Còn những đại vực là nơi đặt trụ sở của những động thiên phúc địa thì trên cơ bản đều lấy tên của các đại động thiên phúc địa đó để mệnh danh, tỉ như chỗ đặt trụ sở của Vạn Ma Thiên gọi là Vạn Ma vực, nơi đặt trụ sở của Đại Chiến Thiên gọi là Đại Chiến vực.
Dương Khai còn tìm được Lang Gia phúc địa và Kim Linh phúc địa trong Càn Khôn Đồ.
Hắn chú ý tới Lang Gia phúc địa bởi vì đó là địa phương xuất thân của tổ tiên Trương Nhược Tích. Nhược Tích bây giờ cũng đang ở bên ngoài càn khôn, nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì nàng ta hẳn là sẽ đi đến Lang Gia phúc địa. Còn hắn chú ý Kim Linh phúc địa là bởi vì sự tồn tại của Duệ Kim Nguyên Sát, sau này khi hắn muốn ngưng tụ ra lực lượng hành Kim thì có khả năng
cần phải đi một chuyến đến đó.
Yên lặng tính toán khoảng cách giữa mình và hai phúc địa này một chút, sau đó Dương Khai âm thầm líu lưỡi, khoảng cách cũng không tính là gần, cách nhau mười mấy đại vực, nếu chỉ dựa vào phi hành, không có Càn Khôn độn pháp phụ trợ, vậy thì phải mất nhiều năm mới có thể đến nơi.
Điều này khiến cho Dương Khai cảm thấy hơi lo lắng, thực lực của Nhược Tích đặt ở Tinh Giới mặc dù không tệ, nhưng ở thế giới bên ngoài càn khôn này, hiển nhiên là có hơi không đáng chú ý. Nàng ta lẻ loi một mình đi đến Lang Gia phúc địa cũng không biết có an toàn hay không, có thể thuận lợi đến đó hay không.
Ngoại trừ những đại vực có danh tự ra, còn có rất nhiều đại vực là không có danh tự, mà chỉ có danh hiệu, tỉ như Giáp Nhất vực, Ất Tam vực gì đó.
Dương Khai nhìn một hồi, liền tổng kết ra một quy luật.
Những đại vực không có danh tự, chỉ có danh hiệu này, tất cả đều là những đại vực không có nhị đẳng thế lực trấn giữ, tỉ như đại vực có trụ sở của Đại Nguyệt châu được gọi là Đinh Tam Cửu vực, chứ không phải Đại là Nguyệt vực.
Tổng kết lại, chỉ có nhị đẳng thế lực mới có tư cách lấy danh tự của
mình đặt tên cho đại vực, còn tam đẳng thế lực thì không có tư cách này.
Còn có một số đại vực, ngay cả tam đẳng thế lực cũng không có, chỉ có rất nhiều Tiểu Càn Khôn thế giới, mấy cái Tiểu Càn Khôn thế giới này cũng đều được tiêu ký danh tự.
Muốn tìm được vị trí của Tinh Giới trong địa đồ khổng lồ như thế này là một đại công trình, Dương Khai tỉ mỉ điều tra một hồi, hai mắt đều ứa nươc mắt ra.
Thời gian trôi qua, Dương Khai chợt nghe thấy tiếng mở cửa vang lên, Dương Khai thu hồi thần niệm, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy La Hải Y từ trong trong phòng bước ra.
Dương Khai hoảng hốt một chút, rất nhanh liền kịp phản ứng, hẳn là trời đã sáng.
"Đại nhân không nghỉ ngơi sao?" La Hải Y kinh ngạc nhìn qua hắn.
Dương Khai thu hồi Càn Khôn Đồ, lắc đầu nói: "Bận rộn một chút sự tình, quên đi, trời đã sáng rồi sao?"
La Hải Y vuốt cằm nói: "Ừm."
Hừng đông liền phải khởi công, thoáng thu thập một chút, hai người ngay lập tức xuất phát.
Hai ngày bôn ba chạy qua chạy lại, Dương Khai cũng dần cảm thấy việc thu tiền này trở nên xe nhẹ đường quen. Dù sao hắn cũng không trông mong vào việc có thể lập tức lấy liền về tay, người ta luôn luôn muốn xác minh rồi mới quyết định rốt cuộc có bồi thường hay không. Công việc của hắn chỉ là đi qua đó gửi bái thiếp, sau đó tìm chưởng quỹ của người ta trò chuyện một trận, nói rõ cho nguyên do và đưa ra kỳ hạn một tháng.
Lại chạy được thêm mấy nhà, cũng coi như là thuận lợi.
"Đại nhân, chút nữa đi đến Bách Luyện đường, ngài phải cẩn thận một chút." Khi đang đi trên đường, La Hải Y bỗng nhiên mở miệng nói.
"Vì sao?" Dương Khai nghi ngờ nhìn qua nàng, Bách Luyện đường này có điểm gì khác biệt sao? Trước đó hắn cũng chưa từng nghe nàng cẩn thận căn dặn qua một lần nào.
La Hải Y nói: "Thiếp thân cũng không biết có phải thật như vậy hay không, chỉ có điều trong Tinh Thị có một lời đồn rằng tên chưởng quỹ của Bách Luyện đường là một tên đần, không quá ưa thích giảng đạo lý."
Dương Khai cúi đầu nhìn ngọc giản một chút, phát hiện bối cảnh của Bách Luyện đường này là một nhà phúc địa, cười cười nói: "Không sao, hắn giảng đạo lý thì ta liền giảng đạo lý với hắn, còn nếu
hắn không giảng đạo lý, vậy thì tất nhiên sẽ có người tới trừng trị hắn."
Có bà chủ Khai Thiên Lục phẩm chống lưng, chỉ cần đối phương không phải là Khai Thiên thượng phẩm, vậy thì Dương Khai cũng không cần phải e ngại điều gì. Hơn nữa, dựa vào thái độ của những tên chưởng quỹ của những cửa hàng kia trong mấy ngày gần đây đối với hắn, hắn có thể lờ mờ suy đoán ra, bối cảnh của Đệ Nhất Khách Điếm có thể là một trong ba mươi sáu Động Thiên.
Động thiên phúc địa mặc dù đều là nhất đẳng thế lực, nhưng Động Thiên được nêu tên ở phía trước, vậy khẳng định là có duyên do.
Chẳng qua nếu như không cần thiết, Dương Khai cũng không muốn làm phiền bà chủ xuất mã. Thứ nhất, nếu như hắn tự mình thu sổ sách thì có nửa thành thuộc về hắn, thứ hai, chỉ là một việc nhỏ như vậy mà cũng cần làm phiền bà chủ, vậy thì hắn cũng hơi quá mức vô năng.
Thấy hắn như thế, La Hải Y cũng không nói thêm gì nữa. Dù sao nàng cũng chưa từng tiếp xúc với đại nhân vật như vậy, những điều nàng nghe nói cũng chỉ là lời đồn mà thôi, vạn nhất sai lầm thì thật là xấu hổ.
Đi đến trước của Bách Luyện đường, La Hải Y vẫn chờ đợi ở bên
ngoài. Dương Khai ném ra bái thiếp, chờ trong chốc lát, liền có người dẫn hắn vào nội viện.
Vừa mới bước vào trong nội viện, Dương Khai liền cảm nhận được một trận năng lượng ba động kịch liệt phát ra từ bên kia, điều này làm hắn có hơi giật mình kinh ngạc, vậy mà lại có người dám động thủ ở chỗ này ư?
Hơn nữa xét theo cường độ năng lượng ba động mà suy đoán, thực lực của người động thủ cũng không phải là quá cao, hẳn là không đến Khai Thiên cảnh, có lẽ cũng giống như mình, đều là nhân vật đã ngưng tụ đạo ấn!
Trong lòng âm thầm cảnh giác, Dương Khai giương mắt nhìn lên, sau đó liền cảm thấy kinh hãi.
Chỉ thấy phía trước có một tầng kết giới trong suốt vây lấy một cái sân cự đại. Ở trong sân có hai bóng người tung hoành khắp nơi, đánh nhau kịch liệt không ngớt, thần thông bí thuật tầng tầng lớp lớp, không ngừng va chạm túi bụi với nhau.
Trong đó có một người là một tên thanh niên mặc áo xanh, người còn lại là một lão già choai choai, cũng không biết là có thù oán gì mà song phương lại xuất thủ vô cùng tàn nhẫn, đều bày ra bộ dạng đuổi tận giết tuyệt. Hai người này thực lực tương đương, thủ đoạn cũng đều không tồi, có thể nói là kỳ phùng địch thủ, lương tài gặp
nhau.
Dương Khai không khỏi nhìn nhiều mấy lần, làm cho gã sai vặt dẫn đường ở phía trước phải quay đầu lại nói: "Theo ta!"
Dương Khai đến lúc này mới thu hồi ánh mắt, theo sát sau lưng hắn.
Đi được một lúc thì liền đi tới trước một cái đài cao, trên đài cao kia có một tên gia hỏa cao lớn vạm vỡ, mặt mũi tràn đầy vẻ dữ tợn đang đứng chống nạnh, đôi mắt trừng lớn như mắt trâu, nhìn không chớp mắt vào trận tranh đấu phía dưới.
Người này diện mục dữ tợn, mặc dù hắn không thôi động lực lượng nhưng vẫn làm cho người ta cảm nhận được một loại cảm giác nguy hiểm cực mạnh. Thế nhưng vào giờ phút này, một thân lực lượng của hắn lại cực kỳ không ổn định, làm cho tên hạ nhân đi bên cạnh hắn thầm hoảng sợ, cả người run lên lẩy bẩy, sợ hắn phát tiết lửa giận về phía mình.
Gã sai vặt dẫn đường cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân của mình, run giọng nói: "Chưởng. . . Chưởng quỹ, người đã được mang đến."
"Chờ đó!" Tên tráng hán kia vung tay lên, vẫn nhìn chằm chằm vào trận chiến bên kia, không thèm nhìn qua bên này một chút nào. Hắn nhìn không chớp mắt, trông bộ dạng có vẻ rất khẩn trương, cũng không biết là đang khẩn trương chuyện gì.
Dương Khai im lặng, khi đi qua các cửa hàng trước đó, mấy vị chưởng quỹ kia đều khách khí đối đãi với mình, cũng không vì tu vi của mình không cao mà có nửa điểm khinh thị, đây là lần đầu tiên hắn bị người ta không thèm để ý tới như vậy.
Xem ra không có lửa thì làm sao có khói, La Hải Y nói hắn là một tên đần, thật sự đúng là có khả năng này a.
Chủ tùy khách tiện, người ta bảo chờ, vậy Dương Khai tất nhiên cũng chỉ có thể ngồi chờ, cũng may là không phải ngồi chờ suông, Dương Khai dứt khoát ngồi quan sát trận chiến ở phía dưới, cũng tạm coi là xem một hồi náo nhiệt.
Trong sân đấu kia, trận chiến càng lúc càng nội hàm, đánh nhau náo nhiệt đến cực điểm, bất quá bởi vì thực lực tương đương, nên hai bên không thể phân ra thắng bại trong một khoảng thời gian ngắn được.
Chưởng quỹ Bách Luyện đường trông có vẻ không kiên nhẫn cho lắm, hắn phẫn nộ quát: "Hai tên phế vật các ngươi còn muốn đánh tới khi nào, cho các ngươi thời gian mười giây, nếu còn không phân ra thắng bại thì đều cút đi đào quáng cho ta!"
Dương Khai tỏ vẻ cạn lời quay đầu nhìn hắn, thầm nghĩ rừng lớn thì chim gì cũng có a. Hai người có thực lực tương đương, muốn người
ta phân ra thắng bại trong mười giây, vậy chẳng khác nào ép người ta phải tung ra át chủ bài a.
Phát giác được ánh mắt của Dương Khai, tên tráng hán kia bỗng quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó nhếch miệng cười hắc hắc, để lộ ra một ngụm răng nanh dữ tợn, Dương Khai cũng chỉ có thể mỉm cười đáp lại hắn.
Trong chiến trường, hai người đang tranh đấu không ngừng kia khi nghe thấy giọng nói của tên tráng hán, liền cùng nhau nhảy ra sau một bước. Ngay sau đó, vẻ mặt của bọn họ đều trở nên nghiêm túc, một thân lực lượng trên người bọn họ bắt đầu kịch liệt sôi trào.
Chỉ một chớp mắt sau, hai người giống như đã thương lượng xong, riêng phâ ̀n mình hóa thành một đoàn tia sáng chói mắt, ầm ầm lao về phía đối phương.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra từ trong chiến trường bên kia, làm cho màn sáng bao trùm bên ngoài sàn đấu cũng dấy lên vô số gợn sóng. Quang mang dần dần tán đi, một người ngã xuống đất không dậy nổi, một người ngạo nghễ đứng sừng sững!
Người ngã xuống đất là lão già choai choai, người đứng sừng sững là thanh niên mặc áo xanh.
Bất quá mặc dù thắng, nhưng sắc mặt của tên thanh niên cũng trở
nên trắng bệch, trên người toàn là vết máu, rõ ràng cu ̃ng chịu chút tổn thương.
Tráng hán giơ tay lên nói: "Ném tên thua cuộc kia đi đào quáng, còn người thắng thì được nhận thưởng!"
Tên thanh niên chắp tay nói: "Tạ chưởng quỹ!"
Tráng hán cười hắc hắc, quay người ngồi xuống, nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch, nhìn sang phía trái phải nói: "Như thế này mới có chút ý tứ, các ngươi nói có đúng hay không?"
"Đúng đúng đúng!" Cả đám người đều vội vàng gật đầu, nào dám nói ra một chư ̃"không".
Dương Khai cảm thấy bó tay rồi, cũng không biết Bách Luyện đường này rốt cuộc bán cái gì mà lại để loại người này tới làm chưởng quỹ. Dạng tính cách này có thể kiếm được tiền sao, có khi góp cái quần của hắn vô bồi thường cũng không đủ.
"Tiểu tử, ngươi thật giống như xem thường a, có cao kiến gì không?" Tráng hán bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Dương Khai.
Dương Khai bước lên phía trước một bước, chắp tay nói: "Đệ Nhất Khách Điếm Dương Khai, bái kiến Bùi chưởng quỹ!"
Chưởng quỹ của Bách Luyện đường này tên là Bùi Bộ Vạn, theo ghi chép trong ngọc giản mà bà chủ đưa cho hắn, hắn là một tên Khai
Thiên tứ phẩm, thực lực cũng khá là tốt.
"Đệ Nhất Khách Điếm. . ." Bùi Bộ Vạn sờ sờ cái cằm, "Ôi. . . Tên tuổi thật là lớn, tiểu tử ngươi đến đây để làm gì?"
Dương Khai trả lời: "Mục đích chuyến đi này đã được ghi rõ trong bái thiếp, ta đến đây là để đòi nợ."
Bùi Bộ Vạn cười ha ha: "Đòi nợ? Nợ gì ?"
Dương Khai nhíu nhíu mày, thầm nghĩ đây không phải là biết rõ mà còn cố hỏi ư? Trong bái thiếp hắn đã ghi rõ ràng, xem ra việc này sợ là sẽ không quá thuận lợi.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng hắn lại nói: "Hồi Bùi chưởng quỹ, quý phương có người ra tay đánh nhau trong Đệ Nhất Khách Điếm, phá hủy Đệ Nhất Khách Điếm của ta, bà chủ của ta sai ta đến đây để yêu cầu bồi thường."
Bùi Bộ Vạn chậc chậc một tiếng: "Có người ra tay đánh nhau ở Đệ Nhất Khách Điếm, lợi hại, ngươi cũng nói rằng có người ra tay, vậy người đó rốt cuộc là ai?"
Dương Khai lắc đầu nói: "Điểm này tiểu nhân cũng không biết rõ." Ai mà biết mấy người xuất thủ ở Đệ Nhất Khách Điếm lúc trước là ai, bà chu ̉khẳng định là biết, nhưng một kẻ vô danh tiểu tốt như hắn thì làm sao có thể nhận ra? Huống hồ, hắn lúc ấy còn đang trốn trong
Như Ý Đại, thậm chí còn không biết Đệ Nhất Khách Điếm bị hủy lúc nào a.
"Có bản tọa hay không?" Bùi Bộ Vạn hỏi lại.
Dương Khai lắc đầu: "Không có."
"Tới đây tới đây, ngươi xích lại gần đây, nhìn kỹ một chút, trong đám người ra tay đánh nhau ở Đệ Nhất Khách Điếm, hủy Đệ Nhất Khách Điếm của các ngươi, rốt cuộc có bản tọa hay không?" Bùi Bộ Vạn vừa nói, vừa dí cái mặt to như cái thớt của mình lại gần Dương Khai.
"Không có!" Dương Khai tiếp tục lắc đầu.
"Ngươi chắc chứ?" Bùi Bộ Vạn hơi híp mắt lại.
"Có thể chắc chắn."