Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Ánh mắt của trưởng lão Kỳ Dực lưu chuyển trên mặt của Phạm Ngô, Loan Phượng cùng Thương Cẩu, đáng tiếc kết quả lại làm cho ông ta rất thất vọng. Ba vị này thần tình nhạt nhẽo, cũng không có gì bày tỏ.

- Chỉ là một Nhân tộc, mấy vị đại nhân tội gì phải làm khó hắn? Trưởng lão phẫn nộ hỏi.

Ba vị Thánh Tôn khác như cũ không nói một lời, Thạch Hỏa hừ lạnh đáp: - Trưởng lão, chớ ngoan cố không tha, nói ra bổn tọa cùng Thạch Linh nhất tộc ngươi ít nhiều có chút quan hệ sâu xa. Nếu không phải như thế, chỉ dựa vào chuyện hôm nay, bọn ngươi sẽ bị diệt tộc không còn lựa chọn khác. Bổn tọa đã phá lệ khai ân, ngươi cũng chớ được voi đòi tiên!

Trưởng lão còn muốn lên tiếng nói gì đó, Dương Khai chợt nói: - Trưởng lão, đáp ứng lão ta đi, không cần phải để ý đến ta.

Trưởng lão nạt nhỏ: - Chuyện này vốn chính là do tộc của ta đưa tới, làm liên lụy tiểu hữu. Nếu lúc này rút người ra ngoài, tộc của ta có mặt mũi nào đứng với trời đất?

Tiểu Tiểu cũng ở bên cạnh một sức lực lắc đầu, rõ ràng không muốn trưởng lão bỏ qua Dương Khai.

Dương Khai bất đắc dĩ thở dài một tiếng, thấp giọng nói: - Nếu là ta một thân một mình, ta sớm đã đi, tuy nhiên bây giờ đi cũng không muộn. Các ngươi bảo trọng, ta đi trước một bước!

Khi nói chuyện, hắn chợt thúc giục lực lượng không gian, cả người bỗng nhiên quỷ dị biến mất tại chỗ.

Nếu xác định tứ đại Thánh Tôn chỉ là muốn thu phục Thạch Linh nhất tộc, cũng không phải là muốn đuổi tận giết tuyệt, hắn an tâm. Cục diện hiện giờ, Thạch Linh nhất tộc khẳng định không đi được. Hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp tự vệ trước, trong lúc vội vàng thậm chí ngay cả pháp thân cũng không kịp thu vào Tiểu Huyền Giới.

Tuy nhiên pháp thân nói đến cùng cũng là Thạch linh chi khu, xen lẫn trong một đám Thạch linh đó nghĩ rằng không có gì nguy hiểm. Đợi hắn thoát đi chỗ này, ngày sau lại nghĩ biện pháp lấy trở về pháp thân, thậm chí có thể tìm cơ hội mang Thạch Linh nhất tộc cao bay xa chạy, cách xa chỗ thị phi này.

Một màn ly kỳ này khiến Thạch Hỏa đang lườm Dương Khai thoáng sửng sốt, hiển nhiên vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Phạm Ngô lại là trong mắt tinh quang nhoáng lên một cái, sợ hãi nói:

- Thần thông không gian!

Lúc lão ta nói chuyện, thân hình lão bỗng nhiên nhanh chóng quay ngược trở lại, mặt hướng về một phía, cong ngón tay điểm một cái về chỗ hư không bên kia!

Một tiếng kêu đau vang lên, bên kia quỷ mị xuất hiện một đạo thân ảnh, chính là Dương Khai trước đây đột nhiên biến mất. Hắn vào thời khắc này một bộ biểu tình gặp quỷ, khiếp sợ nhìn phương hướng chỗ Phạm Ngô.

Hắn căn bản không nghĩ tới, vị thánh linh này không ngờ có thể chộp lấy hắn từ trong hư không.

Ánh mắt va chạm chỉ là một cái chớp mắt, trên mặt của Phạm Ngô yên tĩnh không dao động, nhìn không ra biểu tình gì. Dương Khai cắn răng một cái, lần nữa thi triển thuấn di bí thuật, thân hình biến thành một mảnh hư vô biến mất khỏi tại chỗ.

Loan Phượng một đôi mắt đẹp nhìn trái phải một chút, bỗng nhiên vừa lên tiếng. Một đạo ngọn lửa đen kịt văng lên phun ra, giống như một con rắn đen linh động, chiếu vào trong hư không biến mất không thấy.

Một lát sau, kèm theo một tiếng quái khiếu, Dương Khai chật vật hiện thân, phía sau còn bị đạo Diệt Thế Hắc Viêm đuổi theo, giống như giòi đục xương chân thoát không được.

Thương Cẩu cười lạnh một tiếng, nói: - Tiểu tử này thần thông không gian trái lại lĩnh ngộ không tệ, chỉ tiếc... Hỏa hầu còn thoáng thiếu sót một chút.

Phạm Ngô thản nhiên nói: - Hắn nếu trưởng thành lâu một chút, chỉ sợ có thể tới lui tự nhiên trước mặt bọn ta. Đến lúc đó người nào cũng không thể ngăn lại hắn, thần thông không gian quả nhiên thần diệu.

Đinh...

Một tiếng chuông vang lên truyền ra, lại là thời khắc nguy cấp Dương Khai lần nữa tế ra Sơn Hà Chung chắn trước mặt, nguy hiểm lại càng nguy hiểm đỡ được Diệt Thế Hắc Viêm công kích. Sau khi chuông vang lên, có thể Diệt Thế Hắc Viêm đốt diệt vạn vật đột nhiên dập tắt.

Dương Khai đứng giữa không trung, sắc mặt hắn tái xanh, cắn răng nói: - Mấy vị đại nhân liên thủ đối phó tiểu tử, tiểu tử thật là vinh hạnh cực kỳ.

Bất cứ người nào đều có thể nghe được ý châm chọc trong giọng nói của hắn, nhưng vô luận là Phạm Ngô hay là Loan Phượng, đều không có bao nhiêu ý xấu hổ, Phạm Ngô nói: - Đối phó người phi thường đương nhiên phải dùng thủ đoạn phi thường. Ngươi cũng không cần âm dương quái khí như vậy.

Dương Khai cười giễu cợt một tiếng, trái tim lại chìm vào đáy cốc.

Hắn căn bản không nghĩ tới. Trước mặt mấy vị thánh linh, thuấn di bí thuật của mình lại không có tác dụng. Điều này làm cho đường lui cuối cùng của hắn cũng bị ngăn cách. Hôm nay e rằng thật sự có chút ít dữ nhiều lành ít a.

- Nhân tộc tiểu tử, bổn tọa cũng không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, ngươi nếu muốn sống trái lại cũng không phải là không thể được. Tự phế đi tu vi, để lại Sơn Hà Chung, ngươi có thể cút ra khỏi Cổ Địa. Thạch Hỏa trừng mắt nhìn Dương Khai. Ánh mắt không ngừng quét lên Sơn Hà Chung, tràn đầy tham lam.

Trưởng lão nghe vậy cả giận nói: - Đại nhân, ngài bảo hắn tự phế đi tu vi, đây cùng giết hắn có gì khác biệt?

Thạch Hỏa quay đầu, âm lãnh nói: - Trưởng lão, không nên khiêu chiến sự kiên nhẫn của bổn tọa. Bổn tọa đã đủ khoan dung rồi. Ngươi nếu cứ ngoan cố không tha như vậy, nói không chừng bổn tọa phải cho các ngươi một chút dạy dỗ.

Trưởng lão trầm giọng nói: - Hắn là khách nhân của bổn tộc. Chuyện hôm nay cũng là tộc của ta làm liên lụy hắn, có chuyện gì lớn đại nhân cứ tính với tộc của ta!

Thạch Hỏa cười gằn gật đầu, nói: - Được, trưởng lão nếu khăng khăng một mực như thế, vậy bổn tọa sẽ thành toàn cho các ngươi.

Lúc lão ta dứt lời, gầm lên giận dữ, lại cũng như Thạch Linh nhất tộc biến thân thành người đá khổng lồ cao năm trượng. Chẳng qua là Thạch Hỏa cái người đá khổng lồ này từ dáng vẻ nhìn xem ra hung ác hơn nhiều so với Thạch Linh nhất tộc. Toàn thân một cỗ ngọn lửa màu đen sẫm hừng hực thiêu đốt, thoạt nhìn có chút tương tự với Diệt Thế Hắc Viêm của Loan Phượng. Mà mặt ngoài thân thể của Thạch Hỏa càng giống như một cái mũi nhọn bằng đá dựng ngược lên, cực kỳ kinh người. Khí tức âm tà vô cùng thô bạo khiến người ta cảm giác vô cùng không thoải mái, dường như có công hiệu áp chế tâm thần.

Hiện ra chân thân, Thạch Hỏa cười lạnh, ngoắc một cái về phía trưởng lão, khinh miệt nói: - Cùng lên đi, bổn tọa cho các ngươi kiến thức, cái gì gọi là lực lượng chênh lệch.

Lời này rất vũ nhục người ta, Thạch Linh nhất tộc mỗi người đều là cường giả đứng đầu, trời sanh cỗ máy chiến đấu. Đối mặt Thạch Hỏa khiêu khích như vậy, làm gì còn nhịn được. Không đợi trưởng lão phân phó, lập tức từng người một rống giận xông tới.

Trưởng lão mặc dù có lòng ngăn trở, thời khắc này cũng là không thể ra sức, cũng chỉ có thể cắn răng nhào tới.

Chỉ một thoáng, ước chừng 12 người người đá khổng lồ to lớn dây dưa một khối, giống như 12 ngọn núi lớn va chạm. Hai đấm vũ động lẫn nhau, ngươi tới ta đi, đánh trời cao vỡ nát, càn khôn điên đảo.

Tất cả Yêu Vương đều nhìn con ngươi run rẩy, loại tràng diện lực lượng tinh khiết này cũng không thấy nhiều. Bọn họ trước đó mới cùng Thạch Linh nhất tộc chiến đấu qua, dĩ nhiên biết chỗ khó dây dưa của đám người đá khổng lồ. Nhưng Thạch Hỏa thời khắc này không ngờ lấy sức một mình đối kháng cả Thạch Linh nhất tộc, tràng diện càng thêm rung động lòng người.

- Ha ha ha! Thạch Hỏa cười to lớn lối. Ngọn lửa màu đen ám bên ngoài người thiêu đốt càng thêm hung mãnh. Ngọn lửa kia quấn quanh trên quả đấm của lão ta, dường như có thể tăng thêm lực lượng vô cùng cho lão ta.

Quyền tới lui, đánh Thạch Linh nhất tộc không ngừng kêu khổ, căn bản ngay cả gần người cũng không thể, ngẫu nhiên có thể công kích được đối phương. Gai bén nhọn trên người của Thạch Hỏa lại làm cho Thạch Linh nhất tộc hữu tâm vô lực.

Ầm...

Trong hỗn chiến, một tên Thạch linh bị Thạch Hỏa đánh bay ra ngoài, trực tiếp đập rơi trên mặt đất, đập ra một cái hố thật lớn.

Còn không đợi Thạch linh nọ bò ra ngoài từ chỗ hố sâu, Phạm Ngô đã khoát tay, đánh ra một đạo ấn ký trên người của Thạch linh nọ, chính giữa thân thể hắn.

Thạch linh vùng vẫy một cái lảo đảo quỳ sụp xuống đất, ngay cả khí lực đứng lên cũng không có.

- Bắt lại! Phạm Ngô hừ lạnh một tiếng.

Lúc này liền có mấy tên Yêu Vương bay nhào tới, vây quanh Thạch linh bị cấm chế lực lượng. Từng người hiện ra chân thân, hoặc phốc hoặc cắn, hạn chế hắn ở tại chỗ.

- Grừ! Thạch linh nọ lòng tràn đầy không cam lòng, nhưng trong lực cấm chế của Phạm Ngô, một thân lực lượng bị phong ấn hơn tám thành, lại bị mấy Yêu Vương hiện ra chân thân chế ước, đâu còn có thể nhúc nhích chứ?

Hắn chỉ có thể nửa quỳ tại chỗ, ngẩng đầu nhìn lên giữa không trung, gương mặt vẻ không cam lòng.

Ầm...

Lại một tên Thạch linh bị lực lượng khổng lồ đánh bay ra ngoài, lần nữa đập ra một cái hố lớn ở mặt đất. Phạm Ngô bào chế đúng cách, đánh ra cấm chế lực. Có mấy tên Yêu Vương khác không đợi phân phó đã tiến lên đánh tới, kiềm chế Thạch linh.

Rầm rầm rầm...

Từng tên Thạch linh nối tiếp nhau bị đánh bay ra ngoài, lấy lực của một tộc đối kháng thánh linh Thạch Hỏa, cục diện có khuynh hướng nghiêng về một bên, trực tiếp khiến những Yêu Vương nhìn hoa mắt thần trì, hô to thỏa nguyện.

Trong bốn vị thánh linh, cũng chỉ có Thạch Hỏa có thể sử dụng biện pháp dã man trực tiếp đánh bại Thạch Linh nhất tộc như thế. Trừ lão ra, vô luận là Phạm Ngô hay Loan Phượng hay hoặc giả là Thương Cẩu đều không có năng lực này. Ngược lại không phải là nói thực lực của ba vị thánh linh khác không bằng lão. Nếu thật sự so sánh, trong bốn vị thánh linh thì Loan Phượng có thực lực mạnh nhất, Phạm Ngô thứ hai, Thương Cẩu cùng Thạch Hỏa thì sàn sàn như nhau.

Chẳng qua là... Thạch Hỏa chính là Thạch yêu hóa thân, giống như Thạch Linh nhất tộc vậy, trời sanh lực lớn vô cùng, da dày thịt béo. Người này so với Thạch Linh nhất tộc có nhiều yêu hỏa tương trợ, càng có gai bén nhọn đầy người, có ưu thế cực lớn.

So về lực lượng, thánh linh Thạch Hỏa so Thạch Linh nhất tộc không xê xích bao nhiêu.

So thực lực, Thạch Hỏa đủ để ném bỏ Thạch Linh nhất tộc mấy con phố.

Mạnh yếu lẫn nhau căn bản không cần đánh có thể phân ra. Thời khắc này Thạch Linh nhất tộc ngay cả toàn tộc xuất động cũng không phải đối thủ của Thạch Hỏa.

Mười Thạch linh, cộng thêm một cái pháp thân, chỉ kiên trì trên tay của Thạch Hỏa không được thời gian cạn nửa chung trà liền toàn quân sa vào tay giặc, rối rít bị Phạm Ngô hạ cấm chế, do những Yêu Vương kia khống chế ở tại chỗ.

Từng tên một Thạch linh đều gầm nhẹ không ngừng, sắc mặt khuất nhục.

Thạch Hỏa một mình kiêu ngạo trong thiên địa, ánh mắt bễ nghễ tách nhập, lạnh lùng trông lại Dương Khai.

Một trận đánh trước đó, Dương Khai cũng không nhúng tay, cũng không phải là không muốn, mà là không có cách nào khác nhúng tay. Thần niệm của Phạm Ngô một mực khóa trên người hắn, khiến hắn căn bản không thể động đậy.

- Tiểu tử, bổn tọa đã cho ngươi cơ hội, nếu không muốn tự phế đi tu vi, bổn tọa sẽ cho ngươi lên đường! Lúc Thạch Hỏa dứt lời, đã cách không đánh ầm một quyền tới Dương Khai.

Sắc mặt của Dương Khai đại biến, hai tay vỗ trước mặt Sơn Hà Chung. Hồng hoang dị bảo nọ trong nháy mắt biến thành một người cao, chắn ngang trước mặt Dương Khai. Một tiếng chuông nhỏ vang lên truyền ra, hóa thành một đạo sóng xung kích, nghênh đón quả đấm của Thạch Hỏa.

Thạch Hỏa cười lạnh: - Nếu ngươi có Đế Tôn tam tầng cảnh, có chuông này trong tay, bổn tọa có lẽ sẽ kiêng kỵ một hai. Đáng tiếc... ngươi chỉ có Đế Tôn nhất tầng cảnh, uy lực của chuông này ngươi có năng lực phát huy bao nhiêu chứ?

Một quyền này, không tránh không né, trực tiếp đánh ầm xuống sóng xung kích kia.

Xích xịch xịch...

Sóng xung kích mắt thường có thể thấy được lại đột nhiên chia năm xẻ bảy ra. Quả đấm của Thạch Hỏa tuy rằng hơi ngăn trở một chút, lại vẫn như cũ dư thế không giảm đập lên Sơn Hà Chung.

Lại là một tiếng chuông vang lên, thân thể cao lớn của Thạch Hỏa chấn động, lui vài bước về phía sau.

Ngược lại thì Dương Khai bị lực lượng khổng lồ kia chấn động khiến ngực khí huyết quay cuồng, há mồm phun ra máu tươi, thân thể ngửa mặt bay rớt ra ngoài.

- Hồng hoang dị bảo, danh bất hư truyền! Thạch Hỏa không giận ngược lại còn thích, nuốt nước miếng một cái nhìn Sơn Hà Chung cùng nhau bay ra theo Dương Khai, vẻ tham lam trong mắt càng thêm nồng đậm.

Một tên Đế Tôn nhất tầng cảnh nhỏ nhoi, dựa vào Sơn Hà Chung lại đỡ được một kích của lão. Loại bảo vật này nếu bị lão thu phục, chỉ sợ ngay cả Long tộc lão cũng dám đi đấu một trận.
Nhấn Mở Bình Luận