Lúc nói lời này, giọng nói của Hào Tự tràn ngập sự không cam lòng. Dương Khai phong ấn thông đạo lưỡng giới, tranh thủ cho Tinh Giới bên này vài chục năm, để cho đại quân bốn vực chiêu binh mãi mã, nhưng vừa mới đánh trận đầu thì lại thành ra cục diện như thế này, làm sao có thể khiến người ta cam tâm cho được? Cục diện như thế, cũng không phải là đại quân Tinh Giới không kham nổi, mà là do Ma tộc bên kia đơn giản là không suy tính về thương vong.
Trước đó, chẳng ai ngờ rằng Ma tộc bên kia sẽ lại điên cuồng như vậy, nếu như không chặt đứt đầu nguồn phát binh của Ma vực, Bàn Long đại trận sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc chống đỡ không nổi.
Hào Tự nói dăm ba câu, Dương Khai liền hiểu rõ được thế cục trong tràng, nhẹ gật đầu nói: “Ta đi!”
Vừa dứt lời, hắn liền bước ra một bước, thân hình dần nhạt đi, một tiếng cẩn thận của Hạ Ngưng Thường còn chưa kịp hô lên thì hắn đã biến mất không thấy đâu nữa.
Khi hắn đáp xuống thì đã vượt qua ngàn dặm, hiện thân ngay giữa chiến trường.
Trước mặt hắn có một tên Ma Vương đứng cách đó khoảng ba trượng, đang trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên là do không hiểu vì sao trước mặt mình lại bỗng nhiên nhiều hơn một người. Bất quá hắn rất nhanh liền nhận ra người trước mắt này rốt cuộc là ai, chỉ nghe hắn há miệng khẽ quát một tiếng: “Dương Khai!”
Dương Khai lưu lại Ma vực vài năm, danh tiếng vô cùng vang dội, gần như đã từng đi qua hết tất cả các đại lục. Ngày đó khi cuộc chiến Trụ Thiên diễn ra, hắn cũng là một người được vạn chúng chú mục, bị tên Ma Vương này liếc nhận ra cũng không phải là chuyện kỳ quái.
Sau khi hô xong, tên Ma Vương này liền cảm thấy không ổn. Thực lực của hắn mặc dù không tệ, nhưng hắn tự biết mình không có khả năng giữ được tánh mạng dưới sự truy kích của Ma Thánh, nhưng tên Nhân tộc trước mắt này lại có thể làm được. Cho nên hắn quyết định thật nhanh, thân hình cấp tốc lui về phía sau.
Khi hắn còn đang thối lui, chỉ thấy Dương Khai nhẹ nhàng nâng tay lên, lật ra một đạo Nguyệt Nha màu đen trảm kích tới. Những chỗ nó đi qua, Ma tộc nhao nhao bị chém thành hai nửa, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn liền bay tới trước mặt đối phương.
Tên Ma Vương hét lớn, ma khí tuôn ra, đảo người đánh ra một quyền.
Một trận đau đớn đến tận tâm can từ nắm tay của hắn truyền đến, vầng trăng lưỡi liềm màu đen kia trực tiếp cắt qua nắm đấm của hắn, chém bay cánh tay của hắn, sau đó cắt qua hết cả thân thể của hắn.
Tên Ma Vương khẽ giật mình, ngây người tại chỗ, ngưng mắt nhìn về phía Dương Khai. Sau đó, hắn bỗng nhiên ô ô vài tiếng, chỉ trong chớp mắt, thân thể hắn vỡ ra thành hai mảnh, máu tươi cuồng phún, lục phủ ngũ tạng rơi đầy đất.
Dương Khai nhìn cũng không nhìn tên Ma Vương kia, chỉ thấy hắn khuấy động thần niệm một trận, một mảng lớn Hắc Vân quanh quẩn bên người hắn. Đám Hắc Vân kia phát ra những tiếng vù vù cực kỳ nhỏ, khi phóng tầm mắt nhìn lại, mới thấy rõ đó là do từng con từng con côn trùng tạo thành một mảng lớn trùng vân.
Phệ Hồn Trùng!
Dương Khai bình thường sẽ không dễ dàng vận dụng Phệ Hồn Trùng, bởi vì theo thực lực của bản thân hắn tăng lên, tác dụng của Phệ Hồn Trùng cũng càng ngày càng nhỏ đi, đối mặt với cường địch thì không thể sử dụng được, đối mặt với kẻ yếu thì căn bản là không cần vẽ vời cho thêm chuyện như vậy.
Nhưng trong loại hoàn cảnh bốn bề là địch như thế này, Phệ Hồn Trùng lại có thể phát huy ra được tác dụng cực lớn.
Những tiếng ong ong chợt vang lên, một mảng lớn trùng vân quấn quanh cơ thể Dương Khai, Dương Khai khẽ động thần niệm, miệng quát nhẹ: “Đi!”
Trùng vân vũ động mấy lần, chia ra thành hơn mười đoàn nhỏ, bốn phương tám hướng đánh về phía Ma tộc. Những nơi nó đi qua, Ma tộc đều tử thương thảm trọng, đều bị những con sâu nhỏ bé này ăn mòn thức hải, thôn phệ thần hồn mà tử vong, nhưng nhìn bề ngoài thì lại không có nửa điểm vết thương.
Thả xong Phệ Hồn Trùng, Dương Khai cũng mặc kệ những con côn trùng này có thể phát huy ra được tác dụng bao lớn, chỉ thấy hai cánh tay hắn rủ xuống cạnh người, mười ngón liên tục bắn ra, từng đạo từng đạo Nguyệt Nhận kích xạ ra tứ phía.
Nguyệt Nhận tập kích dễ dàng nghiền nát đội hình địch, Ma tộc bị cắt thành từng phiến từng phiến, thảm thiết chạy trốn.
Dương Khai dạo chơi về phía trước, Nguyệt Nhận không ngừng bắn ra, hắn đi tới chỗ nào, sự giết chóc liền đi theo đến đó. Ma tộc căn bản là không có cách nào tiến vào phạm vi trăm trượng quanh người hắn, thậm chí Ma Vương cũng khó lòng ngăn cản được hai ba chiêu thức của hắn.
Tốc độ của hắn cực nhanh, chỉ sau hai ba bước liền vượt qua hơn quãng đường hơn mười dặm, mà nơi hắn đi qua, đột ngột xuất hiện một khu vực tử vong đường kính trăm trượng. Nếu đứng từ trên cao quan sát xuống, có thể thấy được một cảnh tượng vô cùng khủng bố, chọn địa điểm hắn dừng chân lần đầu làm điểm khởi đầu, dùng nơi hắn đứng hiện tại làm điểm cuối, khu vực có đường kính trăm trượng bao quanh con đường mười dặm đó, không có bất kỳ Ma tộc nào còn sống sót.
Đi một hồi, giết chóc một hồi, Dương Khai chợt thấy có chút phiền phức, Nguyệt Nhận mặc dù rất cao minh, nhưng giết chết Ma tộc vẫn cần bản thân động thủ, lúc này chỉ thấy hắn tâm niệm vừa động, liền tế ra Phong Hồ Lô.
Miệng của hồ lô mở ra, từ trong Phong Hồ Lô nho nhỏ kia, Thiên Ngoại Cương Phong hóa thành phong đao bắn ra bốn phương tám hướng.
Lại một trận giết chóc diễn ra. Phong Hồ Lô hắn lấy được từ trong khe hở hư không sâu trong cấm địa của Vô Hoa Điện, khi tiến đến mảnh chiến trường này rốt cuộc cũng đã đại phóng dị sắc, quả thực là Vô Thượng bí bảo trong quần chiến!
Lần này đúng là bớt việc rồi, Dương Khai chỉ cần bôn tẩu về phía trước, đưa Phong Hồ Lô ra nhắm thẳng một đường, sắc bén phong đao có thể nói là đánh đâu thắng đó.
Thời điểm hắn vừa hiện thân, không có mấy người chú ý tới hắn, nhưng sau khi Phệ Hồn Trùng tàn sát bừa bãi, Nguyệt Nhận trảm kích cùng Phong Hồ Lô xuất hiện, hắn đã lập tức trở thành tiêu điểm toàn trường.
Giết nhiều người như vậy, muốn không làm cho người khác chú ý cũng khó a.
Nơi đầu rồng của Bàn Long đại trận, Lý Vô Y quét mắt tới, thấy được thân ảnh quen thuộc kia, đầu óc đang căng cứng của hắn chợt buông lỏng, âm thầm thở ra một hơi.
Cuối cùng cũng đến rồi, không tính là quá muộn! Lúc này hắn truyền lệnh xuống, Bàn Long đại trận biến ảo, thân hình cực lớn uốn lượn, phóng về phía Dương Khai, giảm bớt áp lực cho hắn.
Lý Vô Y phát hiện Dương Khai, cường giả Ma tộc tất nhiên cũng phát hiện ra hắn.
Dương Khai thôn phệ Ma vực, dụ dỗ hai vị Ma Thánh của Ma tộc liên kết với Trường Thiên tổ chức phản loạn, sau đó còn phong ấn thông đạo lưỡng giới. Rất nhiều cường giả của Ma tộc sớm đã hận hắn thấu xương, trước đây một mực không tìm được thân ảnh của hắn, hiện tại phát hiện, làm sao có thể bỏ qua?
Bên trong chiến trường, một phiến huyết hải khoan thai thu lại, hóa thành một đạo Huyết Quang, cấp tốc vọt về phía Dương Khai.
Chỉ vài giây sau, hắn đã vọt tới bên cạnh Dương Khai, mùi máu tanh đậm đặc trùng thiên, sát cơ lăng lệ ác liệt bao phủ lấy Dương Khai. Huyết Quang tán đi, một đạo thân ảnh hiện ra, lăng không hạ xuống, tựa như hùng ưng bắt thỏ, khí thế hung hung.
Dương Khai phảng phất như chưa tỉnh, những tên võ giả trên chiến trường thấy vậy thì nhao nhao thấp giọng hô, còn có người lớn tiếng la lên, nhắc nhở Dương Khai có cường địch đột kích.
Khi thân ảnh đó sắp sửa tới gần, bỗng nhiên có một bóng người quỷ dị hiện thân, nghênh đón kẻ địch xâm phạm tới.
Vài tiếng nổ ầm ầm kinh thiên động địa vang lên, Ma Nguyên bao phủ tứ phương, hai đạo thân ảnh tách ra đứng trong hư không.
Người tới nheo mắt lại, khi thấy rõ dung mạo tên địch nhân trước mặt thì căm hận nói: “Bá Nha! Ngươi dám ngăn cản ta!”
Dương Khai thực lực cường đại, không phải Bán Thánh thì không thể địch lại, người đến đây đánh lén hắn tất nhiên là một vị Bán Thánh. Trong Ma vực, số lượng Bán Thánh cũng không phải quá nhiều, người nào cũng có danh tiếng riêng, mặc dù chưa từng gặp mặt nhưng cũng từng nghe danh của nhau. Bá Nha hiện thân, tên Bán Thánh Ma tộc kia làm sao có thể nhận lầm người được.
Bá Nha thản nhiên nói: “Đạo bất đồng, bất tương vi mưu!”
Tên Bán Thánh Ma tộc ở phía đối diện nghe vậy thì gầm lên: “Đạo bất đồng chó má gì chứ, đừng quên ngươi cũng là Ma tộc!”
Bá Nha bất đắc dĩ nói: “Phụng mệnh làm việc, đừng bắt ta phải khó xử!”
“Vô liêm sỉ!” Tên Bán Thánh Ma tộc kia giận dữ chửi. Hắn muốn giết Dương Khai, nhưng lại bị Bá Nha cũng là Ma tộc ngăn trở. Tộc nhân bốn phía không ngừng tử thương, giờ phút này hắn cũng đỏ mắt rồi, làm gì còn để ý xem Bá Nha có phải là Ma tộc hay không? Khi hắn quát xong một tiếng chói tai thì liền nhào lên, chiến thành một đoàn với Bá Nha.
Bất quá hai bên đều là Bán Thánh, thực lực sàn sàn lẫn nhau, một trận đánh này giống như Thiên Lôi câu Địa Hỏa, tràng diện náo nhiệt đến cực điểm, nhưng muốn phân thắng bại e rằng cũng không phải là chuyện đơn giản.
Dương Khai đã đi xa, tiếp tục chạy về phía tiền phương.
Dương Khai sinh sinh cày ra một con đường trống trơn dài ngàn dặm, mặc dù hắn một mình xâm nhập vào trong đại quân Ma tộc, nhưng căn bản là không có kẻ nào dưới Bán Thánh có thể mảy may ngăn cản hắn.
Mà Bán Thánh đến đây đánh lén hắn, cũng đã khoảng chừng hơn ba vị, từ đó có thể thấy được Ma tộc bên kia không đơn giản chỉ là hận ý khắc sâu đối với Dương Khai, mà còn đối đãi hắn giống như đại địch số một, nếu không thì làm gì có chuyện không ngừng có Bán Thánh chạy đến đánh lén hắn.
Người thứ nhất bị Bá Nha ngăn lại, người thứ hai bị Bạch Chước ngăn trở, khi người thứ ba đến, Dương Khai liền thả pháp thân ra...
Ba chiến đoàn đánh nhau túi bụi, dù bọn họ đang đánh nhau trong chiến trường nhưng vẫn cực kỳ dễ thấy.
Dương Khai đã đi tới trước hắc động thật lớn kia, đại quân Ma tộc vẫn không ngừng xông ra từ trong đó. Dương Khai thần sắc ngưng trọng, không hề sợ hãi mà nghênh đón, chỉ thấy hắn thúc dục Ma Nguyên, Thiên Ngoại cương phong phóng ra từ trong Phong Hồ Lô càng thêm mãnh liệt, không ngừng xuy xuy bên tai, cắt phá hư không, bao trùm hết cả hắc động.
Những tiếng rú thảm vang lên bên tai của hắn, rất nhiều Ma tộc còn chưa kịp xông ra khỏi thông đạo lưỡng giới thì liền bị cương phong chém chết ở bên trong hắc động.
Hắc động cực lớn, nhưng Dương Khai đơn giản chỉ cần dựa vào sức một mình mình, ngăn chặn lỗ hổng cự đại này. Viện binh của đại quân Ma tộc bị sinh sinh chặt đứt, không còn bất kỳ tên ma tộc nào từ đó xông ra.
Bên ngoài Bàn Long đại trận, Hào Tự một mực ổn trọng như núi tọa trấn trung quân lo lắng chờ đợi.
Chiến báo phía trước không ngừng được trinh sát Phi Ưng trấn truyền đạt tới hắn.
Đúng vào lúc này, một tên trinh sát phi thân đến, nửa quỳ dưới đất, chắp tay hét lớn: “Báo, quân đoàn trưởng đại nhân đã đến trước thông đạo lưỡng giới, chặt đứt viện binh của đại quân Ma tộc!”
Hào Tự vươn người đứng dậy, khuôn mặt hiện lên một tia phấn chấn, kìm lòng không được mà quát lớn: “Tốt!”
Khi hắn dứt lời, liền vung tay lên nói: “Chưởng kỳ!”
Phục Linh giật mình một cái, lập tức tế ra Sát Tự đại kỳ. Chỉ trong thoáng chốc, đại kỳ đỏ thẫm dài trăm dặm tung bay trên bầu trời, khiến cho thiên không cũng bị nhuộm thành một màu đỏ bừng.
Hào Tự hăng hái, phất tay chỉ về phía tiền phương: “Trung quân nghe lệnh, theo ta giết địch, tiếp ứng đại nhân!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!