chính nhân quân tử?
Trong lúc suy nghĩ lung tung, rất nhanh đã đến nơi sáu con yêu thú bị giết.
Trên mặt đất có vết máu, nhưng xác yêu thú thì không thấy đâu, huyết châu cũng đã bị lấy đi, chi còn lại đống bột mịn mà thôi.
Dương Khai nhìn xung quanh, không kìm được nhíu chặt mày lại.
Tử Mạch ngồi xổm xuống bới bới đống bột mịn, lát sau sắc mặt không ngừng biến
đổi.
- Thế nào?
Lãnh San hỏi.
- Khống Hồn Trùng không thấy nữa.
Sắc mặt Tử Mạch tái nhợt, lại bới tim trong đống bột mịn khác, nhưng tìm hết cả sáu đống bột mịn, cũng không tìm được một con Khống Hồn Trùng.
- Không cần tim nữa, kẻ giết yêu thú của ngươi không phải là cao thủ của Cửu Tinh Kiếm Phái đó!
Dương Khai vẻ mặt suy nghĩ nhìn Tử Mạch,
- Nơi này không lưu lại dấu vết của kiếm khí.
- Ngươi muốn nói gì? nguồn TruyệnFULL.vn
Tử Mạch thần sắc bất an, đã mơ hồ đoán ra gì đó, lại không dám khẳng định, hoặc là nói, không dám thừa nhận.
- Trong lòng ngươi biết rõ, còn cần ta phải nói sao?
Dương Khai cười xùy một tiếng.
- Không thể nào
Tử Mạch lắc đầu, giọng rất nhỏ, trong lòng dao động.
Đột nhiên, Tử Mạch lại ngẩng đầu nhìn về một hướng:
- Yêu thú của ta lại chết thêm mấy con nữa rồi!
Dương Khai cười lạnh một tiếng, càng khẳng định suy đoán trong lòng, nghiêng đầu
nhìn Tử Mạch:
- Có muốn đi xem không?
Tử Mạch thần sắc đấu tranh, chần chừ hồi lâu mới khẽ gật đầu.
Nhưng mà lúc này đây, nàng cũng không dám phân tán yêu thú ra xung quanh nữa, triệu tập tất cả về, vội vã đi đến địa điểm tiếp theo.
Nửa canh giờ sau, Tử Mạch lại một lần nữa thất vọng đứng lên. Nơi đây có bốn đống bột mịn, đáng lẽ phải có bốn con Khống Hồn Trùng, nhưng lúc này những con tràng tử đó cũng giống như vừa nãy, không thấy đâu nữa.
- Là hai đồng môn của ngươi ra tay?
Lãnh San cuối cùng cũng phản ứng kịp, kinh ngạc nhìn Từ Mạch.
Khống Hồn Trùng là thủ đoạn chi có đám người bọn Tử Mạch mới có. Nếu thật là Vũ Thừa Nghi sát hại yêu thú, không thể nào Khống Hồn Trùng cũng lấy đi, y vẫn không có bản lĩnh lớn đến thế.
Mà có thể giết được hai nhóm yêu thú của Tử Mạch trong thời gian ngắn như vậy, hoặc là kẻ ra tay phải có thực lực rất cao, hoặc là số lượng rất đông.
Kết hợp với manh mối Khống Hồn Trùng biến mất, thân phận của kẻ ra tay hiện ra sống động!
Đều là võ giả của Sâm La Điện, hai đồng môn kia của Tử Mạch chắc chắn biết làm thế nào để lấy được Khống Hồn Trùng, cũng có khả năng đánh chết được nhiều yêu thú như vậy trong thời gian ngắn.
Bọn họ nắm trong tay không ít võ giả của Đại Hán.
Chi là, Tử Mạch không dám tin sự thật này, cũng không muốn tin! Đều là đồng môn, sao lại hạ độc thủ với mình như vậy?
Hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, cảm nhận của Tử Mạch lan truyền ra bên ngoài, ý đồ tìm kiếm tung tích những Khống Hồn Trùng kia của mình, nhưng làm thế nào cũng không tìm ra.
Lát sau, nàng mở hai mắt, ánh mắt lộ vẻ âm tàn, lạnh lùng quan sát bốn phía, miệng cười lạnh không ngừng.
- Chúng ta rời khỏi đây trước!
Dương Khai cau mày nói, kéo cánh tay Tử Mạch, kéo nàng đi.
Sau hai canh giờ, ba người đã ở ngoài trăm dặm. Mấy chục con yêu thú đã chết mất mười con, trong đó lại có hai con là yêu thú ngũ giai, thực lực của Tử Mạch giảm mạnh.
Dừng lại nghĩ, Tử Mạch ngồi một bên, trên mặt thần sắc biển đồi không ngừng, khi thì âm u lạnh lẽo, khi thì nghi hoặc, khi thì thống khổ, khi thì hung tàn. Lãnh San và Dương Khai nhìn nhau, cả hai đều không nói gì, biết giờ này trong lòng nàng đang vật lộn tranh loạn.
Dương Khai nhìn Lãnh San nháy mắt ra dấu, bảo nàng an ủi mấy câu. Lãnh San nhìn như không thấy, bỏ qua ánh mắt của Dương Khai.
Dương Khai không nói gì, chỉ có thể buồn bã im lặng.
Phải một lát sau, Tử Mạch mới thống khổ rên rĩ một tiếng, nặng nề thở ra, có phần
xót xa nhìn Dương Khai:
- Tại sao bọn họ phải làm như vậy?
- Lời này ngươi phải hỏi bọn chúng.
Dương Khai thản nhiên nói.
- Bọn ta là đồng môn mà, tuy rằng có cạnh tranh lẫn nhau, nhưng cũng không đến nỗi ra tay với ta như vậy chứ?
Tử Mạch có chút nghĩ không thông.
- Đồng môn thì làm sao?
Dương Khai xem thường,
- Đồng môn mới là đáng sợ nhất!
- Đồng môn các ngươi giết hại lẫn nhau à?
Dương Khai và Lãnh San cùng gật đầu.
Tử Mạch kinh ngạc, nhíu mày không thôi, thở dài nói:
- Có thể mấy người bọn ta đều đến từ một phân nhánh nhỏ Sâm La Điện, vốn không có bao nhiêu đồng môn, cho nên khi ở Thiên Lang, mọi người đều chăm sóc lẫn nhau, cho dù là có cạnh tranh cũng không đến nỗi quá tuyệt tình như vậy.
- Đây không phải Thiên Lang, cũng không phải Sâm La Điện của các người.
Dương Khai trầm mặt.
- Chính vì như vậy, bọn ta mới phải giúp đờ lẫn nhau chứ.
Tử Mạch vẫn còn có chút không thể chấp nhận.
- Cứ tưởng ngươi là nữ tử tâm tính tàn nhẫn, không ngờ lại ngây thơ như vậy!
Dương Khai cười lạnh một tiếng, e rằng sự tàn nhẫn của Tử Mạch cũng chi là nhằm vào võ giả của Đại Hán, đối diện với đồng môn của mình, nàng cũng hơi e dè, không dám ra tay tùy tiện.
Tử Mạch cười khổ, đang muốn nói chuyện, đột nhiên thần sắc chở nên thống khổ vô cùng, ngã thẳng ra đất, hai tay ôm đầu, gào thét thảm thiết không ngừng.
Dương Khai và Lãnh San biến sắc, vội vàng bước đến.
Tử Mạch như chịu phải tra tấn của trời cao, hai tay nắm chặt tóc mình, cả người co quắp như con tôm, thân thể căng cứng, mồ hôi ướt nhẹp.
Tình hình này và phản ứng của nàng trước đây khi bị Dương Khai tra tấn giống nhau
như đúc.
Đều là phản ứng sau khi thần hồn bị tổn thương!
Dương Khai và Lãnh San nhìn nhau, nhìn ra một tia hoảng sợ từ trong mắt đối phương.
Cơn đau của Tử Mạch kéo dài rất lâu mới dần dần bình thường trở lại, quần áo trên người đều ướt nhẹp mồ hôi, cả người mệt mỏi, nhưng đôi mắt nàng lại trở nên lạnh giá thấu xương.
- Là bọn họ! Bọn họ đang cảnh cáo ta! Hô gọi ta! Bắt ta qua đó!
Tử Mạch cắn răng, gương mặt lộ ra sát khí, nói xong, lại túm chặt y phục Dương Khai, nghiêm túc nhìn hắn:
- Giúp ta giết bọn chúng!
Dương Khai nhếch miệng cười:
- Sớm đã có ý này rồi.
Mấy hôm trước lúc Dương Khai đề nghị, bị Tử Mạch cự tuyệt. Lại không ngờ sự tinh phát triển mang tính tuồng kịch đến thế này. Tử Mạch còn có chút nguyên tắc, không muốn ra tay với đồng môn của mình, nhưng hai đồng môn của nàng rõ ràng không có lòng tốt như thế.
- Bọn chúng ở đâu?
Dương Khai hỏi.
- Bên này!
Tử Mạch chi đường,
- Đi khoảng một canh giờ!
- Một canh giờ, tính toán kỹ lường một chút.
Dương Khai nhíu nhíu mày, sau đó cõng Tử Mạch trên lưng, đưa nàng chạy về phía
trước.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!