Chu Chính mặt lạnh tiếp nhận lấy không gian giới chỉ, thần niệm quét qua, phát hiện bên trong chỉ có vẻn vẹn 20 mai Khai Thiên Đan. Hắn hừ lạnh một tiếng, vứt không gian giới chỉ xuống đất, phất tay áo nói: "Không khổ cực, ta đi!"
Nếu đổi lại là thường ngày mà được bọn hắn hiếu kính 20 mai, Chu Chính cũng sẽ vui vẻ nhận lấy, nhưng hiện tại lại khác, so với những ban thưởng mà Dương Khai được nhận, 20 mai Khai Thiên Đan này thì tính là gì? Đơn giản chính là một món lợi cực nhỏ.
"Chu quản sự Chu quản sự. . ." Lão Phương vội vàng nhặt không gian giới chỉ lên rồi đuổi theo đối phương.
Một lúc thật lâu sau, lão Phương mới than thở trở về. Nhìn thần sắc của hắn, hiển nhiên là tình hình không được thuận lợi.
Khi quay trở về, hắn lại phát hiện Dương Khai đang cầm cái không gian giới chỉ kia, thăm dò số lượng Khai Thiên Đan ở trong đó, miệng cười toe toét tới tận mang tai. Lão Phương tức giận không chỗ phát tiết, chỉ vào hắn nói: "Ngươi nói xem, vô duyên vô cớ chọc giận hắn làm gì, vừa rồi tùy tiện chia cho hắn một chút điểm tốt là được."
Dương Khai cười lạnh: "Nếu như trước đó tặng lễ hữu dụng, ta cũng sẽ không quan tâm chút đồ vật kia. Nhưng trước đó ngươi và ta rõ ràng đều đã đưa hậu lễ qua, trong khi đó, hắn lại thấy chết mà không cứu, bây giờ vô duyên vô cớ tiện nghi hắn để làm gì?"
Lão Phương dậm chân nói: "Hắn dù sao cũng là quản sự của vườn trái cây này, thà rằng dùng tiền tiêu tai, cũng không nên tuỳ tiện đắc tội hắn. Nếu sau này hắn mang giày nhỏ (1) cho ngươi, ngươi chịu được sao?"
(1): mang giày nhỏ ý chỉ làm việc không thuận lợi.
"Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn!" Dương Khai cười lạnh một tiếng, "Hắn tuy là quản sự, nhưng cũng không thể một tay che trời, ta tuy là tạp dịch, nhưng cũng chưa chắc phải sợ hắn."
"Ai!" Lão Phương thở dài một tiếng: "Việc đã đến nước này, nói gì cũng đều vô ích."
Ngồi xuống uống chén rượu, thấy Dương Khai vẫn còn cười như tên trộm ở bên kia, hắn nhịn không được mà nói: "Lần này Tôn Giả rốt cuộc thưởng ngươi bao nhiêu, sao ngươi lại bày ra
cái đức hạnh này."
"Tự mình nhìn đi." Dương Khai ném không gian giới chỉ trên tay qua cho hắn.
Lão Phương tiếp nhận, thần niệm quét qua, kinh hô một tiếng: "Nhiều như vậy?"
Mặc dù vẫn chưa đếm kỹ, nhưng Khai Thiên Đan trong không gian giới chỉ này ít nhất cu ̃ng phải có tới bốn năm ngàn mai! Nhiêu đây đối với một tên tạp dịch mà nói, đã là một con số cực kì khủng bố.
Hắn mặc dù đã sớm nghĩ tới chuyện Tôn Giả sẽ có trọng thưởng, nhưng hắn không ngờ sẽ được thưởng nhiều như vậy, hắn nghĩ nhiều nhất cũng chỉ mấy trăm mai, hơn một ngàn mai mà thôi.
Dương Khai nói: "5000 mai! Chỉ là không biết tên Chu Chính kia có cắt xén hay không?"
Lão Phương lắc đầu nói: "Không đến mức đó, đây là thứ do Tôn Giả trực tiếp thưởng xuống, một tên quản sự vườn trái cây nho nhỏ như hắn sẽ không có gan giở trò, nếu không sau này Tôn Giả biết được thì sẽ không tha cho hắn. Chẳng trách lão phu vừa rồi cho hắn 20 mai Khai Thiên Đan mà hắn lại không để vào mắt, thì ra là như vậy. . ."
Dương Khai cười nói: "Hiện tại ngươi biết vì sao ta lại giả vờ ngây ngốc chưa? Nếu như ta chia chỗ tốt cho hắn, vậy thì rốt cuộc phải phân bao nhiêu cho phù hợp? Với khẩu vị của hắn, không có hơn ngàn mai Khai Thiên Đan, sợ là không thể thỏa mãn được. Nếu trước đó hắn đã bất nhân, vậy thì ta cần gì phải tiện nghi ngàn viên linh đan cho hắn?"
Lão Phương nghe thấy vậy thì vuốt cằm nói: "Điều này cũng đúng, phân ít thì e rằng hắn sẽ oán hận trong lòng, phân nhiều thì lại quá thiệt thòi, vậy thì thà rằng không để ý tới hắn."
"Đúng là như thế!" Dương Khai lấy lại không gian giới chỉ, cười đắc ý.
Lão Phương hâm mộ ghê gớm, 5000 mai Khai Thiên Đan tới tay, còn tên tạp dịch nào trong Thất Xảo Địa có thể vượt qua Dương Khai chứ? Người lập công lớn nhất mà hắn từng gặp qua, ban thưởng nhiều nhất cũng bất quá chỉ là hơn sáu mươi mai Khai Thiên Đan mà thôi. 5000 mai này, một tên tạp dịch chắc phải không ăn không uống tích lũy hơn mấy trăm năm, cả ngàn năm mới tiết kiệm đủ mất. Lại tính cả thu nhập trước đó của Dương Khai, bây giờ nói hắn là tên tạp dịch giàu có nhất trong cả Thất Xảo Địa thì cũng không đủ.
Mà hắn đến Thất Xảo Địa mới bao lâu? Không đến ba tháng mà thôi!
"Lão Phương, ngươi có cảm thấy ban thưởng lần này hơi nhiều một chút hay không?" Dương Khai bỗng nhiên nhíu mày. Mặc dù tài liệu Khai Thiên tứ phẩm kia có giá khoảng 15 vạn Khai Thiên Đan, Dương Khai cũng xuất đại lực trong đó, nhưng trọng thưởng như vậy vẫn khiến hắn cảm thấy có hơi ngoài ý muốn.
"Nhiều thì không tốt sao?" Lão Phương ngạc nhiên: "Đây là lần đầu ta nghe nói có người ngại được thưởng nhiều, nếu như ngươi cảm thấy nhiều, không bằng chia cho ta phân nửa, ta sẽ không ngại đâu."
Dương Khai coi không nghe thấy.
Lão Phương lại thở dài một tiếng: "Bất quá làm như thế, ngươi sợ là không có cách nào thoát khỏi mảnh đất này." Thân là tạp dịch, tất nhiên là muốn chăm sóc càng nhiều cây ăn quả càng tốt, từ đó mới có thể có được càng nhiều thu nhập ngoài định mức, càng có nhiều cơ hội lập công.
Tạp dịch trong Tạp Dịch phòng bọn họ, không có người nào ghét bỏ chuyện vườn trái cây do mình quản lý lớn cả, bọn họ đều ước gì càng lớn càng tốt.
"Không quan trọng." Dương Khai khẽ cười một tiếng: "Ta cũng không dựa vào cái này."
Lão Phương nghĩ nghĩ, cảm thấy hắn nói cũng có đạo lý. Dương Khai bây giờ có con đường phát tài riêng của mình, không giống như tạp dịch bình thường, chăm sóc vườn trái cây lớn hay nhỏ đối với hắn mà nói cũng không có gì khác nhau, thậm chí có thể nói, chăm sóc vườn trái cây nhỏ một chút còn rõ ràng có nhàn rỗi hơn.
Lăn lộn trong này mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên hắn gặp người làm tạp dịch vô tư tự tại như thế, đúng là không bội phục không được.
Mấy ngày sau gió êm sóng lặng, thỉnh thoảng lại có người chạy đến tìm lão Phương chào hàng Bích Hỏa Tằm, lão Phương đều thu hết, sau đó giao cho Dương Khai cho Tư Thần Đại tướng quân ăn, kế đó Đại tướng quân lại không ngừng phun Khai Thiên Đan ra.
Lão Phương cười híp mắt cả ngày, hắn kiếm tiền mấy trăm năm còn không bằng hai tháng này.
Thời gian nhoáng một cái đã là mấy ngày sau, Dương Khai đang nằm phơi nắng dưới một cây ăn quả bỗng nhiên mở to mắt, nhìn về phía một phía.
Cùng lúc đó, lão Phương ở một bên kiểm kê thu nhập mấy ngày nay cũng quay đầu nhìn lại, tiếp đó chỉ trong chớp mắt, sắc mặt hắn liền biến hóa, nói: "Lão đệ, dậy đi."
Dương Khai lười biếng trở mình, đưa lưng về phía hắn.
Lão Phương im lặng, tự mình đứng dậy chào đón, chỉ trong chốc lát, một bóng người đáp xuống gần đó, chính là Chu Chính. Lão Phương liền vội vàng hành lễ.
Chu Chính ừ một tiếng, đưa mắt quét qua, Dương Khai thế mà không để mình vào trong mắt, sắc mặt hắn lập tức trở nên lạnh lẽo, nặng nề hừ một tiếng.
Mấy ngày trước, hắn không được Dương Khai chia cho một chút lợi tức nào, sau khi trở về nhẫn nhịn đầy một bụng tức giận.Hắn cũng đã kiểm tra số lượng Khai Thiên Đan trong không gian giới chỉ kia, tổng cộng 5000 mai lận a, đơn giản là choáng cả mắt. Lúc ấy hắn chỉ cần được phân hai thành thì liền thu được 1000 mai, thế nhưng tên Dương Khai này căn bản là không có hiếu kính hắn ý tứ.
Nếu không phải Đỗ Như Phong bên kia trước đó đã có căn dặn thì hắn đã sớm làm cho Dương Khai đẹp mặt. Mấy ngày nay hắn vốn định để cho Dương Khai tự mình suy nghĩ thông suốt, lấy công chuộc tội, ai ngờ chờ tới bây giờ cũng không thấy Dương Khai đi tìm hắn.
Đi tới nhìn một chút, gia hỏa này thế mà đang nằm phơi nắng, một bồn lửa giận giấu ở ngực, kém chút nữa tức đến mức nổ tung.
"Thân là tạp dịch, không đi chăm sóc cây ăn quả, lại ở trong này lười biếng dùng mánh lới, Dương Khai ngươi muốn làm gì?" Chu Chính quát một tiếng chói tai.
Dương Khai xoay người, híp mắt nhìn hắn, sau đó mới đứng lên, phủi tay nói: "Thì ra là Chu quản sự tới, Chu quản sự có việc gì à?"
"Ngươi. . ." Chu Chính giận dữ, "Ta hỏi ngươi, ngươi chăm sóc cây ăn quả trong vườn trái cây xong chưa?"
"Chăm sóc thỏa đáng, Chu quản sự nếu như không yên lòng, vậy thì có thể đi kiểm tra một phen. Nếu như có chỗ nào không ổn, ta sẽ lập tức sửa lại!"
"Ngươi có lòng tin như vậy?" Chu Chính liên tục cười lạnh. Nếu như hắn thật sự nhặt xương trong trứng (2), vậy thì dù Dương Khai chăm sóc tốt cũng vô dụng.
(2): đây là thành ngữ TQ nói về việc cố tình bắt lỗi người khác.
Lão Phương đúng ở một bên cũng cảm thấy không đúng lắm, Dương Khai đây là đang tự tìm đường chết a. Vì vậy hắn không khỏi giật
mình, vội vàng tiến lên cười làm lành: "Chu quản sự bớt giận bớt giận, tiểu tử này quả thực chăm sóc tốt mấy chục gốc cây ăn quả kia, ta cũng đã tự mình xem qua. Chu quản sự đi đường xa đến, ngồi xuống uống chút nước đi!"
Nói xong, liền muốn kéo Chu Chính đi.
Chu Chính lạnh nhạt đáp lại: "Cút ngay, ngươi thì tính là cái gì?"
Cánh tay của Lão Phương cứng lại giữa không trung, vẻ mặt xấu hổ, trong lòng biết Chu Chính lần này thật sự đã bị chọc giận, nếu không bất kể như thế nào thì hắn cũng sẽ không nói ra những lời này. Trước kia mặc dù hắn tham tài, nhưng thái độ đối với bọn tạp dịch cũng không tệ lắm. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là được hiếu kính đầy đủ, thế nhưng hắn hiện tại lại trở mặt như vậy.
Lại quay đầu nhìn về phía Dương Khai, Chu Chính đè xuống lửa giận trong lòng, hắn tới lúc này, là do có chuyện trên người. Mặc dù hắn khó chịu với thái độ của Dương Khai, nhưng cũng không thể kéo dài thêm nữa, việc này vốn nên được làm từ mấy ngày trước, chỉ có điều lúc ấy hắn bực bội Dương Khai không thức thời, không có đề cập tới. Qua mấy ngày nay, hắn cu ̃ng tâm thần bất định, lại kéo dài thêm nữa, e rằng sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.
"Dương Khai ngươi đi theo ta." Chu Chính hừ lạnh một tiếng. Tuy rằng đã được Đỗ Như Phong căn dặn không được làm gì Dương Khai, nhưng không có nghĩa là hắn không thể báo thù riêng. Hắn là quản sự, giáo huấn Dương Khai không phải chuyện quá đơn giản hay sao.
"Không biết Chu quản sự có gì chỉ giáo?" Dương Khai hỏi.
Chu Chính nói: "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, bảo ngươi tới liền tới!" Nói xong, hắn đằng không mà lên, chọn một phương hướng mà bay đi.
Dương Khai nhíu nhíu mày, không biết Chu Chính đây là muốn làm gì. Chẳng lẽ là hắn không cam lòng, muốn đánh mình một trận? Hắn không có can đảm giết mình, tạp dịch của phòng Tạp Dịch mặc dù có địa vị thấp, nhưng mỗi một người đều là tài nguyên quý giá của Hỏa Linh Chi Địa, nếu không Hộ Địa Tôn Giả cũng sẽ không tự mình ra ngoài thi pháp dẫn mọi người đến đây. Cho nên Chu Chính không thể giết mình, trong cả Hỏa Linh Chi Địa, người có đại quyền sinh sát đối với bọn tạp dịch, cũng chỉ có một mình Hộ Địa Tôn Giả.
Lão Phương hiển nhiên là lo lắng không thôi, nhìn qua Dương Khai nói: "Không nhẫn nhịn được chuyện nhỏ sẽ phá hỏng đại sự a! Chút nữa ngươi qua đó cũng không nên xúc động như vậy, có lời gì thì từ từ nói. Nếu như Chu
quản sự muốn làm gì ngươi, vậy thì việc gì co ́ thê ̉nhịn thì cứ nhịn, tuyệt đối đừng đánh lại, bằng không cuộc sống sau này sẽ rất khó qua."
Dương Khai từ chối cho ý kiến, nhìn theo phương hướng rời đi của Chu Chính một cái, cũng không thể không đuổi theo. Hắn thầm nghĩ, nếu như lát nữa Chu Chính thật sự ra tay với mình, vậy thì mình muốn phải làm sao?
n, liền cầm lấy Tư Thần Đại tướng quân trực tiếp ném qua, xem hắn có dám đánh lại hay không!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!