Đằng sau Hoắc Luân há to miệng, vẻ mặt khiếp sợ, cũng không phải nhận ra thân phận Ngọc Như Mộng, hắn chỉ chưa từng gặp nữ tử xinh đẹp như vậy. Nhất là gần đây Ngọc Như Mộng được thoải mái, càng thêm kiều diễm ướt át, vừa rồi thoáng nhìn nhan sắc kinh diễm của bóng hồng, thiếu chút nữa câu mất linh hồn nhỏ bé Hoắc Luân.
Nhưng Hoắc Luân không phải đồ ngốc, dù sao cũng là Hạ phẩm Ma Vương, ít nhiều có chút kiến thức, trong lòng hắn biết thân phận nữ nhân xinh đẹp này khẳng định bất phàm, nếu không nàng khó có khí chất ung dung, cao quý, xinh đẹp như thế. Hơn nữa lần trước ngay cả Tuyết Ma chi chủ cũng đến đây, vì vậy Hoắc Luân tuy khiếp sợ trước mỹ mạo Ngọc Như Mộng, cũng không dám lỗ mãng, ngược lại cúi đầu xuống, chắp tay nói: “Tiểu nhân Hoắc Luân, bái kiến đại nhân, không biết xưng hô với đại nhân thế nào?”
Hắn không nhìn thấu tu vi Ngọc Như Mộng, dĩ nhiên biết rõ thực lực người ta vượt qua mình, gọi một tiếng đại nhân cũng chính xác.
Ngọc Như Mộng không trả lời, chỉ hơi thả khí tức Ma Thánh.
Hoắc Luân quỳ rạp xuống đất, dập đầu: “Tiểu nhân bái kiến Như Mộng Thánh Tôn, mong ước dung nhan Thánh Tôn không già, thanh xuân mãi mãi!” Trong lòng thầm kêu rên, may mắn vừa rồi hắn không lỗ mãng, nếu không hiện tại đâu còn mạng đứng đây. Lần trước Tuyết Ma chi chủ đã đến, thế mà lần này Mị Ma chi chủ cũng đến, nơi này rốt cuộc là chỗ quái quỷ gì, vì sao có thể dẫn nhiều nhân vật lớn đến đây thế?
Ngọc Như Mộng ngược lại khá kinh ngạc, quay đầu nhìn hắn một lượt, không phải vì lời nói thú vị của thằng nhóc này, mà do hắn nhận ra thân phận mình, nàng nghiêng đầu nói: “Trước đây ngươi gặp qua bản tôn?”
“Chưa có dịp may mắn.” Hoắc Luân ngoan ngoãn trả lời.
“Vậy tại sao ngươi biết bản tôn là ai?” Ngọc Như Mộng hiếu kỳ hơn rồi.
Hoắc Luân thành thật nói: “Mười hai vị Thánh tôn trong Ma vực, chỉ có ba vị nữ tử, tiểu nhân bái kiến Tuyết Ma chi chủ lần trước, tuy tiểu nhân không thấy dáng vẻ của Vũ Ma, nhưng tộc Vũ Ma có đặc thù vô cùng rõ ràng, Thánh Tôn dĩ nhiên không phải xuất thân Vũ Ma, từ đó... Tiểu nhân tự nhiên biết thân phận Thánh Tôn .”
Ngọc Như Mộng giật mình, hóa ra người này bái kiến Bắc Ly Mạch, trách không được lại nhận ra mình, nàng khẽ mỉm cười nói: “Đúng là nhanh nhẹn hoạt bát.”
“Thánh Tôn quá khen.”
“Đứng dậy nói.” Ngọc Như Mộng nâng tay.
Hoắc Luân hơi do dự, vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, nhưng hắn hoàn toàn không dám nhìn Ngọc Như Mộng, đôi mắt dứt khoát nhìn chằm chằm vào đầu ngón chân của mình. Mị Ma chi chủ nha, đâu nhìn tùy tiện được, vừa rồi không trách suýt bị câu mất hồn, nếu quả thật nhìn thêm vài lần, e rằng hồn phách thật sự rời cơ thể.
“Ngươi nói từng bái kiến Bắc Ly Mạch? Chuyện xảy ra bao giờ.” Ngọc Như Mộng vừa nhìn phía xa nhộn nhịp vừa thuận miệng hỏi.
“Không lâu trước đó.” Hoắc Luân trả lời thành thật, “Khoảng nửa tháng trước.”
Tính toán thời gian, có lẽ vào trước lúc Dương Khai trở lại Mị Ảnh đại lục, cùng thời điểm nuốt chửng Thiên Võ Đại Lục. Ngay lâp tức, Ngọc Như Mộng hiểu ra, hẳn là lúc Dương Khai nuốt chửng Thiên Võ Đại Lục đã thu Bắc Ly Mạch vào đây.
Nàng âm thầm nghiến răng, mình biết bí mật này của Dương Khai rõ ràng muộn hơn Bắc Ly Mạch, sau đó nàng khẳng định sẽ tìm Dương Khai tính sổ.
“Ngươi đã ở đây bao lâu?” Ngọc Như Mộng hỏi tiếp.
“Đã hơn một năm rồi ạ.”
Ngọc Như Mộng nghe xong, khẽ giật mình. Đã hơn một năm, chẳng phải là trước cuộc chiến Trụ Thiên à? Nàng nhớ đến lời Dương Khai nói với mình trước đây, bèn tò mò nói: “Lúc ngươi mới đến, chỗ này trông thế nào?”
Câu hỏi không khác ngày đó Trường Thiên và Bắc Ly Mạch từng hỏi, Hoắc Luân hiển nhiên biết gì nói đấy...
Ngọc Như Mộng nghe xong, liên tục gật đầu, hơn nữa theo thời gian trôi qua, nuốt chửng Bách Linh đại lục, nàng quả thật cũng cảm nhận được thay đổi của thế giới này.
...
Nuốt chửng Bách Linh đại lục tốn hơn mười ngày, toàn bộ đại lục đều giống như Thiên Võ Đại Lục, hoàn toàn trở thành vùng hư không hỗn độn .
Dương Khai thu hồi Huyền Giới Châu, thả Ngọc Như Mộng từ trong Huyền Giới thu nhỏ ra, sau đó mỉm cười nhìn Bắc Ly Mạch, hàm ý rất rõ ràng.
Trường Thiên cũng đang nhìn nàng.
Bách Linh đại lục bị cắn nuốt, Trường Thiên đã không còn đường lui từ bây giờ, dĩ nhiên không thể để Bắc Ly Mạch chỉ lo thân nàng.
Bắc Ly Mạch hiển nhiên cũng biết điều này, không hề nói nhảm mà quay người hô: “Đi thôi.”
Một nhóm bốn người ra khỏi cổng, tiến về Ngạo Tuyết đại lục…
Đi được nửa đường, Ngọc Như Mộng rời đi, trở về làm chuẩn bị cho Mị Ảnh đại lục. Việc Dương Khai cần làm tiếp theo, nhất định sẽ tạo lên cơn sóng thủy triều, rung chuyển toàn bộ Ma vực, nếu nàng không sắp xếp từ trước, khả năng cao sẽ gây ra vài biến cố không thể dự đoán.
Chí ít, các Bán Thánh dưới tay nàng phải sắp xếp ổn thỏa, ngay cả các Bán Thánh đang ở trên chiến trường hai giới, cũng phải triệu hồi toàn bộ, việc này, phía bên Bắc Ly Mạch cũng không ngoại lệ.
Vài ngày sau, Dương Khai, Trường Thiên và Bắc Ly Mạch đã đến Ngạo Tuyết đại lục,sắp xếp chỗ ở cho hai người xong, Bắc Ly Mạch liền bắt đầu triệu tập nhóm Bán Thánh dưới tay mình, lại để bọn hắn chuẩn bị trước.
Trường Thiên đã đặt tương lai của Bách Linh đại lục lên người Dương Khai, hy vọng sau khi Ma vực mới ra đời có thể tạo ra tương lai tốt đẹp và khoảng đất rộng rãi hơn cho sinh linh Bách Linh đại lục, vì thế hắn quan tâm an toàn của Dương Khai hơn bất kì ai. Trong Ngạo Tuyết băng cung, hắn hầu như không rời Dương Khai một tấc, rõ ràng là Ma Thánh cấp bậc cường giả lại gần như trở thành hộ vệ của Dương Khai .
Dương Khai khuyên nhủ vài lần nhưng hắn không nghe, cũng tùy hắn.
Khi Bắc Ly Mạch đang chuẩn bị, Dương Khai cũng đang dò xét bản đồ, thuận tiện tìm hiểu tin tức cùng Trường Thiên.
Biết được dưới tay Bắc Ly Mạch sở hữu 43 đại lục, Ngọc Như Mộng chỉ kém nàng một chút, sở hữu 38 đại lục. Bán Thánh vốn dĩ có 11 người, chỉ có điều Nguyệt Tang bị Minh Nguyệt giết, Ngân Ti bị Dương Khai giết, hơn nữa tổn thất từ cuộc chiến Trụ Thiên, cho nên bây giờ Bán Thánh dưới tay nàng chỉ có tám vị.
Cũng như vậy, Bán Thánh dưới tay Bắc Ly Mạch vốn có mười ba vị, chết trong cuộc chiến Trụ Thiên cuộc chiến một người, hôm nay chỉ còn mười hai vị thôi.
Dương Khai yên lặng tính toán, Bán Thánh dưới trướng Trường Thiên, Bắc Ly Mạch và Ngọc Như Mộng tổng cộng là 29 vị! Lực lượng kinh khủng như thế, chỉ chờ hắn nuốt chửng những đại lục kia xong, toàn bộ đều trở thành trợ lực cho hắn. Mặc dù so với các nhóm Ma Thánh khác không nhiều lắm, nhưng ít nhất đã có thể đánh một trận rồi.
Lúc này, Dương Khai cũng thử hỏi trường Thiên, liệu có thể lôi kéo thêm vài Ma Thánh. Không cần nhiều, chỉ một hai vị cũng tăng mạnh cơ hội thắng cho mình.
Nhưng Trường Thiên đã khiến suy nghĩ của hắn biến mất. Kể cả Trường Thiên, Bắc Ly Mạch hoặc Ngọc Như Mộng, đều có tình huống tương đối đặc biệt. Hắn không chịu nổi cô đơn, muốn tìm lối thoát cho Bách Linh đại lục, mới lên thuyền cùng Dương Khai, Bắc Ly Mạch không còn cách nào bị buộc, Ngọc Như Mộng bởi tình yêu nam nữ. Các Ma Thánh khác cũng không dễ nói chuyện như vậy, việc này nói với bọn họ, nhất định bị đả kích một cách mưa to gió lớn, tuyệt đối không có cơ hội thương lượng.
Bởi vậy, Dương Khai đành phải từ bỏ, trước khi tung hoành ngang dọc, hắn không muốn làm lớn chuyện để mọi người biết.
Phía Bắc Ly Mạch không chậm trễ, ba ngày sau đã đến thông báo Dương Khai, tất cả chuẩn bị sẵn sàng.
Sau đó không cần nói nữa, trực tiếp bắt đầu nuốt chửng từ Ngạo Tuyết đại lục. Bắc Ly Mạch vẫn đứng cạnh Dương Khai suốt quá trình, vẻ mặt lạnh nhạt địa nhìn Ngạo Tuyết đại lục dần biến mất, gần như không còn dấu vết, chưa hề nói câu nào.
Nhưng tâm trạng của nàng tuyệt đối không bình tĩnh như bên ngoài, dù sao nàng trở thành Ma Thánh ở đây, còn là nơi sinh ra và nuôi dưỡng mình. Nếu không bị hạn chế và có Dương Khai, sao cam lòng để Ngạo Tuyết đại lục bị cắn nuốt.
Ngạo Tuyết đại lục xong xuôi, Dương Khai ngựa không dừng vó lao đến đại lục tiếp theo.
Thời gian trôi qua, cắn nuốt từng đại lục xong, địa bàn ở dưới trướng Bắc Ly Mạch bị thu hẹp lại từng chút một.
Cắn nuốt đại lục cần thời gian, Dương Khai nhớ lần đầu tiên Cổn Cổn nuốt chửng một đại lục vỡ vụn đã tốn khoảng 10 ngày, tùy kích thước đại lục diện tích mà thời gian khác nhau.
Nhưng khi không gian Huyền Giới Châu mở rộng, hình thể Cổn Cổn cũng tăng lên nhanh chóng, hiệu suất cắn nuốt hình như đang dần cao hơn.
Cắn nuốt Bách Linh đại lục chỉ tốn thời gian nửa tháng mà thôi, phải biết rằng Bách Linh đại lục ở trong toàn bộ Ma vực, chiều rộng lãnh thổ cũng đứng đầu, gần rộng gấp đôi Ngạo Tuyết đại lục.
Cắn nuốt Ngạo Tuyết đại lục chỉ tốn khoảng bảy ngày, càng về sau, hiệu suất càng tăng lên.
Dương Khai vốn lo lắng kế hoạch của mình phải chuẩn bị quá lâu, dù sao dưới trướng Bắc Ly Mạch có 43 đại lục, tính toán thời gian mỗi đại lục cần bảy tám ngày, vậy 43 đại lục phải cắn nuốt tròn một năm trời, biến cố trong một năm thật sự rất nhiều.
Chẳng qua hiệu suất bây giờ đang tăng lên, ngược lại là tin tức làm phấn chấn lòng người
Thời gian dần trôi qua, từng đại lục bị nuốt chửng, Cổn Cổn cũng ngày càng khổng lồ, tốc độ cắn nuốt gia tăng cực nhanh, dần có thể cắn nuốt một đại lục trong năm sáu ngày, ba bốn ngày, sau đó còn lại một hai ngày, gặp đại lục nhỏ chỉ mất nửa ngày đã cắn nuốt sạch sẽ.
Từng đại lục biến mất trên bản đồ Ma vực, mỗi đại lục vốn dĩ là nơi ở đều trở thành một vùng hư không, đối lưu bắt đầu sinh ra, uy lực khiến người ta sợ hãi.
Có Bắc Ly chuẩn bị trước, cả quá trình cắn nuốt cũng không xảy ra bao nhiêu chuyện ngoài ý muốn.Ma tộc sống trên đại lục tuy hoảng sợ, nhưng đối mặt với tai ương hủy thiên diệt địa này, cũng đành nhắm mắt chịu đựng, đến lúc mở mắt ra thì đã tiến vào một thế giới khác.
Lãnh thổ Tiểu Huyền giới điên cuồng mở rộng.
Thời gian chỉ trong vòng ba tháng, 43 đại lục dưới trướng Bắc Ly Mạch đã hoàn toàn bị nuốt chửng sạch sẽ, không còn một cái.
Lúc đại lục cuối cùng bị cắn nuốt, Dương Khai rõ ràng nghe thấy Bắc Ly Mạch thầm thở dài một tiếng, đến bây giờ, nàng xem như hoàn toàn trói buộc với Dương Khai đến chết rồi, giống với Trường Thiên, không còn đường quay lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!