Nhục thân xuyên qua vực môn cũng không phải chưa từng làm, lần trước mang theo bọn người Điệp U từ Thất Xảo Địa chạy đến, liên tiếp xuyên qua mấy vực môn, lúc năng lượng bạch ngọc hồ ly của A Duẩn hao hết, thời khắc cuối cùng chính là Dương Khai tiếp nhận toàn bộ áp lực.
Hồi tưởng lại cảm giác lúc trước, Dương Khai cảm thấy mình cứ như vậy xuyên qua hẳn cũng không phải vấn đề lớn, dù sao mình tinh thông Không Gian Pháp Tắc, nhục thân lại cường đại. Nghĩ đến đây, Dương Khai không do dự nữa, hít sâu một hơi, bước tới vực môn.
Lực hút khủng khiếp từ vực môn truyền tới, càng phản kháng càng cảm thấy vô lực, Dương Khai chíu chặt mày, dứt khoát không phản kháng nữa, mặc cho áp lực kia hút vào trong vực môn.
Thấy hoa mắt, cả người đã vọt vào trong vực môn, lực lượng tàn phá vô cùng kinh khủng từ bốn phương tám xé tới, còn có một trận đầu váng mắt hoa khiến người ta khó mà chịu được, không thể phân rõ Đông Tây Nam Bắc, xương cốt cả người đều răng rắc răng rắc.
Dương Khai vội vàng thôi động Không Gian Pháp Tắc, âm thầm thích nghi lực lượng không gian trong vực môn, áp lực lập tức giảm đi, thầm vui mừng, biết mình đoán không lầm, Không Gian Pháp Tắc quả nhiên có thể giảm xuống phong hiểm. Tĩnh khí ngưng thần, mặc cho bản thân phiêu đãng, Không Gian Pháp Tắc bảo vệ.
Cũng không biết qua bao lâu, lực lượng tàn phá bốn phía đột nhiên tiêu tán, cả người cu ̃ng lập tức nhẹ đi không ít.
Đưa mắt nhìn bốn phía, Dương Khai nhếch miệng cười.
Đây đã là một đại vực khác, nói cách khác, mình đã xuyên qua vực môn thành công, nhưng chỉ thoáng chuyển động liền cảm thấy toàn thân đau đớn vô cùng, cúi đầu nhìn lại, giật nảy mình, trên thân mình tràn đầy vết thương nhỏ vụn, máu màu vàng nhuộm toàn thân, quần áo rách tung toé. Không quá để ý, đều chỉ là bị thương ngoài da, nuôi mấy ngày này là có thể khỏi hẳn, tiện tay đổi bộ quần áo mới, lấy ra Càn Khôn Đồ phân biệt vị trí, lại bay tới một hướng khác, ven đường, Dương Khai thi thoảng ném ra vài viên Không Linh Châu.
Từ khi đến ngoài càn khôn này, hắn luôn có một chuyện muốn nghiệm chứng, đó chính là khoảng cách cực hạn của Không Linh Châu là bao xa. Không Linh Châu mặc dù cao minh, nhưng phạm vi tác dụng không thể nào là vô hạn, điểm này Dương Khai tự biết rõ, chỉ là cực hạn này ở đâu, hắn còn chưa thử nghiệm ra.
Mấy ngày sau, Dương Khai nắm một viên Không Linh Châu trên tay, mặt lộ vẻ do dự. Đoạn thời gian này hắn ba phen mấy bận nghiệm chứng, phát hiện khoảng cách cực hạn của Không Linh Châu khoảng chừng bây giờ mình toàn lực phi hành hai ngày.
Lại mấy ngày sau, phía trước không xa xuất hiện một thế giới quen thuộc
Cửu U đại lục!
Giống như lần trước, phá vỡ hàng rào thế giới, xông vào trong thế giới này, lập tức Dương Khai cảm thấy được các Đại Đế nơi đây thần niệm đảo qua bản thân. Ngay sau đó, một lão giả xuất hiện trước mặt mình, hơi chắp tay, mặt lộ vẻ ngạc nhiên: "Dương đặc sứ?"
Người tới chính là Thiên Sơn chưởng môn Bao Trạch Thông. "Bao chưởng môn." Dương Khai chắp tay chào.
Bao Trạch Thông ngạc nhiên nói: "Dương đặc sứ sao lại tới đây? Lan phu nhân có gì phân phó sao?"
Dương Khai thở dài: "Phân phó thì không có, bà chủ thèm ăn, lại muốn ăn Tuyết Thiên Nhất Tuyến, kêu ta tới hái chút về."
Bao Trạch Thông nghe vậy giật mình: "Phu nhân lại muốn ăn rồi?" "Có vấn đề gì?" Dương Khai không hiểu nhìn hắn.
Bao Trạch Thông khoát tay nói: "Không có vấn đề không có vấn đề, Dương đặc sứ xin mời đi theo ta."
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot hoặc truyen.azz thì mới có bản full đầy đủ vì bên các site khác copy bị thiếu phần ẩn và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
Mặc dù kỳ quái làm sao nhanh như vậy Lan phu nhân lại muốn ăn Tuyết Thiên Nhất Tuyến, dĩ vãng đều là mười mấy 20 năm Lan phu nhân mới ăn một lần, nhưng lần trước mới qua hơn nửa năm mà thôi, mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều, nói đắc tội một tiếng, tiến lên nắm cánh tay Dương Khai, thoắt một cái lại tới Thiên Sơn.
Gọi một vị phụ nhân, phân phó nàng đến hái chút Tuyết Thiên Nhất Tuyến, Bao Trạch Thông đang muốn mời Dương Khai ngồi, Dương Khai lại nói: "Cùng đi được chứ."
Bao Trạch Thông nghe vậy gật đầu nói: "Cũng được."
Sau đó ba người lên đường Thiên Sơn, không lâu sau liền đến trong một sơn cốc, sơn cốc không lớn, bốn bề toàn núi, Dương Khai tới đây rõ ràng có thể cảm nhận được nơi đây có cường giả tọa trấn, mặc dù tu vi không đến trình độ Đại Đế, nhưng cũng là cực hạn giới
này, lại thêm trong ngoài sơn cốc này có tầng tầng trận pháp bố trí, có thể thấy được Thiên Sơn cực kỳ trọng thị nơi này.
Mà trong sơn cốc có trồng vài mẫu cây nhỏ cao chừng hai người, cây nhỏ kia Dương Khai cũng chưa từng gặp qua, nhưng trái cây trên cây lại rất quen thuộc, chính là Tuyết Thiên Nhất Tuyến.
"Bao chưởng môn, ta có một chuyện không hiểu, muốn mời Bao chưởng môn chỉ giáo." Dương Khai ngừng chân dưới một gốc cây, bỗng mở miệng nói.
"Dương đặc sứ mời nói."
"Tuyết Thiên Nhất Tuyến này. . ." Dương Khai chỉ vào cây nói: "Đối với ba ̀chủ có ý nghĩa đặc biệt gì sao?"
Lần trước đã có hơi phát giác ra được, chỉ là không tiện hỏi nhiều.
Bao Trạch Thông nhìn chung quanh, trong mắt lóe lên vẻ hồi ức: "Không dối gạt Dương đặc sứ, cây nơi này, là phu nhân tự tay trồng xuống."
Dương Khai nhíu mày: "Ba ̀chủ trồng?", "Chẳng lẽ ba ̀chủ lại xuất thân Cửu U đại lục này?".
"Đúng vậy!" Bao Trạch Thông khẽ gật đầu, trên mặt hiện ra một tia ngạo nhiên, "Phu nhân từng là chưởng môn đời thứ 43 Thiên Sơn ta!"
Dương Khai hiểu rõ, bảo sao bà chủ tình hữu độc chung với thứ này, nguyên lai là cảm giác nhớ nhà quấy phá. Mà khoãn đã, không đúng, nếu thật sự nhớ nhà thành tật, không phải nên về hẳn Thiên Sơn là được sao? Nhưng lần trước đi qua đây, bà chu ̉lại không về, chỉ để mình tới đây hái chút trái cây mà thôi.
"Bao chưởng môn, Tuyết Thiên Nhất Tuyến cùng bà chủ có chuyện gì đặc biệt sao?" Dương Khai lại hỏi.
Lần này Bao Trạch Thông lại không trả lời, chỉ lắc đầu nói: "Chuyện về phu nhân, lão hủ không tốt xen vào, nếu Dương đặc sứ muốn biết, không ngại đi hỏi phu nhân."
"Nhưng Dương đặc sứ, lão hủ có một thỉnh cầu quá đáng, không biết có nên nói hay không."
"Bao chưởng môn mời nói."
Bao Trạch Thông nói: "Bao mỗ khẩn cầu Dương đặc sứ co ́thể chiếu cố phu nhân nhiều hơn."
Dương Khai nghe vậy bật cười: "Ba ̀chủ lục phẩm Khai Thiên, uy phong lẫm liệt, ta chỉ là Đế Tôn nho nhỏ, có tài đức gì chiếu cố nàng, ngược lại là bà chủ đối với chúng ta có nhiều trông nom."
Bao Trạch Thông cười cười, không nói thêm nữa.
Hai người lại đi về trước một đoạn, Dương Khai nói: "Bao chưởng
môn, ta muốn lấy một gốc mang đi, có vấn đề gì không?"
Bao Trạch Thông hơi trầm ngâm: "Có thể, nơi này mấy chục cây, lấy đi một gốc phu nhân hẳn cũng sẽ không trách tội."
Dương Khai nói tiếng cám ơn, lúc này động thủ, không có gì quá khó.
Lần này bà chủ lên cơnmuốn hắn chạy tới Cửu U đại lục hái Tuyết Thiên Nhất Tuyến, vạn nhất lần sau lại lên cơn, vậy hắn lại phải chạy đến? Cấy ghép một gốc vào dược viên của mình, bồi dưỡng thứ này hẳn là không khó, để hai Tiểu Mộc Linh xử lý.
Bên này chuẩn bị tốt, bên kia Tuyết Thiên Nhất Tuyến cũng đã hái xong, phụ nhân mang rổ đi tới, một rổ linh quả giao cho Dương Khai.
Xin miễn Bao Trạch Thông giữ lại, Dương Khai lúc này lên đường trở về.
Lúc đến bỏ ra hơn hai mươi ngày, lúc trở về cũng vậy, từ lúc đi đến giờ đã là hơn một tháng. Dương Khai vội vã chạy về Đệ Nhất Khách Điếm, lão Bạch liền hắn ngăn cản, một mặt lo lắng, thấp giọng nói: "Ngươi còn dám về? Khoảng thời gian này ngươi chạy đi đâu vậy?"
"Ba ̀chủ phân phó, ra ngoài làm việc." Dương Khai trả lời. "Nói bậy cái gì." Lão Bạch trừng mắt hắn, "Bà chủ tìm không thấy
ngươi, lại nổi trận nôi đình." Nếu thật là bà chu ̉kêu ra ngoài làm việc, sao bà chủ lại không biết?
"Đi nhanh lên đi nhanh lên, về sau đừng trở về, bị bà chủ phát hiện. . ." Lão Bạch vừa nói vừa đẩy Dương Khai ra ngoài, bỗng thần sắc cứng đờ, nhe răng nói: "Muộn cmnr!" Trong đầu đã truyền đến tiếng bà chủ, hiển nhiên là phát hiện khí tức Dương Khai.
Dương Khai cũng không có thời gian nói nhiều với hắn, trực tiếp bước tới hậu viện: "Ta đi gặp nàng."
Lão Bạch không ngăn được, cùng phòng thu chi liếc nhau, nhớ tới trạng thái khủng bố của bà chủ khoảng thời gian này, đều không nhịn được mà rùng mình một cái.