Diệt Thế Ma Nhãn, Sinh Liên Bí Thuật đồng thời được thi triển, một đóa hoa sen lóe lên rồi biến mất, vọt vào trong đầu Nguyệt Tang.
Ngay sau đó, tầm mắt Nguyệt Tang liền bị đóa hoa kia tràn ngập, lực lượng thần thức không bị khống chế dũng mãnh lao tới đóa hoa, cánh hoa tầng tầng tách ra.
Mà theo sát sau đóa hoa, một ánh đao ngang trời chém tới, ẩn chứa sát thương khủng bố!
Diệt Thế Ma Nhãn, Sinh Liên Bí Thuật, Trảm Hồn Đao, Phá Không Nhất Kích, trong nháy mắt, Dương Khai đã vận dụng Tứ đại sát chiêu, chỉ vì đánh đối phương một cái xuất kỳ bất ý.
Thật sự hết cách rồi, người ta là Bán Thánh, ngoại trừ tiên hạ thủ vi cường, Dương Khai không có vốn liếng đối kháng đối phương.
Thậm chí hắn cảm giác dù mình xuất hết các thủ đoạn này ra, cũng không nhất định có thể làm gì đối phương.
Một tiếng kêu sợ hãi truyền đến, Nguyệt Tang đưa tay đánh ra một chưởng, ngay giữa ngực Dương Khai, thanh âm xương cốt đứt gãy vang lên, Dương Khai trên mặt hiện ra vẻ đau đớn, cả người như mũi tên bay ra ngoài.
Thân ở giữa không trung, gượng áp xuống thương thế một hơi, tế ra Sơn Hà Chung, hướng vào đầu Nguyệt Tang chụp xuống.
Rầm rầm một tiếng, Dương Khai đã rơi vào trong biển máu, quần áo nhanh chóng bị ăn mòn, ngay sau đó huyết nhục đều không ngăn cản nổi lực lượng ăn mòn kinh khủng kia, xông ra khỏi biển máu, toàn thân đã chồng chất vết thương, không thấy một chỗ lành lặn.
Cũng may long mạch thân khôi phục cường đại vô cùng, thương thế như vậy cũng không tính nghiêm trọng.
Trái lại, Nguyệt Tang bị hắn đánh cho trở tay không kịp, mất tiên cơ, đã bị vây ở trong Sơn Hà Chung, khí tức trấn áp thiên địa tràn ngập ra, trong chung truyền đến tiếng vang kịch liệt, rõ ràng Nguyệt Tang đang nghĩ cách thoát khốn, cùng lúc đó, tiếng cắn răng gào rú truyền đến: “Dương Khai, ta phải bắt ngươi bầm thây vạn đoạn!”
Mặc dù tức thở hổn hển, thực sự trung khí mười phần.
Dương Khai âm thầm líu lưỡi, Tứ đại sát chiêu đều xuất ra, một Thượng phẩm Ma Vương cũng có thể lập tức trọng thương, nhưng đối phó với một Bán Thánh cũng chỉ có chút hiệu quả như vậy mà thôi, vi tu chênh lệch quả nhiên là một khe rãnh không cách nào đền bù.
“Ngươi có thể đi ra rồi nói sau.” Dương Khai hừ lạnh một tiếng, cố nén cảm giác đau đầu muốn nứt, hai tay bấm niệm pháp quyết, bên trên Sơn Hà Chung lập loè hoa văn, quay tròn, khí tức trấn áp thiên địa kia càng hùng hồn.
Mặc dù tiếp tục thúc dục uy năng Sơn Hà Chung đối với hắn tiêu hao khá lớn, nhưng không làm như vậy, khẳng định Nguyệt Tang rất nhanh có thể thoát khốn, một khi để hắn tự do, vậy mình chắc chắn không phải là đối thủ.
Truy Phong không tại, pháp thân cũng không tại, nơi đây chỉ có mình lẻ loi, Dương Khai cũng biết, Truy Phong cùng pháp thân chắc chắn cách đó không xa, bởi vì vừa rồi khi mình khởi hành, chúng cũng gấp rút đuổi theo, chỉ là tốc độ không nhanh bằng mình nên không đuổi kịp.
Có lẽ chúng cugnx đã phát hiện phiến Huyết Hải này, đang suy nghĩ biện pháp phá giải, hai người bọn họ đều có tu vi Bán Thánh, ngang với Nguyệt Tang, có lẽ Huyết Hải không ngăn được chúng.
Nói cách khác, chỉ cần mình có thể kiên trì một hồi, nhất định có thể tụ hợp cùng chúng.
Nhưng cũng không thể đem toàn bộ hi vọng đều ký thác vào trên người chúng nó, ai biết Huyết Hải này đến cùng có trò quỷ gì, có lẽ có uy năng kéo dài mà mình không biết cũng không chừng.
Thúc dục uy năng Sơn Hà Chung, Dương Khai cũng trải ra thần niệm, điều tra mọi nơi tìm sơ hở Huyết Hải này.
Nhưng tìm tới tìm lui, cũng không thể tìm được bất luận manh mối hữu dụng gì, Huyết Hải này giống như là một cái đại trận, trừ phi tìm được mắt trận, nếu không không có cách nào phá trận.
Ngược lại là lúc hắn thả thần niệm ra, dường như đã xúc động cấm chế gì.
Bốn phía biển máu, không ngừng sinh ra đám bọt khí cực lớn, sau đó bạo liệt ra, khiến cho huyết khí bốn phía trở nên càng thêm nồng đậm.
“Ngươi cho rằng vây khốn bổn tọa, bổn tọa không làm gì được ngươi?” Nguyệt Tang nói, xen lẫn vẻ vô cùng chế nhạo cùng đùa cợt, cũng không biết lúc nào hắn đã đình chỉ oanh kích Sơn Hà Chung, chắc cũng đã nhận ra Hồng Hoang dị bảo này khó chơi, “Cho ngươi kiến thức uy năng huyết quang đại trận của bổn tọa!”
Dứt lời, theo lấy một tiếng rầm rầm vang lên, biển máu bỗng thoát ra một bóng người, bóng người kia vừa xuất hiện liền đánh tới Dương Khai, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tới gần.
Dương Khai định nhãn nhìn lại, không khỏi kinh hãi, bóng người này không hề có sinh cơ, cũng không biết đã chết bao lâu, thân hình cao lớn, hai con ngươi Xích Hồng, một quyền oanh xuống, âm thanh phá không truyền đến.
Lần này chính là Dương Khai không kịp chuẩn bị, cũng chỉ có thể vung quyền nghênh tiếp.
Oanh một phát, hai đấm đụng nhau, Dương Khai trừng mắt, cảm nhận được cự lực tràn trề vọt tới trước mặt, cả người lập tức bị đánh lui vài chục trượng. Trái lại bóng người kia cũng bị hắn một quyền bay ra ngoài, mặc dù khí lực đối phương không nhỏ, nhưng khí lực của hắn hiển nhiên càng lớn hơn một chút.
Rầm rầm...
Tiếng vang liên tiếp truyền ra, từ bốn phía biển máu thoáng cái xông tới hơn mười thân ảnh, giống như bóng người vừa rồi, đều không có sinh cơ, hai con ngươi Xích Hồng, chỉ có điều tạo hình khác nhau, sau khi những bóng người này xuất hiện, không nói một lời liền phát khởi tiến công tới Dương Khai, mấy thân ảnh trong đó tả hữu bọc đánh, còn có một người toàn thân dấy lên hỏa diễm đỏ như máu, cực kỳ tương tự bổn mạng thần thông của Viêm Ma.
Vài thân ảnh khác thì kéo ra khoảng cách, tay nắm chặt một kình cung, cài tên, vô số đạo huyết quang phá không mà đến, giống như huyết xà tập đến quanh thân Dương Khai.
Dương Khai chấn động, vạn không nghĩ tới trong biển máu này còn có mai phục như thế, hơn nữa những thứ này rõ ràng đã chết rồi, vậy mà còn có thể phát huy ra năng lực khi còn sống.
Không dám lãnh đạm, Dương Khai đưa tay tế ra Phong Hồ lô, khai khẩu, Đế nguyên tuôn ra, từ trong Phong Hồ lô chém ra từng đạo phong cương kinh người, chỉ một thoáng, lấy Dương Khai làm trung tâm, phía trước thành một mảnh tử địa hình quạt.
Soạt soạt soạt, thanh âm nặng nề vang lên, phong cương sắc bén vô cùng, cắt xuyên qua những bóng người, trảm thất linh bát lạc, ngăn hết lại những bóng người phóng tới.
Dương Khai còn chưa kịp thở phào, sau lưng bỗng cảm thấy một cỗ khi tức đánh úp lại.
Thời khắc mấu chốt, Dương Khai vội vàng thi triển hư vô bí thuật, trục xuất đối phương vào hư không, đồng thời cực nhanh bay về phía trước, chạy khỏi trăm trượng, lại quay đầu lại, thấy sau lưng nơi mình vừa đứng, một thân ảnh quỷ mị đột ngột hiển lộ, cầm trong tay một thanh chủy thủ chém qua chỗ mình vừa đứng.
Ảnh Ma!
Vừa rồi còn cảm thấy mấy bóng người đầu tiên giống Viêm Ma cùng Vũ Ma, Dương Khai chợt hiểu, những thứ này hẳn là bị Nguyệt Tang luyện hóa, cho nên cho dù chết rồi, cũng có thể phát huy ra năng lực khi còn sống.
Tiếng Nguyệt Tan truyền đến: “Trong Huyết quang đại trận, bổn tọa có tám ngàn Huyết Thi, ngươi có thể giết bao nhiêu? Ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, bổn tọa còn có thể tha ngươi một mạng!”
Dương Khai cười nhạo nói: “Nếu huyết thi của ngươi đều là loại mặt hàng này, vậy còn không làm gì được bổn vương.”
Những cái gọi là Huyết Thi này mặc dù cũng đều cực kỳ lợi hại, nhưng quá lắm cũng chỉ là Trung phẩm Ma Vương cùng Hạ phẩm Ma Vương, Dương Khai có Phong Hồ, chỉ cần Đế nguyên không dứt, không cần sợ bọn chúng, duy nhất cần phòng bị, là những Ảnh Ma Huyết Thi xuất quỷ nhập thần đánh lén, cũng không biết có phải là bởi vì Dạ Ảnh Đại Đế hay không, trong Ma vực, Dương Khai ghét nhất là Ảnh Ma tộc.
“Gian ngoan mất linh, ngươi trông cậy có người tới cứu ngươi sao?” Nguyệt Tang cười lạnh, “Súc sinh kia cùng Thánh Linh cổ quái kia xác thực đến rồi, hiện đang ở bên ngoài, nhưng dù bổn tọa cho chúng vào thì có làm sao?”
Thời điểm Nguyệt Tang nói, bên ngoài Vô Biên Huyết Hải, pháp thân cùng Truy Phong đang cùng thi triển thủ đoạn, mãnh liệt oanh kích Huyết Hải, khiến huyết thủy phiên cổn không ngừng, bốc hơi vô số.
Trước đó khi Dương Khai lòng như lửa đốt rồi phóng đi, mặc dù chúng cũng đều vội vàng đuổi theo, nhưng làm sao nhanh hơn được Dương Khai thuấn di, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đâm đầu vào trong biển máu này.
Mặc dù không biết Huyết Hải này có cái trò quỷ gì, chúng cũng từng thử tiến vào, nhưng đều bị huyết hải ngăn lại.
Thế nhưng mà lúc này, chúng đang luân phiên công kích, Huyết Hải lại chủ động tách ra hai bên, lộ ra một đường.
Pháp thân cùng Truy Phong liếc nhau, đều là kẻ tài cao gan cũng lớn, không chút do dự xông vào trong biển máu.
Huyết hải một lần nữa khép lại.
Chỉ có điều chúng vừa bước vào Huyết Hải liền bị mất dấu nhau, Truy Phong tìm kiếm mọi nơi, không thấy tung tích Dương Khai cùng pháp thân, nhịn không được vang vọng không ngừng, chạy vội liên tục, nhưng Huyết Hải này như thể vô biên vô hạn, vô luận nó chạy bao lâu cũng không thấy điểm cuối, chứ đừng nói chi là tìm được Dương Khai cùng pháp thân.
Pháp thân cũng không khác, chỉ có điều không hoàn toàn giống Truy Phong, pháp thân rất nhanh ý thức được Huyết Hải này có hiệu quả tuần hoàn, nếu không sẽ không thể trong không gian hữu hạn mà tạo thành ảo giác vô hạn.
Cho nên nó dừng lại, không làm chuyện phí công, mà là lật tay lấy ra một hạt châu, thúc dục lực lượng, hạt châu lóe lên hào quang, pháp thân liền biến mất.
Trung tâm Huyết Hải, bị Sơn Hà Chung vây khốn, Nguyệt Tang vẫn đang châm chọc khiêu khích: “Ngươi hai tên giúp đỡ kia đã bị bổn tọa bỏ vào đại trận, nhưng cũng chỉ là chui đầu vào lưới mà thôi, nếu bổn tọa không có ý, chúng vĩnh viễn mơ tưởng tìm được...” Nói đến đây, Nguyệt Tang đột nhiên im bặt, ngay sau đó hoảng sợ nói: “Làm sao có thể!”
Trong lời nói ẩn chứa sự không thể tưởng tượng nổi cực kỳ rõ ràng, Dương Khai gần như có thể tưởng tượng được vẻ khiếp sợ trên mặt Nguyệt Tang.
Chỉ vì pháp thân đã không một dấu hiệu xuất hiện bên cạnh hắn, tay bắt được một Huyết Thi, dùng sức nắm, bóp vỡ Huyết Thi kia.
Dương Khai trầm giọng quát lớn: “Nguyệt Tang, tử kỳ của ngươi đã đến!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!