Hồng lão giật mình, bọn người giật mình Trương Khải Quý Thiên Tinh, tất cả mọi người giật mình.
Chẳng ai ngờ rằng, đại môn này thế mà dễ dàng như thế đã được mở ra.
Giữa lúc đám người thất thần, Hồng lão đã lắc mình vọt vào đại điện, hắn động thủ, lập tức khiên động tất cả mọi người, một đám Khai Thiên cảnh bốn phương tám,, cũng không cần ai chào hỏi, phần phật tất cả xông lên.
"Cút! " Quý Thiên Tinh gầm thét, như thượng cổ hung thú phát cuồng, cũng phóng đến, dọc theo đường qua, phàm là người cản đường đều bị đụng bay ra ngoài, nháy mắt đã đến trước cửa, là người thứ hai vọt vào.
Bắm lấy phía sau hắn, tên văn sĩ Trương Khải nhẹ lay động quạt trò, cũng lách mình vào.
"Lan tỷ tỷ, chúng ta cũng vào đi. " Nguyên Tiểu Man quay đầu nhìn Lan phu nhân, người sau nhẹ gật đầu, hai người lóe lên, trôi vào trong đại điện.
Mãi đến tận khi mấy vị trung phẩm Khai Thiên toàn bộ đi hết, những người còn lại mới như lũ xông vào, thời gian này tự nhiên tránh không được một vài trận giao thủ ngắn ngủi.
"Sư huynh, chúng ta làm gì? " Đào Dung Phương nhìn Ngụy Khuyết hỏi.
"Vào xem. " Ngụy Khuyết trầm giọng nói, đã tới, mà Kim Ô thần cung này cũng đã mở ra, tự nhiên không có khả năng cứ thế trở về, tuy nói sau khi đi vào cũng không biết sẽ phát sinh gì, nhưng chỉ phải cẩn thận một chút, không tranh với người, cũng không đến mức gặp nguy hiểm.
Hai người tiến vào đại điện, một cỗ khí tức nóng rực đập vào mặt!
Bên trong đại điện rộng rãi, từng bóng người bay tới bay lui, náo nhiệt đến cực điểm, trừ đó ra, còn có từng đoàn từng đoàn Thái Dương Chân Hỏa bay qua, tránh né những Khai Thiên cảnh đuổi bắt, quang mang Thái Dương Chân Hỏa để đại điện sáng trưng, hoà lẫn
cùng quang mang từ rất nhiều Khai Thiên cảnh xuất thủ mang tới.
"Cái này. . . " Đào Dung Phương ngẩn ngơ, không nghĩ tới vừa đến đã thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, mà thô sơ giản lược đếm, lúc này, Thái Dương Chân Hỏa bên trong tòa đại điện này không dưới mười đoàn!
Thịnh huống như thế, thật sự khó thấy, nàng cùng Ngụy Khuyết trong lòng một mảnh lửa nóng.
Đại điện có đầy cây cột thô lớn đứng sừng sững, bốn phía có đuốc nhóm lửa, ban đầu Đào Dung Phương còn không để ý, nhưng cẩn thận nhìn lại những đuốc này, lập tức động dung.
Nào có phải đuốc gì, rõ ràng là từng đoàn Thái Dương Chân Hỏa đang thiêu đốt hừng hực. Chiếu sáng toàn bộ đại điện, lại tất cả đều là Thái Dương Chân Hỏa.
Không cần phải nói, những Thái Dương Chân Hỏa bay tới bay lui này vốn cũng hẳn là đuốc kia, chỉ là bị người tiến vào làm kinh động, lúc này mới có linh tính trốn chạy.
Hai sư huynh muội liếc nhau, không cần giao lưu, lập tức lách mình ra, nhào tới một đám lửa, người còn chưa tới, thần thông đã từ xa đánh ra, muốn mạnh mẽ thu lấy Thái Dương Chân Hỏa.
Số lượng Thái Dương Chân Hỏa trong đại điện thực không ít, chủ
yếu là diện tích đại điện này cũng không nhỏ, Thái Dương Chân Hỏa dùng để sung làm đuốc khoảng chừng hơn hai mươi đoàn, chỉ là người tiến vào cũng nhiều, lại đều là Khai Thiên cảnh, trong đó còn có vài vị trung phẩm Khai Thiên. Một phen tranh đoạt, chỉ lát sau, mọi thứ lắng xuống.
Mấy vị kia trung phẩm Khai Thiên, mỗi người vào tay hai phần Thái Dương Chân Hỏa trở lên, trong đó không thiếu Ngũ phẩm, còn lại thì bị những người khác cướp đi, hai người đại nguyệt châu vận khí không tệ, tiến đến mặc dù muộn, nhưng thời cơ xuất thủ rất tốt, đoạt được một phần Thái Dương Chân Hỏa, hơn nữa còn là Ngũ phẩm!
Ngụy Khuyết cùng Đào Dung Phương đều không giấu được hưng phấn cùng vui sướng trong mắt.
Nếu như có thể cầm một phần Ngũ phẩm vật liệu ra ngoài, đây chính là co ́thê ̉hối đoái mười phần tứ phẩm tài liệu, đầy đủ tạo nên ra một vị tứ phẩm khai thiên, còn có dư thừa, có thể nói mục đích của chuyến này đã sớm hoàn thành.
Nhưng mà hai người cũng không thể cứ thế mà đi, mới tiến đại điện này đã có chỗ tốt như thế, tiếp tục thăm dò xuống dưới, sẽ có thể có càng nhiều thu hoạch hay không?
Ôm lấy cách nghĩ như này cũng không ít người, những đạt được Thái Dương Chân Hỏa không muốn cứ như vậy rời đi, những người không được tự nhiên là càng không vội đi.
Mặc dù Thái Dương Chân Hỏa trong tòa đại điện này không còn, nhưng ai cu ̃ng không có thể dám chắc nơi đây không có phần của mình, nên tất cả mọi người tại tìm khắp tứ phía. Rất nhanh, có người phát hiện toàn bộ đại điện này đều là dùng hỏa ngọc cực phẩm nhất mà xếp thành, phát hiện này quả thực làm cho người chấn kinh, phóng nhãn ngoài càn khôn, mặc dù hỏa ngọc không tính là vật liệu hi hữu gì, giá trị có thể cao co ́thể thấp, nhưng cũng phải xem phẩm tướng, loại hỏa ngọc cực phẩm nhất này hiển nhiên đều là đáng tiền.
Mà lại đại điện này diện tích cũng thực sự không nhỏ, toàn bộ đại điện cơ bản đều không có chút tạp sắc nào, hỏa ngọc tinh thuần đến cực điểm.
Một đám người điên rồi.
Còn có gì để nói, một đám Khai Thiên cảnh, có một tính một, như chuột chũi, trong đại điện, tiếng đinh đinh đương đương liên miên bất tuyệt, từng khối hỏa ngọc bị cạy xuống, nhét vào không gian giới.
Ngay cả Lan phu nhân cũng không ngoại lệ, lấy không chỗ tốt không
có người ngại nhiều.
Chỉ là tiệc vui chóng tàn, cũng không biết có phải là có người xúc động cấm chế gì hay không, đám người đang nhặt bảo, một trận tiếng vang ầm ầm truyền ra, cửa lớn đã mở ra bỗng nhiên đóng lại.
Đám người giật mình, đứng lên, còn chưa kịp điều tra tình huống, bỗng nhiên cảm giác đầu váng mắt hoa bao phủ, thấy hoa mắt, đám người vốn đang ở trong đại điện lại lập tức xuất hiện trong một động đá vôi lớn.
Đại điện biến mất, hỏa ngọccũng biến mất.
Biến cố nổi lên, người quen biết nhau vội vàng tụ tập lại một chỗ, cảnh giác dò xét bốn phía, để phòng bất trắc, càng có người thi triển bí thuật, lặng lẽ chui vào trong bóng tối, che dấu tung tích.
Mấy vị trung phẩm Khai Thiên cũng là kinh nghi bất định, Nguyên Tiểu Man đi tới bên người Lan phu nhân, như thể chỉ có như vậy mới có thể tìm được một chút cảm giác an toàn.
"Trương huynh, ngươi đối với trận pháp chi đạo nghiên cứu rất sâu, chuyện này ngươi thấy thế nào?" Hồng lão bỗng quay đầu qua Trương Khải hỏi.
Trương Khải trầm ngâm nói: "Hẳn là na di chi trận, từ cảm giác vừa rồi tới suy đoán, khoảng cách na di không quá xa, nơi này có lẽ còn
ở bên trong thái dương chi tinh."
Hồng lão gật đầu: "Lão phu cũng nghĩ như vậy, như thế nơi này vẫn là bên trong Kim Ô thần cung?"
"Có phải hay không, chỉ có thể cẩn thận điều tra tiếp." "Vậy xem một chút đi. " Hồng lão gật đầu.
Bỗng nhiên xuất hiện tại một chỗ như vậy, cho dù là ai trong lòng đều không có cảm giác an toàn, trước khi mọi chuyện sáng tỏ tự nhiên là nên bão đoàn sưởi ấm, mấy vị trung phẩm Khai Thiên cũng cũng không phải người ngu, cho nên lúc này không cần thương nghị, điều tra bốn phía.
Tra xét một hồi, thật là có phát hiện.
Nơi này cũng không phải bị phong bế, khoảng chừng có tám lối ra, bài bố bát môn độn giáp, rất có trò trống.
Sau khi hiê ̉u rõ tình huống, đông đảo Khai Thiên cảnh cũng cau mày, thực lực đến trình độ này, đối với bát môn độn giáp tự nhiên hoặc nhiều hoặc ít đều có chút nghiên cứu,nhưng lúc này nên từ nơi nào ra ngoài, ai cũng không nói chắc được, chỗ này trừ hạ phẩm khai thiên còn có trung phẩm Khai Thiên, một đám hạ phẩm khai thiên tự nhiên là đều nhìn bọn người Lan phu nhân lựa chọn ra sao, đi theo đám bọn hắn, tốt hơn nhiều só với mình tự ý làm bừa.
"Lan phu nhân, bát môn này nên lựa chọn như thế nào? " Hồng lão nhìn Lan phu nhân hỏi, nơi đây Lan phu nhân tu vi cao nhất, lựa chọn của nàng tự nhiên là rất có ý kiến để tham khảo.
Ba ̀chủ nhìn trái nhìn phải một chút, khẽ cười nói: "Có Sinh Môn đương nhiên là chọn Sinh Môn, chẳng lẽ chọn Tử Môn hay sao?"
"Sinh Môn? " Hồng lão nhướng mày, "Thế nhưng khó đảm bảo bố trí nơi đây không có ý lừa dối."
"Vậy chọn Tử Môn, nói không chừng có thể tìm đường sống trong chỗ chết?"
Hồng lão im lặng. . .(Lan phu nhân thật có ý kiến để tham khảo :v)
"Ta đi trước một bước. " Lan phu nhân nói, lại thật đi tới một cửa, rất nhanh không thấy bóng dáng.
Một đám người nhìn mà trợn mắt hốc mồm, cũng không nghĩ tới Lan phu nhân cư nhiên có quyết định qua loa như thế, đây là có đầy đủ tự tin đối với khí vận của mình, hay là nói có phát hiện gì lại không cáo tri ae?
Nguyên Tiểu Man thấy thế chần chờ một chút, cao giọng nói: "Lan tỷ tỷ chờ ta một chút. . ."
Cũng đi theo Lan phu nhân bước vào bên trong. Hai người này vừa đi, Khai Thiên cảnh ở đây lập tức phần phật đi hơn phân nửa, đều đi
theo xông vào, dù sao đều biết Lan phu nhân là đệ nhất khách điếm, mà đệ nhất khách điếm lại có bối cảnh cực lớn, lựa chọn của nàng sẽ không có sai lầm quá lớn.
Ngụy Khuyết cùng Đào Dung Phương cũng là một phần tử trong đó.
Số thừa lại không đi, hoặc là trong lòng còn có lo nghĩ, hoặc là cảm thấy thuyết pháp trước đó của Hồng lão không sai, nếu đơn giản như vậy lựa chọn một cửa đã có thể tìm tới sinh lộ, bậy bát môn này có ý nghĩa gì?
"Chúng ta làm gì giờ? " Hồng lão quay đầu nhìn Trương Khải cùng Quý Thiên Tinh.
Quý Thiên Tinh hừ lạnh nói: "Ta quản các ngươi làm gì, ta cũng đi trước một bước" Nói xong, phi thẳng vào Tử Môn, da mặt Hồng lão liên tục co quắp, đây là sự thực muốn tìm đường sống trong chỗ chết a, không biết co ́thể còn sống sót ra hay không.
Trương Khải chậm rãi lắc đầu: "Thiên Tinh huynh quả thật hảo khí phách, Trương mỗ mặc cảm không bằng." Nói xong, bước vào Sinh môn.
Hai người rời đi, có không ít hạ phẩm khai thiên đi theo, lập tức, người còn lại cũng chỉ có mười mấy, ngoại trừ Hồng lão, đều là hạ phẩm khai thiên, cũng trông mong nhìn hắn.
Hồng lão bị chằm chằm đến phiền lòng, lấy ra một đồng tiền cổ phác, hai tay khép lại lắc lư mấy lần, lật ra xem xét, miệng nói nhỏ gì đó, ánh mắt nhìn lại một phương.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!