Đột nhiên, Xích Diễm cười ha hả, tiếng cười như sấm.
Một lát sau, tiếng cười vừa thu lại, Xích Diễm ánh mắt lạnh lùng như băng: “Ngươi lá gan không nhỏ!”
Dương Khai thở dài một tiếng: “Xem ra Thánh Tôn là không đồng ý rồi, thật sự là đáng tiếc.”
Xích Diễm nói: “Nếu thật như lời ngươi nói, bản tôn giam giữ ngươi, vẫn có thể được việc.”
“Như vậy, Thánh Tôn đây là muốn hạ thủ với ta?” Dương Khai vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn.
Xích Diễm quan sát chung quanh.
Dương Khai nói: “Như Mộng Thánh Tôn không ở đây.”
Dương Khai vừa dứt lời, Xích Diễm đã khoát tay, một đạo hỏa quang hóa thành dây thừng, cuốn tới Dương Khai.
Một thân ảnh uyển chuyển đột ngột xuất hiện trước mặt Dương Khai, cảm nhận được lực lượng nóng rực kia, mặt liền biến sắc, thúc giục Ma Nguyên, băng hàn khí tức phóng ra, hóa thành một lá chắn, chắn phía trước, hỏa diễm đánh tới, trừ khử lẫn nhau, hư không bạo hưởng.
“Hỗn đản! dcm” Hai tiếng gầm đồng thời truyền ra, Bắc Ly Mạch cùng Xích Diễm cùng hô lên.
Bắc Ly Mạch trong lòng căm tức, vốn đang hảo hảo đợi ở bên trong Tiểu Huyền giới, bỗng nhiên phát giác một cỗ lực lượng dẫn dắt đưa mình ra ngoài, còn chưa lấy lại tinh thần, đã đối mặt với Xích Diễm.
Nóng lạnh vốn là bất tương dung, trong các Ma Thánh, Bắc Ly Mạch cùng Ngọc Như Mộng mặc dù không hợp nhau, có phần tranh đấu, nhưng đó chỉ là bởi vì địa bàn hai người gần nhau, nhưng nếu nói trong Ma Thánh có ai để nàng trông không vừa mắt nhất, vậy tuyệt đối không phải Ngọc Như Mộng, mà là Xích Diễm!
Hai vị Ma Thánh tinh thông pháp tắc thuộc tính hoàn toàn trái ngược nhau, vốn là khắc tinh của nhau, trong địa bàn các Ma Thánh, các Ma tộc hỗn tạp, duy chỉ có trên địa bàn Bắc Ly Mạch không thấy một tên Viêm Ma nào, mà trên địa bàn Xích Diễm cũng không thấy một Tuyết Ma.
Dương Khai đem nàng ra cho nàng giao đấu với Xích Diễm, đúng là kỳ phùng địch thủ.
Xích Diễm mắng một tiếng, cũng cảm thấy mình bị Dương Khai lừa gạt rồi, hơi có chút thẹn quá hoá giận, hắn rõ ràng đã cẩn thận điều tra qua, bốn phía quanh đây ngoài Dương Khai ra thì không có khí tức người nào khác, không nghĩ tới Bắc Ly Mạch đột nhiên xông ra.
Dương Khai nhún nhún vai: “Như Mộng Thánh Tôn thật sự không ở đây.” Ngọc Như Mộng vẫn còn ở bên trong Tiểu Huyền giới đấy.
“Bắc Ly Mạch!” Xích Diễm gào lên, lúc này đã không còn thì giờ đi quản Dương Khai, Bắc Ly Mạch rõ ràng cũng trợ trụ vi nghiệt thật sự để cho hắn không nghĩ ra, trong thanh âm tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Ngươi điên rồi sao?”
Bắc Ly Mạch không đáp, thân thể mềm mại chấn động, sau lưng tràn ngập Băng Lăng phô thiên cái địa, từng nhánh Băng Lăng tản ra khí tức U Hàn, tay chỉ phía trước, miệng quát: “Đi!”
Xuy xuy tiếng xé gió không dứt bên tai, vô số Băng lăng liền phóng tới Xích Diễm.
Xích Diễm đồng dạng cũng phóng ra vô số hỏa cầu nghênh đón, từng hỏa cầu đều đối ứng lấy một Băng Lăng.
Một lát sau, hỏa cầu Băng Lăng bao trùm lẫn nhau, trong hư không tuôn ra đầy sương mù.
Một chiêu ngang tay, một chiêu lại lên, Bắc Ly Mạch hai tay bấm niệm pháp quyết, trong miệng lại quát một tiếng: “Phong!”
Một khối Huyền Băng cực lớn xuất hiện trong hư không, triệt để đóng băng quanh Xích Diễm, một phiến hư không to như vậy triệt để bị đóng băng, Xích Diễm cũng bị phong ở trong đó.
Nhưng sau một khắc, bên ngoài thân Xích Diễm bốc lên hỏa diễm, lực lượng cực nóng bạo lên, Băng hòa tan ra, chỉ mấy hơi, Xích Diễm đã thoát khốn ra.
Bắc Ly Mạch kiên quyết động thủ như thế, cũng triệt để chọc giận Xích Diễm, hắn gào thét, há to miệng, biển lửa bao phủ tám trăm dặm hư không.
Dương Khai đã lắc mình biến mất, lúc tái xuất hiện, người đã đứng trên lưng Cổn Cổn, ngưng thần quan sát.
Trước mắt, khối đại lục này còn chưa triệt để bị thôn phệ, cho nên mặc dù cường địch đã ở ngay cạnh, Dương Khai cũng không thể bỏ dở nửa chừng, nhất định phải để cho Cổn Cổn triệt để cắn nuốt đại lục này.
Như trong dự liệu, Xích Diễm cùng một Ma Thánh khác đã tới, liệu còn có Ma Thánh khác đến không, Dương Khai cũng không biết, nhưng phòng ngừa vạn nhất, hắn phải che chở Cổn Cổn mới được, người ở trên lưng Cổn Cổn, tâm thần đã liên lạc với Ngọc Như Mộng bên trong Tiểu Huyền giới, tùy thời có thể đem nàng ra, đánh địch nhân trở tay không kịp.
Trừ phi có hơn ba vị Ma Thánh đến, nếu không dù ai cũng không cách nào đánh gãy việc Cổn Cổn thôn phệ. Nhưng hôm nay cũng đã có hai vị Ma Thánh lộ diện, gần như không có khả năng quá ba vị đến.
Các Ma Thánh đều ađng bận rộn chữa thương, ai ăn no không có chuyện gì mà chạy đến đây? Cũng chỉ có mấy vị Ma Thánh gần nhau, phát giác dị thường mới đến.
Hai bên trái phải, từ rất xa trong hư không, không ngừng có hào quang lập loè chói mắt, còn có lực lượng chấn động kịch liệt đến, đó là dư ba hai nơi chiến trường của cường giả cấp bậc Ma Thánh.
Đợi trái đợi phải, Dương Khai cũng không thấy Ma Thánh khác, xem ra, cũng chỉ có Xích Diễm cùng một Ma Thánh khác đang đang chiến đấu cùng Trường Thiên rồi.
Nhưng hắn vẫn không dám buông lỏng cảnh giác.
Thẳng đến một ngày sau, Cổn Cổn đã triệt để thôn phệ khối đại lục này, Dương Khai mới thu Cổn Cổn lại, thôi động Không Gian pháp tắc, bay tới một hướng khác.
Cách đó không xa chính là giới môn, cho nên không mất bao lâu, Dương Khai đã tới giới môn, vung tay lên, đem Ngọc Như Mộng ra, bốn mắt nhìn nhau, Dương Khai gật đầu nói: “Theo kế hoạch làm việc.”
“Đến mấy tên?” Ngọc Như Mộng hỏi.
“Hai tên! Xích Diễm, còn có một người khác ta không biết.”
Ngọc Như Mộng cười khẽ: “Hẳn là Tổ Liêu hoặc là Mạc Khảm rồi, ngươi đi đi, cẩn thận.”
“Ta biết, ngươi cũng thế.” Dương Khai nắm tay nàng, quay người lại, tiến vào giới môn.
Ngọc Như Mộng quay đầu lại nhìn về hư không, hai mắt lưu chuyển, đồng tử ngưng lại, rất nhanh liền thấy tình hình hai nơi chiến trường. Triến trường bên Trường Thiên cùng Tổ Liêu mặc dù kịch liệt, nhưng cũng không tính hung hiểm, hai bên đều có lưu lực, hai người đều biết đơn đả độc đấu không làm gì được đối phương, không cần phải liều mạng.
Ngược lại là Bắc Ly Mạch cùng Xích Diễm, một lạnh một nóng này vừa đụng nhau, quả thực giống như là chó với mèo, đánh túi bụi, phi thường kịch liệt, hai bên cũng đã thụ chút thương.
Đứng ở đằng xa xem náo nhiệt, Ngọc Như Mộng dương dương tự đắc, thầm đếm, đếm đến 100, Ngọc Như Mộng mới mấp máy môi, tụ âm, thanh âm bay đến tai Bắc Ly Mạch.
Nghe được cái thanh âm này, Bắc Ly Mạch Ma Nguyên trong cơ thể bỗng nhiên tăng vọt, tóc bạc bay múa, thanh âm rét lạnh: “Băng phong vạn dặm!”
Trong hư không bỗng xuất hiện thật nhiều Băng Sương, Băng Sương kia nhanh chóng tụ lại, trong nháy mắt đã triệt để đóng băng quanh nghìn dặm.
Xích Diễm thần sắc nghiêm nghị, bên ngoài thân hỏa diễm hừng hực, nhiệt lượng vô cùng lớn đối kháng Cực Hàn, không sợ chút nào.
Nhưng hắn lập tức ngạc nhiên, sau khi Bắc Ly Mạch thi triển thần thông này, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi cấp tốc bỏ chạy.
Hơn mười tức sau, Xích Diễm phá thần thông, nhìn bóng lưng Bắc Ly Mạch biến mất, cau mày, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.
Lại quay đầu nhìn vị trí xa xôi kia, nơi trước đó còn thân ảnh quái vật khổng lồ kia, giờ chẳng những không còn thấy quái kia, ngay cả toàn bộ đại lục cũng đã biến mất.
“Hỏng!” Xích Diễm như nghĩ tới điều gì, lập tức thúc giục Ma Nguyên, hóa thành một đạo hỏa quang đuổi theo Bắc Ly Mạch.
Cùng lúc đó, đang cùng Tổ Liêu kịch chiến, Trường Thiên cười dài một tiếng, sau một chiêu, thu tay lại mà đứng: “Tổ Liêu, ngươi không làm gì được bổn tọa.”
Tổ Liêu hừ lạnh, ba cái hung vật trước người cũng nhe răng trợn mắt, giống như trợ uy cho chủ nhân.
“Ngươi lại có thể làm gì bản tôn?”
Trường Thiên nói: “Đúng vậy a, ngươi ta thực lực không sai biệt nhiều, thật muốn phân cái thắng bại, chỉ sợ không có mấy tháng thậm chí vài năm là không được, không bằng dừng tay.”
Tổ Liêu sắc mặt cảnh giác, mặc dù không biết Trường Thiên có ý gì, nhưng hắn làm vậy rõ ràng có chút khác thường.
Chính đang hồ nghi khó hiểu, Tổ Liêu bỗng biến sắc, quay đầu một bên khác, nháy mắt sau liền quát: “Bắc Ly Mạch!”
Xa xa, một đạo bạch quang kích xạ đến, tản ra khí tức Bắc Ly Mạch, Tổ Liêu tự nhiên sẽ không lạ.
Chỉ là... Bắc Ly Mạch sao lại ở đây? Hơn nữa từ điều tra trước đó, đại lục của Bắc Ly Mạch cũng đều biến mất, cũng hẳn là bị quái vật kia cắn nuốt sạch rồi, nàng hiện thân nơi đây, đến cùng là địch hay bạn?
Không cách nào xác định, Tổ Liêu thoáng lui về sau trăm dặm, kéo khoảng cách với Trường Thiên.
Không bao lâu, Bắc Ly Mạch đã vọt tới trước mặt Trường Thiên, rơi xuống, nhẹ gật đầu.
Tổ Liêu hai mắt co rụt lại, bởi vì trên người Bắc Ly Mạch có thương tích, mà thương kia rõ ràng là do Xích Diễm gây nên, xem ra, thời điểm mình cùng Trường Thiên tranh đấu, Bắc Ly Mạch cùng Xích Diễm cũng đánh nhau.
Hiện tại, lập trường Bắc Ly Mạch đã rõ ràng!
Còn chưa nghĩ xong, Trường Thiên liền quát: “Lên!”
Tổ Liêu kinh hãi, không cần suy nghĩ, lập tức dốc sức liều mạng bỏ chạy. Lấy một địch hai, tuy không lo lắng tính mạng, nhưng tuyệt đối phải nếm chút khổ sở, hắn lại không phải người ngu, sao có thể cho Trường Thiên cùng Bắc Ly Mạch cơ hội liên thủ công kích mình.
Nhưng lại để cho Tổ Liêu trợn mắt há hốc mồm, Trường Thiên hô lên xong, lại không có dấu hiệu động thủ, ngược lại cùng Bắc Ly Mạch hết tốc lực bay về hướng khác.
Chỉ là một chiêu giả thoáng, quả thực là xấu rồi!
Tổ Liêu hận đến cắn răng, nhưng hắn cũng không dám tùy tiện truy kích, ai biết đối phương có âm mưu gì quỷ kế.
Một đạo hỏa quang kích xạ tới, một lát sau Xích Diễm lộ diện.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!