Không nói Dương Khai hộ tống A Duẩn đến Đại Nguyệt Châu phần ân tình này, chính là hắn tìm hiểu pháp tắc không gian, đã để Ngụy Khuyết cảm thấy người này là một nhân tài, cố ý phải thu vào Đại Nguyệt Châu, khoảng thời gian này cũng xem Dương Khai như đệ tử Đại Nguyệt Châu mà đối xử, bây giờ Dương Khai xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù không có A Duẩn thỉnh cầu, hắn cũng sẽ không ngồi xem mặc kệ, trong phạm vi đủ khả năng, tự nhiên sẽ hảo hảo gắng tìm tung tích Dương Khai.
Sắp xếp thỏa đáng, một đám người dưới Ngụy Khuyết dẫn đầu lần thứ hai đi sâu vào lòng đất, chỉ có điều lần này không phải tìm Thái Dương Chân Hỏa, mà là tìm kiếm Dương Khai.
Dương Khai mất tích, không thể nghi ngờ nói rõ dưới dung nham khả năng thật sự có nguy hiểm không thể báo trước, nên mỗi người
đều cẩn thận từng li từng tí một, không dám tách ra quá xa nhau. Nửa canh giờ sau, mọi người lần lượt thoát ra, không hề thu hoạch.
Ngụy Khuyết cùng Đào Dung Phương liếc mắt nhìn nhau, người sau không nói một lời, dẫn một đám đệ tử khác tiếp tục vào thăm dò.
Sau mấy lần như vậy, đã là sau hai canh giờ, tất cả các đệ tử Đại Nguyệt Châu đều mệt đến sắc mặt trắng bệch, chỉ có hai vị Khai Thiên cảnh còn có thể chống đơ ̃, nhưng mà đến lúc này còn không thấy bóng dáng Dương Khai, đã không tiếp tục cần tìm nữa.
Đào Dung Phương cùng Ngụy Khuyết nhìn nhau, đều chậm rãi lắc đầu.
Điệp U thấy thế, ngữ khí run rẩy nói: "Hai vị tiền bối, không tìm nữa sao, Dương Khai còn ở phía dưới."
Ngụy Khuyết quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt âm u, thở dài nói: "Thời gian quá lâu, lấy thực lực của hắn căn bản chống đỡ không được lâu như vậy, bây giờ e sợ. . . Đã lành ít dữ nhiều."
Khuôn mặt Điệp U trong khoảnh khắc trắng như tuyết, thân thể run lên, suýt ngã xuống đất, tuy rằng cũng biết Ngụy Khuyết nói không sai, nhưng làm sao cu ̃ng không chịu nhận kết quả này.
Người ở Thất Xảo nhiều lần sáng tạo kỳ tích, cường địch trước mặt cũng có thể phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ, người đưa mình Vô Cấu
kim lộ, dắt mình chạy khỏi Thất Xảo thoát khỏi cực khổ, cứ thế không còn?
Không thể nào tiếp thu được, đưa tay che lại môi đỏ, vai run run, khóc nức lên.
A Duẩn cũng hai mắt đục đỏ ngầu, chôn trong lồng ngực Đào Dung Phương khóc lớn lên.
Một bên, lão Phương nện ngực giậm chân: "Trời đố anh tài, trời đố anh tài a, lão đệ à, đáng thương ngươi tuổi còn trẻ tráng niên mất sớm, ông trời không có mắt a, có chuyện làm sao không phải lão Phương ta, lão đệ ngươi trở về đi, lão Phương ta thế ngươi!"
Tâm tình bi thương tràn ngập, một đám đệ tử Đại Nguyệt Châu nhiìn trong lòng cũng không dễ chịu, đặc biệt là mấy nữ đệ tử, yên lặng rơi lệ.
Ngụy Khuyết vỗ vỗ vai Điệp U: "Nén bi thương, chúng ta cũng đã tận lực, bây giờ chỉ có thể cầu khẩn hắn cát nhân tự có thiên tương!" Lời này hắn nói chính mình cũng không tin, nhưng ngoại trừ an ủi như vậy, còn có thể làm sao? Không nghĩ ra, phía dưới dung nham đến cùng có nguy hiểm gì, lại để một người sống sờ sờ như thế một đi không trở về, bọn họ trước đó tỉ mỉ tìm tòi rất nhiều lần, cũng không phát hiện vết tích nguy hiểm.
Điệp U đưa tay xoa xoa nước mắt, mở miệng nói: "Tiền bối, ta còn muốn xuống dưới đi tìm thử, hắn không phải người đoản mệnh như vậy!"
"Hồ đồ!" Ngụy Khuyết trừng nàng, "Ngươi tình huống bây giờ của mình như nào không rõ ràng sao, nhanh nghỉ ngơi mới quan trọng."
"Nhưng. . ."
Ngụy Khuyết không cho nàng nói hết lời đã nói: "Ta không muốn ra tay với ngươi, nhưng nếu ngươi cố ý xuống, ta chỉ có thể đánh ngất ngươi."
Đào Dung Phương đưa tay kéo Điệp U lại, ôn nhu nói: "Trước tiên nghỉ ngơi một chút, rồi nói sau."
Điệp U mím môi đỏ, nước mắt lướt xuống khuôn mặt, nhẹ nhàng gật đầu.
Ngay vào lúc này, bất ngờ xảy ra chuyện, ầm ầm ầm một trận tiếng vang như sấm rền từ lòng đất truyền tới, toàn bộ Thái Dương Chi Tinh dường như cũng lay động lên, mọi người Đại Nguyệt Châu cả kinh, quay đầu chung quanh, chỉ thấy nơi những miệng dung nham kia, dung nham càng đột nhiên sôi trào lên, từng bọt khí to lớn vỡ ra, khí tức nguy hiểm tràn ngập.
Ngụy Khuyết biến sắc, quát: "Lên!"
Thúc sức mạnh, bọc tất cả mọi người phóng lên trời.
Cùng lúc đó, từng đạo từng đạo dung nham trụ từ trong miệng núi dung nham dâng lên, như từng con Hỏa Long xuất thế, thanh thế kinh người. Mọi người bay thẳng lên vạn trượng, cúi đầu nhìn xuống, đều là sắc mặt trắng bệch, Thái Dương Chi Tinh này giống như muốn nổ tung vậy, nứt ra vô số khẽ hở thật lớn, hình thành từng khe, dung nham ở trong đó lăn lộn vỡ đằng, giội rửa tất cả.
Ầm ầm ầm tiếng vang không dứt bên tai, điếc màng nhĩ mọi người.
Tia sáng chói mắt từ một hướng khác truyền đến, một đệ tử Đại Nguyệt Châu kinh ngạc thốt lên: "Đó là gì?"
Nhìn theo hướng thanh âm phát ra, tất cả mọi người đều co rụt mắt lại, bên kia, bóng mờ một cung điện to lớn hiện ra, sừng sững, mịt mờ phảng phất ảo ảnh.
Nhưng mặc dù chỉ là một bóng mờ, cũng vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được cung điện kia nguy nga cổ điển, cung điện kia như đã đi qua ngàn tỉ năm, sinh ở thời đại xa xôi, vượt qua dòng sông lịch sử mà tới.
Trên Thái Dương Chi Tinh lại có một toà cung điện! Ngụy Khuyết la thất thanh: "Kim Ô Thần Cung!"
Sớm có nghe đồn, trên Thái Dương Chi Tinh chẳng những có khả
năng tồn tại Thái Dương Chân Kim loại vật liệu cấp bậc cực cao này, cu ̃ng có thể sẽ Kim Ô Thần Cung, sở dĩ Thái Dương Chi Hỏa trên Thái Dương Chi Tinh sắp tắt, cũng là bởi vì Kim Ô sắp chết!
Nhưng nghe đồn dù sao cũng chỉ là nghe đồn, nói nơi đây có Thái Dương Chân Kim, đại đa số đều sẽ tin, nhưng nói nơi này có Kim Ô Thần Cung, trong mười sợ là có chín không tin, một còn lại cũng là nửa tin nửa ngờ.
Vậy mà giờ khă ́c na ̀y, trên Thái Dương Chi Tinh này thật sự có một toà cung điện xuất hiện, ngoài Kim Ô Thần Cung còn có thể có gì giải thích?
Đào Dung Phương cu ̃ng trợn tròn mắt: "Đồn đại là sự thật?"
Ngụy Khuyết mơ hồ cảm thấy tiến triển lần này vượt quá dự liệu, nếu như vẻn vẹn chỉ là Thái Dương Chân Kim, mấy lớn vực thế lực phụ cận còn có thể chưởng khống, có thể phong tỏa ngăn cản tin tức khuếch tán, để chỗ tốt chỉ lưu lại nơi này, nhưng giờ Kim Ô Thần Cung cũng đã hiện thế, tin tức này sợ không thể khóa lại được.
Đến lúc đó 36 Động thiên, 72 phúc địa đều sẽ đến đây điều tra!
Thật đến lúc ấy, Đại Nguyệt Châu chỉ là thế lực tam đẳng nào có thể mò được chỗ tốt gì, chính là những nhóm thế lực có Trung phẩm khai thiên cũng phải đứng ở một bên. Cho nên muốn muốn được
chỗ tốt, nhất định phải mau chóng, làm hết sức trước khi tin tức bị khuếch tán ra.
Tâm tư biến ảo, Ngụy Khuyết lập tức có quyết đoán: "Mạnh Hoành!" "Có đệ tử!" Mạnh Hoành tiến lên một bước.
"Mang các sư đệ sư muội ngươi rời khỏi đây."
Mạnh Hoành ngẩn ra, chợt phản ứng lại, chắp tay nói: "Vâng! Vậy chúng ở bên ngoài chờ hai vị sư thúc."
Ngụy Khuyết lắc đầu: "Không thể, các ngươi trực tiếp đến đệ nhất khách điếm chờ ta cùng Đào sư thúc, sau đó xin mời đệ nhất khách điếm đưa tin về cho khôi chủ, để khôi chủ cùng mấy vị Trưởng lão khác nhanh chóng tới đây."
Mạnh Hoành nghiêm mặt nói: "Đệ tử rõ."
Sắp xếp xong những thứ này, Ngụy Khuyết quay đầu nhìn Đào Dung Phương nói: "Chúng ta đi!"
Nói xong, hóa thành một đạo lưu quang, hướng phương xa phi đi.
Đào Dung Phương căn dặn A Duẩn một tiếng: "Tiểu Duẩn Nhi, ngươi theo Mạnh sư huynh, chú ý an toàn."
A Duẩn gật đầu: "Sư phụ cẩn thận!"
Đào Dung Phương không nói thêm nữa, đuổi theo Ngụy Khuyết.
Hai vị Khai Thiên cảnh vừa đi, đông đảo đệ tử Đại Nguyệt Châu ngay lập tức không còn cảm giác an toàn, mọi người cùng nhìn Mạnh Hoành, Mạnh Hoành nói: "Hai vị sư thúc dặn dò các ngươi cũng nghe được, bây giờ Kim Ô Thần Cung hiện thế, nơi đây sắp đại loạn, chúng ta mau mau đi đệ nhất khách điếm mới là quan trọng, đều theo ta đi!"
Điệp U nói: "Mạnh sư huynh , ta muốn lưu lại."
Lão Phương cũng đứng dậy: "Ta cũng muốn lưu lại."
A Duẩn nói: "Còn có ta."
"Các ngươi. . ." Mạnh Hoành trừng mắt ba người, nỗ lực bày ra uy nghiêm sư huynh, "Hai vị sư thúc vừa mới mà nói các ngươi không nghe sao? Bây giờ không còn các sư thúc che chở, chúng ta nếu đụng tới kẻ thù thì làm sao bây giờ?"
Điệp U cúi đầu xuống, lặng lẽ không nói.
Lão Phương nói: "Mạnh sư huynh xin bớt giận, mấy người chúng ta hiện tại cũng không phải đệ tử Đại Nguyệt Châu, có lẽ cu ̃ng không ai sẽ đến tìm phiền phức, chúng ta chính là nghĩ. . . Lại tìm Dương lão đệ, tối thiểu nhất, sống phải thấy người, chết phải thấy xác a."
A Duẩn ở một bên mãnh liệt gật đầu.
Mạnh Hoành trầm mặt: "Cần phải như vậy?"
Lão Phương ôm quyền: "Mạnh sư huynh thứ lỗi, nếu không có Dương lão đệ, mấy người chúng ta sợ ràng đến nay còn phải ở Thất Xảo chịu khổ, hắn có ân với chúng ta, bây giờ hắn nạn, chúng ta không thể ngồi coi mặc kệ."
Mạnh Hoành thở phào một hơi, vẻ mặt thoáng giãy dụa, cắn răng nói: "Sợ các ngươi rồi." quay qua một đệ tử: "Lưu sư đệ, ngươi nhanh đi đệ nhất khách điếm, xin mời đệ nhất khách điếm đưa tin cho tổng đàn, trên đường chú ý an toàn."
Lưu đệ tử chắp tay nói: "Vâng." Nói xong, lập tức phóng lên trời.
Mạnh Hoành lại nhìn mọi người nói: "Nghỉ ngơi một canh giờ, chúng ta lại tìm thêm nửa ngày, sau một ngày bất luận có kết quả hay không, nhất định phải rời khỏi nơi đây."
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!