"Bản tọa không phải người xuất thủ phá hủy Đệ Nhất Khách Điếm, vậy ngươi muốn bản tọa bồi thường cái gì!" Bùi Bộ Vạn vỗ cái bàn bên cạnh, chưởng lực bắn ra bốn phía, cái bàn soạt soạt một cái liền vỡ ra thành từng mảnh, hắn trợn mắt nói: "Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi thấy bản tọa dễ bị ức hiếp ư?"
"Không dám!" Dương Khai khoanh tay cúi đầu nói: "Vãn bối chỉ là phụng mệnh đến đây thôi!"
Bùi Bộ Vạn hừ lạnh: "Ai hủy Đệ Nhất Khách Điếm của các ngươi thì các ngươi liền đi tìm người đó, có người ở bên ngoài đánh nhau, bản tọa quản được sao?"
Dương Khai nói: "Bùi chưởng quỹ nói có lý, nếu đã như thế, vậy vãn bối xin cáo lui, bất quá ta có một chuyện muốn nói cho Bùi chưởng
quỹ biết."
"Nói!" Bùi Bộ Vạn liếc mắt trông lại.
"Trước khi đi, ba ̀chu ̉nhà ta có nói, việc đòi nợ này, đòi được thì thôi, nếu như đòi không đến, vậy thì nàng sẽ tự mình đến đây hảo hảo nói chuyện với chư vị chưởng quỹ, nếu như không được nữa, vậy nàng sẽ đi tới tổng đàn của các vị lý luận một phen."
Bùi Bộ Vạn ha ha cười một tiếng: "Muốn dọa bản tọa sao? Ngươi cứ để nàng đến đây xem! Xem xem có thể lấy được một đồng nào từ trong túi của bản tọa hay không! Nếu như có thể lấy được thì bản tọa sẽ liền gọi nàng ta một tiếng cô nãi nãi!"
Dương Khai cao giọng nói: "Vãn bối nhớ kỹ, nhất định sẽ chuyển cáo không sót một chữ nào cho bà chủ nhà ta! Cáo lui!"
Chắp tay xong, hắn liền quay người chuẩn bị đi.
"Chờ một chút!" Bùi Bộ Vạn giống như bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, trừng mắt nhăn mày nói.
"Bùi chưởng quỹ còn có chuyện gì cần phân phó?" Dương Khai quay người nhìn hắn.
Ánh mắt của Bùi Bộ Vạn lóe lên một cái: "Ngươi vừa mới nói bà chủ nhà ngươi. . . Theo ta được biết, người chủ trì Đệ Nhất Khách Điếm ở các nơi về cơ bản đều là nam tử, chỉ có một số ít là nữ tử, bà chủ nhà
ngươi tên là gì?" Chủ yếu là do mấy nữ nhân kia cũng không quá dễ trêu, nhất là hai người trong số đó.
"Người ngoài gọi bà chủ nhà ta là Lan phu nhân!" Dương Khai vừa chắp tay về hướng Đệ Nhất Khách Điếm ở xa xa, vừa trưng ra vẻ mặt đầy kính ý.
Da mặt của Bùi Bộ Vạn chợt co rút một cái thật mạnh: "Lan phu nhân? Lan phu nhân nào?"
Dương Khai nói: "Ta cũng không biết trong Đệ Nhất Khách Điếm có mấy vị Lan phu nhân, vãn bối mới đi theo bà chủ không bao lâu, cũng không quá hiểu rõ về Đệ Nhất Khách Điếm, bất quá trên tay vãn bối có tín vật của ba ̀chu ̉, Bùi chưởng quỹ có cần nhìn qua hay không?"
"Lấy ra!" Bùi Bộ Vạn duỗi ra bàn tay lớn như cái quạt hương bồ của mình ra!
Dương Khai hai tay dâng lên ngọc bài kia, Bùi Bộ Vạn tiếp nhận ngọc giản, hơi thúc giục lực lượng, ngay sau đó, hầu kết của hắn bỗng nhúc nhích mất cái, ha ha cười khan nói: "Thì ra là Lan phu nhân a! Quen, rất quen, bản tọa vẫn còn nhớ vào mấy trăm năm trước, bản tọa có tới Đệ Nhất Khách Điếm làm khách, Lan phu nhân rất là nhiệt tình a. . . Ha ha, nhoáng một cái đã mấy trăm năm, thực sự là. . . thực sự là. . ."
Đến nửa ngày sau hắn cũng không biết nên nói tiếp như thế nào, liền nói tránh đi: "Lan phu nhân đến Tinh Thị này rồi sao?"
Dương Khai nói: "Vâng, Đệ Nhất Khách Điếm cũng một lần nữa khai trương, ở cách nơi này mấy con phố."
"Nha!" Bùi Bộ Vạn gật gật đầu.
"Bùi chưởng quỹ còn việc bận trên người phải không? Nếu không có chuyện gì thì vãn bối xin được cáo lui trước, ba ̀chủ còn chờ ta trở về phục mệnh!"
"Không có việc gì không có việc gì!" Bùi Bộ Vạn khoát tay áo, đưa ngọc bài cho Dương Khai, Dương Khai cầm lấy, hắn lại không buông tay.
Dương Khai nhìn qua hắn, nói: "Bùi chưởng quỹ đây là có ý gì? Ngọc bài này cũng không đáng tiền, nếu ngài muốn, vậy thì có thể đi đến Đệ Nhất Khách Điếm một chuyến, bà chủ hẳn là còn không ít, có thể đưa cho ngài mấy cái a."
"Lão tử lấy ngọc bài này để làm gì!" Bùi Bộ Vạn tức giận gầm một tiếng, buông tay ra, nói: "Ngươi cứ thong thả, để cho lão tử suy nghĩ lại đã."
Nói xong, hắn liền đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, đi đi lại lại, thỉnh thoảng lộ ra vẻ trầm tư, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Dương Khai thấy thế thì càng cảm thấy bội phục bà chủ nhà mình hơn. Bùi Bộ Vạn là một tên đần, nhưng khi nghe thấy tên tuổi của nàng ta thì cũng sợ hãi không thôi, mặc dù hắn không biểu hiện ra ngoài, nhưng Dương Khai sao lại nhìn không ra? Hắn chợt cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, bà chu ̉ rốt cuộc đã làm ra việc gì mà lại có được danh tiếng lớn như vậy trong Tam Thiên thế giới nhỉ?
Một hồi lâu sau, Bùi Bộ Vạn mới bỗng nhiên dừng lại, giống như là đã đưa ra quyết định gì đó. Hắn quay đầu nhìn qua Dương Khai, nói: "Tiểu tử, muốn thu nợ đúng không?"
Dương Khai trả lời: "Là đòi bồi thường!"
"Cùng một ý tứ, đều là đòi tiền!" Bùi Bộ Vạn vung tay lên, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một chút: "Ta thấy tu vi ngươi không tệ, cũng đã ngưng tụ ra đạo ấn, không biết kinh nghiệm tranh đấu với người khác như thế nào?"
Dương Khai nhíu nhíu mày, không hiểu thấu lời này cho lắm. Hắn trầm ngâm một chút rồi nói: "Vãn bối đến từ Càn Khôn Tiểu thế giới!" Ngụ ý của hắn là bản thân đánh nhau từng bước một mà lên, không cần nhiều lời về kinh nghiệm tranh đấu.
Lời này vừa ra, hắn rõ ràng nhìn thấy đôi mắt trâu của Bùi Bộ Vạn sáng lên một cái, sau đó hắn tươi cười rạng rỡ, nói: "Tốt tốt tốt!" Hắn
chỉ một ngón tay xuống cái sân ở phía dưới: "Nhìn thấy tên kia không?"
Dương Khai quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tên thanh niên giành chiến thắng lúc trước đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, hiển nhiên là đang điều tức chữa thương.
"Bùi chưởng quỹ có ý gì?" Dương Khai hỏi.
"Ta muốn ngươi đánh một trận với hắn."
"Vãn bối không hiểu!"
Bùi Bộ Vạn ôm lấy bờ vai của hắn, kề vai sát cánh với hắn, hạ thấp thanh âm, nói: "Ngươi đánh thắng hắn, ta liền bồi thường tiền!"
Dương Khai ngạc nhiên không thôi: "Lời này là thật sao?" "Tự nhiên là thật!"
"Bồi thường bao nhiêu?"
"Nên bồi thường bao nhiêu thì bồi thường bấy nhiêu!"
Đây là sở thích cẩu thí gì vậy, gia hỏa này đến nhàm chán tới mức độ nào, thế mà lại thích xem người ta đánh nhau. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, mấy tên đần như thế cũng không thể dùng lẽ thường để suy đoán được. Không thể phủ nhận, lời đề nghị này làm cho Dương Khai có hơi tâm động, hạn mức bồi thường là 1000 vạn, mình rút ra
nửa thành chính là 50 vạn, chỉ cần đánh một chầu là có thể đắc thủ, đúng là rất nhẹ nhàng. So với những người khác muốn kỳ hạn một tháng, đến lúc đó cũng không biết có thể thuận lợi thực hiện ước định hay không, Dương Khai chắc chắn cảm thấy hứng thú với việc này hơn.
Chủ yếu nhất chính là, hôm qua hắn mượn La Hải Y một chút Khai Thiên Đan, nếu như có thể lấy được 1000 vạn này thì hắn cũng có thể trả tiền lại cho nàng, giúp cho hắn bớt áy náy về việc này.
Dương Khai cũng đã ước lượng được thực lực của tên thanh niên kia, không phải yếu, nhưng căn cơ hình như không quá vững chắc, nếu thật sự đơn đả độc đấu, Dương Khai vẫn rất có lòng tin rằng bản thân có thể đánh thắng hắn.
Trong lòng hắn đoán chừng tên Bùi Bộ Vạn này hẳn là kiêng kị uy danh của bà chu ̉, trước đó còn khoác lác, nói cái gì lấy được một đồng tiền thì liền gọi bà chủ là cô nãi nãi, lúc này chắc là đang tìm đường xuống đài đây. Nếu như bây giờ mình cự tuyệt, vậy thì người ta cũng xấu mặt a.
Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai vuốt cằm nói: "Được!"
"Tốt!" Bùi Bộ Vạn vỗ tay một cái, cười to nói: "Ngươi chờ một chút, tên kia mới vừa khổ chiến một phen, tiêu hao không ít, để cho hắn
khôi phục một chút rồi tính tiếp."
Dương Khai tất nhiên là không có ý kiến gì.
Thân hình của Bùi Bộ Vạn chợt lóe lên, lập tức tiến vào giữa sân, nói vài câu với tên thanh niên kia. Tên thanh niên kia ngẩng đầu nhìn về phía này, khẽ vuốt cằm, sau đó Bùi Bộ Vạn lại đưa cho tên thanh niên một cái bình ngọc, nhìn bộ dạng có vẻ là đan dược chữa thương gì đó. Tên thanh niên kia nghiêm túc nhận lấy, lấy linh đan ra ăn vào, rồi tiếp tục khoanh chân ngồi tĩnh tọa.
Bùi Bộ Vạn lắc mình trở về, cười ha hả nói: "Chờ một canh giờ đi."
Một canh giờ cu ̃ng không lâu lắm, bất quá để tránh cho La Hải Y lo lắng, Dương Khai vẫn lấy ra đồ vật liên lạc, báo một câu bình an với nàng, nói với nàng rằng mình đang đàm luận ở bên này, e rằng phải một lúc nữa mới có thể đi ra.
Ở phía bên kia, Bùi Bộ Vạn sai hạ nhân đổi một cái bàn mới, dâng nước trà lên, vui vẻ ngồi nói chuyện phiếm với Dương Khai.
Một canh giờ trôi qua rất nhanh, tên thanh niên ở bên trong sân kia đã vươn người đứng dậy, vẫy vẫy tay ra hiệu với Dương Khai.
"Bùi chưởng quỹ, ta đi đây, đừng quên lời hứa của ngươi." "Yên tâm, sẽ không quên!" Bùi Bộ Vạn ha ha cười nói.
Đến lúc này, Dương Khai mới bước vào trong sân. Hắn đi tới chỗ trung ương của cái sân, đứng cách tên thanh niên kia vài chục trượng, ôm quyền nói: "Dương Khai!"
Thanh niên kia cũng ôm quyền, bất quá trong nháy mắt hắn đưa tay lên, thân hình hắn lại bỗng nhiên xông tới, tung ra một quyền, nhắm thẳng vào mặt của Dương Khai. Quyền kình kinh khủng đánh ra hiệu quả âm bạo, lực lượng cuồng bạo quấn quít trên nắm tay hắn, giống như Dương Khai và hắn có thâm cừu đại hận gì đó vậy.
Có hơi không giống như những gì mình nghĩ a. . .
Dương Khai nhướng mày, cũng đảo tay đánh ra một quyền.
Một tiếng oanh oanh thật lớn chợt vang lên, hai bóng người nhao nhao lui lại. Đôi mắt của tên thanh niên kia lóe lên vẻ khác lạ, hiển nhiên là hắn không ngờ tới việc Dương Khai thế mà lại có khí phách như vậy.
Thế nhưng không đợi cho hắn kịp lấy lại tinh thần, chỉ thấy Dương Khai ở phía đối diện đã ổn định thân hình, sau đó lại lập tức nhào tới. Ánh mắt của hắn hoa lên một cái, chỉ thấy đối phương đã nhanh chóng tiếp cận mình, sau đó một nắm đấm cấp tốc phóng đại trong tầm mắt của hắn.
Tên thanh niên kinh hãi, vội vàng đưa tay lên đón đỡ, nhưng lại cảm
nhận được một cỗ lực lượng tràn trề không gì chống đỡ nổi truyền tới từ trong nắm đấm của đối phương. Cỗ lực lượng này đâu chỉ mạnh hơn gấp đôi quyền đầu tiên, điều này làm hắn cảm thấy vô cùng kinh hãi, vội vàng muốn tế ra bí bảo nhưng đã không còn kịp nữa. Chỉ nghe một tiếng răng rắc vang lên, một cỗ cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế từ cánh tay của hắn truyền tới, bởi vì một cánh tay của hắn đã bị đánh gãy.
Chỉ một chớp mắt sau, quyền ảnh đầy trời bao phủ lấy hắn, khuôn mặt của tên thanh niên chỉ trong nháy mắt liền trở nên xám trắng như tro!
Trên khán đài, cặp mắt trâu của Bùi Bộ Vạn lộ ra thần sắc kinh ngạc, sau đó càng ngày càng sáng, phảng phất như phát hiện ra bảo bối gì đó, thậm chí cái lỗ mũi của hắn còn phun ra cả nhiệt khí.
Những âm thanh rầm rầm rầm không ngừng vang lên, ở trong sân, tên thanh niên chỉ có thể chống đỡ, không hề có lực hoàn thủ, đúng là rơi xuống hạ phong một cách toàn diện.
Đối với Dương Khai mà nói, vượt cấp tác chiến sớm đã là chuyện thường ngày, hắn có khả năng không phải là đối thủ của Khai Thiên cảnh, bởi vì dù sao người ta cũng đã khai thiên tích địa ở trong cơ thể, có thể thôi động thế giới vĩ lực, nhưng chỉ cần đối thủ không đến Khai Thiên thì hắn sẽ hoàn toàn không sợ.
Nếu như đối phương tiên lễ hậu binh, vậy thì hắn cũng sẽ không khinh người quá đáng như vậy. Mấu chốt nằm ở chỗ tên gia hỏa này đi tới không nói một lời nào liền đánh lén, cho nên Dương Khai cũng chỉ có thể ra tay ác độc vô tình như thế.
Tuy hắn đang ở hình người, nhưng hắn vẫn sở hữu lực lượng của một đầu Long tộc dài trăm trượng, người bình thường làm sao có thể so khí lực với hắn? Nếu như ngay từ đầu đối phương kéo dài khoảng cách, so đấu bí bảo bí thuật gì đó với hắn thì còn có khả năng thể kiên trì được một hồi, nhưng hắn lại lựa chọn vật lộn cận thân, đây đơn giản chính là muốn chết.
Thời gian trận đấu không ngắn không dài, mười mấy giây sau, Dương Khai đánh ra một quyền cuối cùng, tên thanh niên kia vào lúc này đã máu me khắp người, nằm thẳng cẳng không nhúc nhích trên mặt đất.
Hắn không hạ tử thủ, bất quá thương thế như vậy, ít nhất cũng cần dưỡng thương mười ngày nửa tháng.
Dương Khai lách mình trở lại bên cạnh Bùi Bộ Vạn, thậm chí còn không thở hổn hển một chút nào, phảng phất như vừa rồi chỉ là tùy tiện làm nóng người, hắn ôm quyền nói: "Bùi chưởng quỹ, may mắn không làm nhục mệnh!"
Cả đám hạ nhân nhìn hắn mà giống như thấy quỷ vậy, ai nấy cũng
đều ngạc nhiên không thôi.
Bùi Bộ Vạn chắp hai tay sau lưng, đi vòng vòng xung quanh hắn, ngoài miệng chậc chậc thành tiếng, thỉnh thoảng còn đưa tay xoa xoa bóp bóp cánh tay của hắn.
Dương Khai cảm thấy không thích ứng cho lắm, cau mày nói: "Bùi chưởng quỹ, theo như lời ngươi nói, ta thắng, sự tình bồi thường. . ."
"Bồi thường? Bồi thường cái gì?" Bùi Bộ Vạn trừng mắt.
Dương Khai sầm mặt lại: "Bùi chưởng quỹ muốn lật lọng sao? Vừa rồi ngươi rõ ràng đã nói, chỉ cần ta thắng tên kia thì người sẽ đưa tiền mà."