La Hải Y hỏi có phải hắn mang không đủ hay không, chứ không phải là hắn không đủ tiền phải không, câu hỏi này rất có tiêu chuẩn, giúp cho Dương Khai giảm bớt đi không ít xấu hổ.
Nhẹ nhàng gật đầu, Dương Khai đang chuẩn bị đặt Càn Khôn Đồ trên tay xuống, sau này lại đến mua, thì lại nghe La Hải Y hỏi: "Đại nhân thiếu bao nhiêu?"
"Cũng không nhiều, chỉ một hai vạn!" Dương Khai gãi gãi mặt.
La Hải Y hơi trầm ngâm, sau đó mở miệng nói: "Nếu đại nhân không để ý thì để thiếp thân cho đại nhân mượn một ít, sau này đại nhân lại trả lại cho ta."
Dương Khai quay đầu nhìn nàng, trong lòng thầm bất ngờ vì nàng ta lại có phách lực đến cỡ này! Mình và nàng chỉ mới quen biết nhau
lại có phách lực đến cỡ này! Mình và nàng chỉ mới quen biết nhau trong hai ngày, hơn nữa còn là quan hệ thuê mướn, không thân cũng chẳng quen. Huống hồ, bản thân La Hải Y cũng không phải là người đại phú đại quý, một hai vạn Khai Thiên Đan này đối với nàng mà nói, có thể là tích súc góp nhặt trong rất nhiều năm.
Câu nói có thể cho mượn này, không có chút quyết đoán là không thể được, dù sao cho đến tận bây giờ, nàng cũng không biết Dương Khai là ai, vạn nhất hắn cầm đồ bỏ chạy, vậy nàng căn bản là tìm không được hắn.
Thấy Dương Khai nhìn mình chằm chằm, La Hải Y thấp giọng nói: "Ta tin tưởng đại nhân."
Người ta đã nói đến mức này, Dương Khai cũng không tiện từ chối nữa, hắn vuốt cằm nói: "Cũng tốt, coi như ta mượn ngươi, sau này nhất định sẽ trả lại cho ngươi."
La Hải Y nói: "Ta đi thanh toán."
Dương Khai đưa tới một cái không gian giới chỉ, nhìn nàng và tỳ nữ kia đi tới trước quầy, trong lòng âm thầm cảm khái, nữ tử này quả nhiên là người tâm tư tỉ mỉ, tuy chỉ là một động tác hỗ trợ thanh toán, nhưng cũng giúp hóa giải đi phần lớn sự bối rối của mình. Làm như vậy, mình cũng không cần tiếp nhận Khai Thiên Đan từ trên tay nàng, nên người ta sẽ không biết rằng mình không mang đủ tiền.
Trong khi đó, nàng ta lại có thể lặng lẽ chuyển dời số Khai Thiên
Trong khi đó, nàng ta lại có thể lặng lẽ chuyển dời số Khai Thiên Đan còn thiếu vào trong không gian giới chỉ một cách thần không biết quỷ không hay.
Không lâu sau, La Hải Y trở về: "Đại nhân, đã xong."
Dương Khai gật gật đầu, nhét Càn Khôn Đồ kia vào trong không gian giới chỉ của mình, cùng nàng rời khỏi Tứ Hải phường.
"Đại nhân còn muốn mua gì không?" La Hải Y hỏi.
Dương Khai bật cười: "Nghèo rớt mồng tơi rồi, đâu còn tâm tư mua sắm gì nữa."
La Hải Y hơi xấu hổ, cảm thấy mình không biết lựa lời, nên liền nói lái sang chuyện khác: "Đại nhân muốn trở về nhà nghỉ ngơi sao?"
Dương Khai lắc đầu, sau khi nhớ lại kinh lịch ngày hôm qua, dù hắn có chết thì cũng không trở về. Hắn vốn định tùy tiện tìm một khách sạn để nghỉ ngơi một chút, hiện tại xem ra cũng không cần, tiền mướn phòng còn không
có, còn nghỉ ngơi gì nữa chứ?
La Hải Y đoán chừng cũng nghĩ đến điểm này, bèn đề nghị: "Đại nhân có muốn đến chỗ ta nghỉ ngơi một chút hay không?"
"Có được hay không?" Dương Khai chần chờ một chút. La Hải Y hé miệng cười nói: "Không có gì không tiện, trong nhà
La Hải "Không có không tiện, trong nhà không có người nào khác, chỉ có một mình ta. . ." Nói đến đây, nàng lập tức ý thức được trong lời nói của mình có chút hàm ý khác, giống như là mình đang câu dẫn người ta, nên sắc mặt không khỏi có hơi đỏ lên.
Cũng may hình như Dương Khai cũng hơi lơ đễnh, đưa tay tới, nói: "Vậy liền đi thôi." Hắn cũng không thể một mực đi dạo ngoài đường cả đêm, làm như vậy cũng quá nhàm chán. Hơn nữa hắn mới vừa mượn ít tiền của người ta, nếu hắn vội vã tách ra khỏi người ta như vậy thì có hơi giống như trốn nợ, thế thì còn không bằng đi tiêu sái một chút.
"Đại nhân đi theo ta." La Hải Y liền đi trước dẫn đường.
Một đường tiến lên, dần dần rời khỏi khu thương mại ồn ào, tiến vào trong một khu vực tương đối tạp nham. Nơi này hình như là vùng ngoại ô của Tinh Thị, cách trung tâm Tinh Thị khá xa. Những căn nhà không có kết cấu nằm la liệt khắp nơi, cũng không có con đường nào ra dáng một chút.
Thỉnh thoảng lại có người ra ra vào vào chỗ này, bất quá tu vi đều không phải quá cao, đại đa số giống như La Hải Y, có một số người thậm chí còn không bằng nàng.
Dương Khai thầm hiểu, nơi này đại khái chính là địa phương sinh hoạt của những người thuộc tầng chót nhất của Tinh Thị. Cũng may nơi này mặc dù hơi dơ dáy bẩn thỉu một chút, nhưng vẫn còn nằm
nơi này mặc dù hơi dơ dáy bẩn thỉu một chút, nhưng vẫn còn nằm trong phạm vi của Tinh Thị, nên cũng không có ai dám nơi này gây hấn gây chuyện.
Hiển nhiên là có rất nhiều người quen biết La Hải Y, một đường đi tới, không ngừng có người đi tới chào hỏi nàng. Có mấy người phụ nữ nhìn thấy Dương Khai đi sau lưng nàng, ánh mắt không khỏi có hơi mập mờ, làm cho La Hải Y xấu hổ không thôi.
Không bao lâu sau, hai người đứng trước một gian phòng, La Hải Y tiến lên phá giải cấm chế, mở cửa phòng ra, nghiêng người nói: "Đại nhân, mời!"
Dương Khai đi vào trong, nhìn trái nhìn phải một chút, phát hiện căn phòng này tuy nhỏ, nhưng bên trong lại rất chỉnh tề, cũng không có sân nhỏ, chỉ có một gian chính sảnh, một gian sương phòng. Trong phòng có một cỗ mùi thơm nhàn nhạt, rất dễ chịu, khiến người ta cảm thấy rất ấm áp.
La Hải Y mời hắn ngồi xuống, pha một bình trà, tỏ vẻ xin lỗi, nói: "Địa phương nhỏ một chút, đại nhân chớ để ý."
Dương Khai cười ha ha: "Ta cũng từ địa phương nhỏ tới, cũng quen thuộc với cuộc sống gian khổ này rồi."
La Hải Y ngạc nhiên nói: "Nhìn không giống vậy."
"Vậy ta là người như thế nào?"
"Vậy ta là người như thế nào?"
La Hải Y suy nghĩ một chút rồi nói: "Đại nhân nhìn giống như người quanh năm ngồi ở vị trí cao, không phú thì quý!"
Dương Khai cười to.
La Hải Y lắc đầu nói: "Đại nhân chớ cảm thấy thiếp thân đang nịnh nọt ngài. Thiếp thân lăn lộn trong Tinh Thị này gần ngàn năm, thứ khác không dám nói, nhưng nhãn lực nhìn người thì vẫn phải có. Đại nhân đoán xem vì sao thiếp thân lại dám đem tiền tiết kiệm cả đời cho ngài mượn, đó là bởi vì thiếp thân cảm thấy ngài là người có thể tin được. Đại nhân có lẽ đang khốn đốn nhất thời, nhưng rồi cũng sẽ có một ngày Long Ngạo Cửu Thiên."
Dương Khai thu lại vẻ tươi cười, nghiêm túc dò xét nàng. Thật đúng là nhìn không ra, nữ nhân mới đầu nhìn có vẻ câu thúc cẩn trọng này lại có thể nhìn người chuẩn như vậy.
La Hải Y đưa tay che lại đôi môi đỏ, thấp thỏm nói: "Thiếp thân lỡ lời, đại nhân chớ trách."
Dương Khai khoát tay áo: "Không nói ta, nói chuyện của ngươi đi, thực lực của ngươi mặc dù không cao, nhưng cũng không tính quá thấp, không nghĩ tới chuyện gia nhập thế lực nào đó sao?"
La Hải Y cười khổ nói: "Dạng người như thiếp thân, khắp cả Tinh Thị không có 10,000 thì cũng có 8000, không có môn đạo cùng bối
không thì có 8000, không có môn
cảnh, sẽ có thế lực nào muốn thu nhận ta cơ chứ? Hơn nữa sau khi thu nhận rồi thì có thể làm gì, hao tổn sức lực tài bồi sao?" Nàng ta ngừng một chút rồi nói tiếp: "Trước cũng có mấy thế lực đến Tinh
Thị chiêu thu đệ tử, bất quá người ta chỉ muốn thu những người tuổi còn nhỏ, có khả năng uốn nắn cao, thiếp thân thì lại không có phúc khí đó."
Dương Khai nghe thấy vậy thì gật đầu, hắn cũng từng là tông chủ của một tông môn, tất nhiên là cũng hiểu điểm đó. Tông môn thu người, tình nguyện tiêu tốn rất nhiều tài nguyên để bồi dưỡng từ
nhỏ, chứ tuyệt đối không thu những người đã có căn cơ, chuyện này liên quan đến vấn đề lòng trung thành.
"Nguyện vọng hiện tại của thiếp thân chính là tích lũy đủ tiền, đi mua mấy viên Đại Đạo Đan, xem xem có thể ngưng tụ đạo ấn của bản thân hay không. Đời này nếu như có thể thành tựu Khai Thiên, vậy thì cũng không sống uổng công!"
"Trước đó có nghe ngươi nhắc tới Đại Đạo Đan, linh đan này rất đắt sao?"
"Bình thường cần khoảng chừng 1 vạn mới có thể mua được một viên, hơn nữa quá trình luyện chế loại đan dược này hình như hơi khó khăn, cho nên sản lượng cũng ít . Bình thường nếu như có Đại Đạo Đan xuất thế, vậy thì sẽ bị người ta nhanh chóng đoạt đi."
Dương Khai gật gật đầu, tình huống này ở bên ngoài càn khôn đúng là tương đối khó giải quyết. Người kẹt lại tại ngưỡng cửa Đế Tôn cảnh đỉnh phong, không có cách nào ngưng tụ đạo ấn hẳn là rất nhiều, cho nên linh đan như Đại Đạo Đan này chắc chắn là vô cùng dễ bán. Có thể tưởng tượng được, thứ này không những vô cùng nổi tiếng với những người sống ở tầng dưới chót nhất như La Hải Y, mà ngay cả rất nhiều thế lực lớn cũng sẽ có nhu cầu. Cho nên, cơ hội để những người như La Hải Y có thể cạnh tranh được là rất nhỏ.
"Ngươi cảm thấy mình câ ̀n mấy viên Đại Đạo Đan?"
"Ít nhất ba viên." La Hải Y ngượng ngùng cười cười: "Tư chất của thiếp thân không được tốt lắm, nếu như không có đủ ba viên, vậy thì thiếp thân cũng không có đủ lòng tin rằng mình co ́thể ngưng tụ được đạo ấn."
Dương Khai gật gật đầu, cũng không biết Đại Đạo Đan kia rốt cuộc dùng tài liệu gì để luyện chế ra. Nếu như có đầy đủ vật liệu, cộng thêm đan phương mà nói, mình hẳn là có thể luyện chế được.
Lại hàn huyên một hồi, Dương Khai nói: "Ngươi đi nghỉ trước đi, bận bịu cả ngày rồi."
La Hải Y nói: "Vậy ta nghỉ ngơi trước, nếu đại nhân có sự tình gì, cứ gọi ta là được." Nàng cũng không có chối từ, đoán chừng là vì cảm thấy để cho một đại nam nhân như Dương Khai tiến vào trong khuê
thấy cho một đại nhân như Khai vào khuê phòng của mình nghỉ ngơi cũng có hơi không tốt.
La Hải Y đứng dậy bước vào trong sương phòng, đi được vài bước thì lại dừng lại, xoay người, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Ban đêm đại nhân có câ ̀n người. . . thị tẩm không? Nơi này có người, ta có thể giúp đại nhân. . . Gọi một người tới."
Dương Khai nhìn nàng, lắc đầu nói: "Không cần."
"Được rồi." La Hải Y rõ ràng nhẹ nhàng thở ra một cái, đi vào trong phòng, khép cửa phòng lại.
Dương Khai ngồi một mình trong phòng khách, vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn làm thế nào cũng không ngờ được, bản thân vậy mà lăn lộn đến tình trạng tá túc như thế này. Hắn thầm quyết định, ngày mai bất kể thế nào cũng phải nghĩ ra biện pháp kiếm một ít tiền, cùng lắm thì đi bán một phần Thái Dương Chân Hỏa.
Thái Dương Chân Hỏa tứ phẩm, ít nhất cũng có giá 15 vạn Khai Thiên Đan, đủ để trả nợ cho La Hải Y, hơn nữa còn có dư. Trên tay hắn hiện tại có khoảng chừng sáu phần, ngay cả ngũ phẩm cũng có ba phần, đều là thu hoạch trong chuyến đi đến Kim Ô Thần Cung.
Tài liệu Ngũ phẩm có giá lên tới 150 vạn. Nếu không phải dù bán hết cũng không đủ trả nợ thì Dương Khai đã sớm nghĩ biện pháp xử lý đống Thái Dương Chân Hỏa trên tay mình rồi, cũng giảm đi thời gian bản thân bị mất đi sự tự do trong Đệ Nhất Khách Điếm.
gian bản thân bị mất đi sự tự do trong Đệ Nhất Khách Điếm.
Hiện tại ngẫm lại, Ngụy Khuyết lúc ấy để lại cho hắn mười mấy vạn Khai Thiên Đan, quả nhiên là xuất huyết đủ nhiều. Lượng Khai Thiên Đan này đã đủ để mua một phần tài liệu tứ phẩm, trong khi Đại Nguyệt châu bất quá chỉ là thế lực tam đẳng mà thôi, ngay cả một tên Khai Thiên tứ phẩm cũng không có.
Trong đầu suy nghĩ chìm nổi một trận, sau đó Dương Khai lấy ra Thất Diện dán trên khuôn mặt mình, yên lặng luyện hóa, đồng thời lấy Càn Khôn Đồ ra, phân ra một tia thần niệm rót vào trong đó, cẩn thận tìm kiếm gần xa.
Hắn muốn dò xét Càn Khôn Đồ này một chút, xem xem Tinh Giới rốt cuộc nằm đâu.
Không nhìn không biết, vừa nhìn liền giật mình. Cho tới thời khắc này, Dương Khai mới biết được rằng số lượng đại vực đã được phát hiện ra là khoảng chừng hơn ngàn đại vực, đây chỉ vẻn vẹn là số lượng đại vực đã được phát hiện, còn có rất nhiều đại vực từ xưa tới nay chưa từng có ai đặt chân tới.
Trong hơn ngàn đại vực này, mỗi một đại vực đều có hoặc ít hoặc nhiều Tiểu Càn Khôn thế giới, còn có tổng đàn của rất nhiều thế lực. Nơi đặt vực môn, vực môn thông tới đâu cũng được ghi chú rõ ràng.
45 vạn Khai Thiên Đan này tiêu không oan, người ta hao hết tâm lực tổng kết những thứ này, khẳng định cũng là bỏ ra thời gian rất nhiều
tổng kết những thứ này, khẳng định cũng là bỏ ra thời gian rất nhiều năm, không ngừng sửa cũ thành mới, quả thực là đáng cái giá này.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, chỉ cần có đầy đủ tài lực thì ai cũng nguyện ý mua một phần Càn Khôn Đồ, Tứ Hải phường này khẳng định là cũng kiếm lời đầy bồn đầy bát.
Từng đại vực kia đều có tên của mình, bất quá Dương Khai rất nhanh liền phát hiện, danh tự của những đại vực này có liên hệ chặt chẽ với thế lực cường đại nhất trong đại vực đó. Tỉ như đại vực nơi Thất Xảo Địa đặt trụ sở có tên là Thất Xảo vực! Bởi vì thế lực cường đại trong Thất Xảo vực nhất chính là Thất Xảo Địa, không có thế lực nào trong đại vực này lợi hại hơn nó.