Rắc rối bất ngờ xảy ra, ngay cả Đỗ Như Phong cũng không kịp phản ứng. Hỏa Linh Chi Địa bên này vào 300 năm trước từng có tiền lệ thu được Xích Tiêu Chân Viêm, lúc ấy cũng là hắn dẫn đội, đối với chuyện này có thể nói là xe nhẹ đường quen, cho nên hắn làm thế nào cũng không ngờ được sẽ có biến cố như vậy.
Mắt thấy đoàn lực lượng nóng rực kia sẽ chui xuống đất, một tiếng quát nhẹ bỗng nhiên vang lên: "Chạy đi đâu!"
Người kia vừa dứt lời, một tầng quang mang đã đảo qua mặt đất trong phạm vi đường kính trăm trượng, khiến cho nó trong nháy mắt trở nên cứng rắn vô cùng.
Chu Chính ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Dương Khai cầm lệnh bài trong tay, kích phát uy lực của lệnh bài, kết nối với đại trận của vườn trái cây, ngăn cản đường bỏ chạy của Xích Tiêu Chân Viêm kia.
Xích Tiêu Chân Viêm kia một đường đâm xuống mặt đất, đúng là không có cửa chạy trốn, triệt để bị ngăn cản ở bên ngoài.
"Làm tốt!" Đỗ Như Phong hét lớn một tiếng, đưa tay đánh ra một chiêu. Một tấm lưới lớn màu u lam từ trên trời rơi xuống, bao vây phủ đầu Xích Tiêu Chân Viêm, tấm lưới lớn này cũng không biết là bí bảo gì mà lại tản ra những luồng hơi lạnh thấu xương.
Chỉ trong chớp mắt, tấm lưới lớn liền bao phủ Xích Tiêu Chân Viêm ở bên trong. Xích Tiêu Chân Viêm tả xung hữu đột, nhưng không thể thoát khỏi được sự trói buộc của nó. Đỗ Như Phong lại biến ảo linh quyết một trận, sau đó vẫy tay. Lưới lớn siết chặt lại, giam Xích Tiêu Chân Viêm ở bên trong, rồi bị hắn chộp vào tay.
Cẩn thận quan sát một trận, khuôn mặt Đỗ Như Phong bỗng hiện lên vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, nhịn không được mà bật cười ha hả.
Chu Chính đến tận giờ phút này mới phản ứng lại được, liền vội vàng tiến lên chắp tay nói: "Chúc mừng Đỗ sư huynh, chúc mừng Đỗ sư huynh, thành công thu lấy Xích Tiêu Chân Viêm."
Đỗ Như Phong thu lại tiếng cười, lạnh nhạt nhìn qua hắn, khẽ nói: "Ngươi còn mặt mũi nói chuyện ư, nếu không phải bản tọa trên người đúng lúc có một kiện Đâu Thiên Võng, e rằng lần này sẽ để cho Xích Tiêu Kim Viêm này bỏ chạy rồi!"
Chu Chính ngạc nhiên: "Xích Tiêu Kim Viêm?"
Đỗ Như Phong thu hồi lưới lớn và cả đồ vật bên trong lưới, thanh âm lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng đây là tam phẩm Xích Tiêu Chân Viêm ư?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Chu Chính không hiểu.
"Đây là tứ phẩm Xích Tiêu Kim Viêm!" Đỗ Như Phong cắn răng quát khẽ: "Thật đúng là phế vật!"
Chu Chính kinh hô: "Tứ phẩm?"
Dương Khai cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, rõ ràng là tài liệu tam phẩm, sao lại biến thành tứ phẩm rồi? Bất quá ngẫm lại dị biến vừa rồi, còn có biểu hiện trước đó của Đỗ Như Phong, nên Dương Khai cũng hơi tin hắn, hơn nữa Đỗ Như Phong cu ̃ng không cần thiết lừa bọn họ về loại sự tình này làm gì.
Chẳng trách đám đệ tử Thất Xảo Địa này chuẩn bị chu toàn như thế mà cũng thiếu chút nữa là đã thất bại trong gang tấc, thì ra là do dưới khối thổ địa này ẩn tàng một phần tứ phẩm tài liệu, bọn hắn dùng biện pháp ứng phó tam phẩm để xử lý, gặp phải rủi ro cũng là chuyện đương nhiên.
Bất quá tứ phẩm tài liệu a. . .
Nhất phẩm là 150 mai Khai Thiên Đan, lưỡng phẩm là 1500, tam phẩm là 1 vạn 5, tứ phẩm chẳng phải là 15 vạn? Giá trị này trực tiếp tăng lên gấp mười lần a!
Những đệ tử Thất Xảo Địa thần sắc uể oải kia sau khi nghe được lời này, thần sắc đều phấn chấn hẳn lên. Bọn hắn theo Đỗ Như Phong tới đây thu lấy tài liệu Khai Thiên, Tôn Giả bên kia tất nhiên sẽ có ban thưởng, có điều ban thưởng của tài liệu tứ phẩm chắc chắn là sẽ lớn hơn tam phẩm nhiều.
Phóng mắt khắp cả Thất Xảo Địa, Khai Thiên cảnh trên tứ phẩm cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nói một cách khác, tài liệu
tứ phẩm đối với Thất Xảo Địa mà nói cũng là một đồ vật cực kỳ trân quý, đây cũng không phải là thứ có thể dùng Khai Thiên Đan để cân nhắc. Lần này lập được đại công như thế, còn sợ ngày sau không phất lên như diều gặp gió sao?
Đám đệ tử này vẻ mặt tươi cười, vây quanh Đỗ Như Phong, năn nỉ hắn để cho bọn họ mở mang tầm mắt. Ngay cả những đệ tử Thất Xảo Địa này cũng chưa từng gặp qua tài liệu tứ phẩm.
Đỗ Như Phong há có thể đáp ứng sao? Xích Tiêu Kim Viêm trong Đâu Thiên Võng có ý nghĩa vô cùng trọng đại, bây giờ có thể thu lấy cũng là một chuyện may mắn. Nếu như lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó, hắn cu ̃ng đảm đương không nổi trách nhiệm. Vì vậy hắn xụ mặt khiển trách đám người một trận, lúc này mới khiến cho bọn họ bỏ đi ý nghĩ kia.
Lại ngẩng đầu nhìn Dương Khai, vẻ mặt của Đỗ Như Phong bỗng ôn hoà hơn nhiều: "Ngươi tên gì?" Kỳ thật vừa rồi Dương Khai cũng đã có báo tên, nhưng đoán chừng là đối phương cũng
không để ý.
Dương Khai một lần nữa báo ra tên của mình.
Đỗ Như Phong gật đầu: "Lần này ngươi làm không tệ, ta sẽ đem chuyện hiện tại cho báo cáo Tôn Giả, về sau sẽ không thiếu ban thưởng cho ngươi." Vừa rồi nếu không phải Dương Khai canh đúng thời cơ, vận dụng lệnh bài của vườn trái cây kết nối với đại trận nơi đây, cản trở Xích Tiêu Kim Viêm trong một chớp mắt, vậy thì Đỗ Như Phong cu ̃ng sẽ không có cơ hội tế ra Đâu Thiên Võng của mình. Trong khi đó, Chu Chính chưởng quản toàn bộ vườn trái cây lại có biểu hiện thường thường, hơn nữa tình báo trước đó còn có chỗ sai lầm, suýt nữa khiến cho Hỏa Linh Chi Địa tổn thất một đại cơ duyên.
"Tạ đại nhân!" Dương Khai ứng phó ngoài miệng, trong lòng lại suy nghĩ mình có thể được ban thưởng bao nhiêu? Đồ vật giá trị 15 vạn, ban thưởng nhiều nhất cũng cỡ mấy ngàn Khai Thiên Đan a? Chuyện này với hắn mà nói cũng là một bút thu nhập không ít, vì vậy hắn cũng có một sự chờ mong nho nhỏ. Trước đó hắn còn đang suy nghĩ, ở vườn trái cây này làm tạp dịch thì phải lập công làm sao, ai ngờ chỉ trong chớp mắt hắn liền có công lao.
Đỗ Như Phong quơ tay đuổi những người khác đi: "Các ngươi đi trước, ta còn có việc muốn hỏi một chút."
Một đám Thất Xảo Địa đệ tử nghe thấy vậy thì cũng không lưu lại, nhao nhao bay lên trời.
Đỗ Như Phong lại quay đầu nhìn Chu Chính một chút, ánh mắt băng hàn, Chu Chính liền giật mình, vội vàng nói: "Sư đệ xin được cáo lui trước."
Đợi sau khi tất cả mọi người đã rời đi, Đỗ Như Phong mới vung tay lên, bố trí cấm chế ở bốn phía, sau đó liền nhìn chằm chằm Dương Khai.
Dương Khai khẽ nhíu mày, chuyện Đỗ Như Phong giữ mình lại, muốn hỏi mình một thứ gì đó, trong lòng của hắn cũng đoán được một hai. Sự việc hiện tại không khiến cho người ta sinh nghi cũng khó, chỉ có điều , Dương Khai cũng không dám khẳng định đối phương có thể phát hiện ra điều gì hay không. Trong lúc tâm tư biến ảo, Dương Khai chắp tay nói: "Không biết đại nhân muốn hỏi chuyện gì?"
Đỗ Như Phong đứng chắp tay, thản nhiên nói: "Mảnh đất này có vấn đề, chắc hẳn ngươi cũng biết. Mười năm nay, bản tọa cũng nhiều lần dẫn người đến đây điều tra, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nhìn ra được mánh khóe. Lần này nhờ phúc của ngươi, mới biết được thì ra là do Xích Tiêu Kim Viêm kia quấy phá."
"Vận khí mà thôi, đại nhân quá khen rồi."
"Ta từ trước đến nay là người không tin vào vận khí. Nếu như ngươi có thể phát hiện ra, vậy khẳng định là do ngươi có bản lãnh của mình." Đỗ Như Phong nói: "Trước đây bản tọa cũng có thử dùng lực lượng hành Mộc để kích phát, nhưng lại không tài nào dẫn động được Xích Tiêu Kim Viêm kia. Những người khác cũng không được, vì sao chỉ mình ngươi có thể, lực lượng hành Mộc mà ngươi ngưng tụ là mấy phẩm?"
Quả nhiên là dạng này. . .
Dương Khai trước đó cũng có hơi hoài nghi hắn sẽ hỏi mình chuyện này. Dù sao thì khi những người khác thôi động lực lượng hành
Mộc cũng đều không dẫn động được Xích Tiêu Kim Viêm kia, chỉ có mình hắn là có thể. Điều này không thể nghi ngờ là đã chỉ rõ ra rằng, lực lượng hành Mộc của mình có hơi đặc thù, đặc thù rõ ràng nhất chính là phẩm giai cao thấp.
"Xin hỏi lực lượng đại nhân ngưng tụ là mấy phẩm?" Dương Khai không trả lời mà hỏi lại.
Đỗ Như Phong ngạo nghễ nói: "Tứ phẩm!" Hắn là đệ tử xuất sắc nhất của Hỏa Linh Chi Địa, cũng là người Hộ Địa Tôn Giả ký thác kỳ vọng, Khai Thiên chi lộ đương nhiên sẽ không qua loa. Sở dĩ hắn chậm chạp không có tấn thăng, chính là vì muốn tập hợp đủ tài liệu tứ phẩm, nhất cử tấn thăng Khai Thiên tứ phẩm.
Dương Khai lắc đầu nói: "Ta cũng không biết thứ mình ngưng tụ là mấy phẩm, ta chỉ mới đến nơi bên ngoài càn khôn này không bao lâu, không hiểu nhiều về chuyện bên này. Chỉ là trước khi ta gặp được Tôn Giả, ta có ngẫu nhiên phát hiện được một vật trong hoàn vũ mênh mông, trong lúc vô tình hấp thu đã ngưng tụ ra lực lượng hành Mộc."
Đỗ Như Phong vuốt cằm nói: "Thả ra đạo ấn của ngươi cho ta xem một chút."
Yêu cầu này cũng có hơi vô lễ, đạo ấn là kết tinh một thân tu vi của Dương Khai, là đạo của bản thân hắn, ẩn giấu rất nhiều bí mật của hắn, người bình thường ai lại đưa yêu cầu như vậy? Hơn nữa ngoại phóng đạo ấn, chẳng khác nào Yêu thú phun ra nội đan, là một kiện sự tình cực kỳ nguy hiểm.
Lúc trước tại Tinh Giới nếu không phải bị ép bất đắc dĩ, Dương Khai cũng sẽ không thả ra đạo ấn của mình để đối phó Đại Ma Thần.
Nhưng hắn đang ở trên địa bàn của người ta, muốn cự tuyệt e rằng cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Xét theo thần sắc của Đỗ Như Phong, nếu như hắn không thả ra đạo ấn, đối phương chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, đến lúc đó sẽ chỉ phiền toái hơn mà thôi.
Cho nên sau khi hơi chần chờ một chút, Dương Khai liền thôi phát đạo ấn của bản thân.
Ấn ký biến ảo khó lường hiển hiện trên trán của Dương Khai, bên trong ẩn chứa cảm ngộ về Hư Không Đại Đạo của hắn. Bên trong đạo ấn có lực lượng hành Mộc lưu chuyển, Dương Khai âm thầm cảnh giác, chú ý Đỗ Như Phong một cách cẩn thận, chỉ sợ đối phương sẽ phát hiện ra điều gì đó không ổn.
Nhìn chằm chằm vào đạo ấn của Dương Khai, Đỗ Như Phong thậm chí không e dè thôi động thần niệm đi điều tra, rất nhanh liền động dung: "Lực lượng hành Mộc trên Tứ phẩm!"
Thần kinh đang căng cứng của Dương Khai buông xuống hơn phân nửa, xem ra Đỗ Như Phong cũng chỉ có thể đánh giá lực lượng hành Mộc của mình cao cấp hơn của hắn, chứ không có cách nào phân biệt được phẩm giai chân chính. Dù sao thì kiến thức của Đỗ Như Phong cũng chỉ có hạn, cho nên hắn lập tức tỏ vẻ kinh ngạc: "Lời này của Đại nhân là sự thật ư?"
"Không sai được." Đỗ Như Phong tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Vận khí của ngươi thực sự không tồi, thế mà để cho ngươi nhận được cơ duyên này, xem ra cách nói vận khí cũng không phải là không đúng một chút nào."
Dương Khai nhếch miệng cười nói: "Ta cũng không biết lực lượng hành Mộc của mình có phẩm giai gì. Nếu như đại nhân đã nói là trên tứ phẩm, vậy liền không sai được."
Đỗ Như Phong nói: "Thứ ngươi tìm được trong hư không, rốt cuộc là vật gì?"
Dương Khai dè dặt nói: "Là một gốc cây nhỏ, toàn thân trong suốt như bạch ngọc, có mấy cái nhánh mầm, còn có những phiến lá cây như bạch ngọc. Gốc cây đó cao chừng này, hơn nữa còn tỏa ra một mùi hương kỳ lạ!" Tiện tay khoa tay một chút, sau đó hắn nhìn qua Đỗ Như Phong nói: "Đại nhân có nhận ra đó là gì hay không?"
Đỗ Như Phong chậm rãi lắc đầu: "Chưa từng nghe qua." Cu ̃ng không có cách nào nghiên cứu kỹ càng, sau đó hắn bảo Dương Khai thu hồi đạo ấn, miễn cho mình nhìn thấy mà đỏ
mắt, rồi giống như thuận miệng hỏi: " Xích Tiêu Kim Viêm ở nơi này là do ngươi phát hiện đúng không?"
Dương Khai nói: "Đúng!" Tên Chu Chính kia mặc dù trước đó dặn dò qua, nhưng tên Bạch Nhãn Lang đó thấy mình chết mà không cứu, Dương Khai cũng lười phân công lao cho hắn. Dù sao bây giờ cũng chỉ có mình cùng Đỗ Như Phong, mình nói cái gì thì Chu Chính cũng không biết.
Đỗ Như Phong cười lạnh: "Tên Chu Chính phế vật kia, dù có mười tên như hắn thì cũng không phát hiện ra được Xích Tiêu Kim Viêm ở nơi này."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!