Đi tới trước khuê phòng bà chủ, Dương Khai đưa tay gõ cửa, trong phòng lập tức truyền tới một thanh âm lãnh đạm: "Lăn tới đây!"
Dương Khai rụt cổ một cái, biết lão Bạch nói không giả, tâm tình bà chủ xác thực không hề tốt đẹp gì, nghe giọng điệu này thật làm người ta sợ hãi.
Nhưng hắn chính là phụng mệnh ra ngoài làm việc, cũng không phải sợ, lúc này đẩy cửa vào: "Bà chủ, ta về đêy."
Trong phòng, bà chủ ngồi ngay ngắn trên ghế, liếc mắt trông lại, mặt đầy lãnh ý, nghe vậy cười ha ha: "Ngươi còn có gan trở về? Ngươi còn không biết xấu hổ trở về?" Vỗ bàn một cái, phẫn nộ quát: "Sao ngươi không chết ở bên ngoài luôn đi!"
Không phải ngươi kêu ta đi hái Tuyết Thiên Nhất Tuyến! Giờ lại nói lời này, Dương Khai nổi trận lôi đình, nắm đấm nắm chặt, đang muốn bật lại một câu, lại nhớ tới lần trước nàng vội vã đi phòng đấu giá Phong Vân cứu mình cùng lão Bạch, cưỡng ép đè xuống lửa giận
trong lòng, không nói một lời tiến lên một bước: "Bà chủ thứ ngươi muốn ta đã mang về."
"Thứ ta muốn? Ta muốn cái gì?" Bà chu ̉nghiến răng, nhìn thần thái kia dường như hận không thể cắn Dương Khai một miếng, nhưng vừa dứt lời, bỗng khẽ há miệng, kinh ngạc nhìn nhìn giỏ trúc trên bàn.
Trong giỏ trúc kia chất đầy từng trái cây to bằng nắm đấm trẻ con, màu đỏ đen, mùi thơm ngát xông vào mũi, trông cũng rất tươi mới, tựa như vừa hái xuống không bao lâu.
"Tuyết Thiên Nhất Tuyến?" Ba ̀chủ giật mình, một bồn lửa giận lập tức hóa thành hư ảo, ngơ ngác nói: "Ngươi lấy đâu ra?"
Dương Khai cười nhạo: "Còn có thể từ đâu?"
Bà chủ chợt đứng dậy, cả kinh nói: "Ngươi đến Cửu U đại lục?"
Dương Khai tức giận nói: "Nói nhảm, thứ này là đặc sản Cửu U đại lục, ta không đến chỗ đó còn có thể đi đâu."
"Đoạn thời gian này ngươi không thấy tăm hơi, là do đi Cửu U đại lục?" Bà chủ vẫn có chút không dám tin, mắt cũng trừng lớn ra.
"Bằng không ngươi cho rằng ta đi đâu?" Dương Khai thình lình phát hiện trong mắt ba ̀chủ lại có chút áy náy cùng vẻ nghĩ mà sợ, không khỏi ngơ ngác, cũng không biết nàng áy náy cái gì.
"Ngươi đến Cửu U đại lục thế nào?" Bà chủ hỏi.
"Còn có thể thế nào, cứ như vậy. . ." Dương Khai ngừng nói, chợt ý thức được việc này có hơi khó giải thích, mình không có bí bảo có thể ngăn cản vực môn, làm sao có thể xuyên qua những vực môn kia? Nếu nói cho bà chủ mình lấy nhục thân xuyên qua, sợ nàng sẽ
không tin, dứt khoát không nhiều lời với nàng, khoát tay nói: "Muốn ăn thì mau ăn đi, lấy đâu ra nhiều thời gian nói nhảm như vậy, ta đi nghỉ trước." Nói xong liền quay người muốn đi.
Chân mới nâng lên, cổ áo đã bị nắm chặt, quay đầu nhìn lại, bà chủ chẳng biết lúc nào đã đứng phía sau mình, chính đang nắm lấy y phục mình.
"Làm sao. . . Uy, ngươi thoát y phục của ta làm gì!" Dương Khai thất kinh, không khác, bà chủ lại ném hắn lên giường, một tay chế ngự hắn, tay kia lột quần áo hắn.
Nữ nhân này lại nổi điên sao? Hữu tâm phản kháng, nhưng người ta lục phẩm Khai Thiên, ngay cả một chút lực lượng đều không xuất ra nổi, lấy cái gì phản kháng? Hai ba lần quần áo đã bị thoát sạch.
"Ngươi điên rồi?" Dương Khai gầm thét, ánh mắt phun lửa, đây là lần đầu đụng phải việc này, nào có nữ nhân nào ấn một nam nhân trên giường cưỡng ép thoát y?
Nhìn hằm hằm nàng, lại thấy bà chủ thần sắc ngốc trệ, yên lặng nhìn ngực cùng eo mình, sau đó duỗi ra một tay nhẹ nhàng sờ tới.
Phee, Dương Khai không nhịn được hừ hừ hai tiếng, bỗng lại tê dại một tiếng, là bà chu ̉chạm đến những vết thương kia, dẫn tới một trận đau đớn.
Nhục thể của hắn cố nhiên vô cùng cường đại, lúc xuyên qua vực môn lại lợi dụng Không Gian Pháp Tắc giảm xuống phong hiểm, nhưng mỗi một lần xuyên qua đều sẽ làm vê ́t thương càng chồng chất, tuy cũng không phải thương thế nghiêm trọng, từ ngoài nhìn tương đối thê thảm thôi, tu dưỡng mấy ngày này là có thể khỏi hẳn.
Ngựa không dừng vó, gấp gáp trở về, về lại lập tức tới gặp bà chủ, thương thế này còn chưa khỏi hẳn.
"Ngươi cưỡng ép xuyên qua vực môn?" Bà chủ không dám tin nhìn Dương Khai.
Dương Khai đẩy nàng ra, đứng lên cầm quần áo mặc lại: "Chứ không làm sao bây giờ."
"Ngươi điên rồi?" Bà chu ̉quát một tiếng, "Ngươi có biết như vậy rất nguy hiểm hay không? Vạn nhất. . . Vạn nhất. . ."
"Không phải ngươi kêu ta đi?" Dương Khai sửa sang lại quần áo xốc xếch, cũng không ngẩng đầu lên.
"Ta. . ." Ba ̀chủ cũng hết đường chối cãi, đúng là nàng kêu Dương Khai đi Cửu U đại lục hái chút Tuyết Thiên Nhất Tuyến, nhưng cũng không phải để hắn cưỡng ép xuyên qua vực môn, nếu Dương Khai đáp ứng, tự sẽ tìm cho hắn một bí bảo hộ thân, nhưng lúc ấy Dương Khai lại không đáp ứng, sau đó lại mất tích, làm nàng coi là Dương Khai bị tức giận rồi trốn đi, những ngày này phát khùng rất khủng khiếp.
"Bà chủ có còn phân phó khác hay không? Nếu như không có ta đi xuống nghỉ ngơi đây một đường bôn ba cũng thật mệt mỏi." Dương Khai chắp tay hỏi, chỉ thấy nàng ngơ ngác nhìn mình không có phản ứng, cũng lười để ý đến nàng, gật gật đầu quay người rời đi.
Mở cửa phòng, Dương Khai hơi dừng lại, chỉ gặp trong sân, phòng thu chi bưng lấy mình bàn tính vàng đánh lốp bốp vang, lão Bạch cùng đầu bếp hai người tụ cùng một chỗ, vẻ mặt nghiêm túc nói nhỏ không biết đang nói cái gì, đầu bếp thỉnh thoảng lại gật đầu.
Ba thằng l! Dương Khai xùy một tiếng, quay người đóng cửa phòng lại, bước nhanh rời đi. Trên nửa đường, lão Bạch theo sau, không nói nhiều với hắn, chỉ nghiêm nghị căn dặn: "Trong vòng ba ngày đừng đi phiền ba ̀chủ."
Dương Khai nghiêm mặt gật đầu, chuyện lần trước vẫn còn mới mẻ, hắn sao có thể lại giẫm lên vết xe đổ? Thầm hạ quyết tâm, chính là
bà chủ gọi hắn cũng kiên quyết không đến hầu.
Trở lại phòng của mình ngồi xuống, nghỉ ngơi dưỡng sức, hơn một tháng này bôn ba thật sự là đủ mệt mỏi, Dương Khai giờ không nghĩ gì khác, chỉ muốn hảo hảo ngủ một giấc rồi tính.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Hôm sau, Dương Khai sớm đi ra, cùng bọn người lão Bạch bận rộn Đệ Nhất Khách Điếm, Đệ Nhất Khách Điếm sinh ý rất không tệ, từ lúc bắt đầu giữa trưa liền ngồi đầy tân khách, kỳ thật Đệ Nhất Khách Điếm gia đại nghiệp đại, cũng không cần dựa vào bán chút ăn uống để duy trì sinh kế, chủ yếu là tìm hiểu tình báo, các loại tin tức, mở khách sạn cũng là bởi vì cái này, nơi khách sạn ngư long hỗn tạp, chính là chỗ các lộ tin tức chảy qua.
Bận rộn gần nửa ngày, mới được nghỉ một chút, đến chỗ quầy hàng cùng phòng thu chi nói chuyện phiếm.
"Đoạn thời gian trước ngươi thật sự đi Cửu U?" Phòng thu chi vừa tính sổ sách, vừa mở miệng hỏi.
Dương Khai gật gật đầu: "Bà chu ̉nói muốn ăn Tuyết Thiên Nhất Tuyến, ta liền đi."
Phòng thu chi ngẩng đầu nhìn hắn: "Bà chủ cũng không biết ngươi đi, còn tưởng rằng ngươi đã xảy ra chuyện gì, luôn tìm hiểu hành
tung của ngươi, toàn bộ Tinh Thị đều bị lật lên mấy lần, lại không tìm được manh mối gì."
Dương Khai nghe vậy cười nhạo một tiếng: "Nàng quan tâm ta như vậy?"
Phòng thu chi nghiêm nghị lắc đầu: "Người khác không dám nói, nhưng là ngươi, bà chu ̉nhất định rất quan tâm."
"Tại sao lại vậy?"
Phòng thu chi lắc đầu, lại nói: "Ta nói bà chủ a, nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, kỳ thật cũng là người cơ khổ, ngươi đừng thấy nàng ở trước mặt người ngoài uy phong nghiêm nghị, kỳ thật vốn không phải như thế, đối với những tiểu nhị chúng ta cũng là không thể chê. Chỉ là tính tình có đôi khi nóng nảy như vậy. . ." Nói nói, phòng thu chi bỗng nhiên im ngay không nói, há to miệng kinh ngạc nhìn nhìn qua Dương Khai sau lưng.
Lạch cạch. . . Một tiếng, tiếng đĩa roi xuống đất, Dương Khai quay đầu nhìn, cách đó không xa, lão Bạch cũng ngây ngốc đứng tại chỗ, dưới chân là đống đĩa nát, một bàn thức nhắm vung đầy đất.
Trong tiệm, các tiểu nhị khác đang bận rộn cũng giống như bị ai làm định thân chú, tất cả đều đứng im, rất nhiều khách nhân càng là ánh mắt đăm đăm, ánh mắt mọi người đều tập trung lại một hướng.
Dương Khai bỗng có chút rùng mình, nuốt nước miếng một cái, từ từ quay người, lập tức co rụt mắt lại.
Sau lưng cách đó không xa, ba ̀chủ chẳng biết lúc nào đã hiện thân, một đầu tóc đen búi tóc như phụ nhân, trên đầu châu quang bảo thúy, một chi Ngân Lưu Kim Phượng Trâm cắm nghiêng trên đầu, theo bước chân nàng mà như muốn giương cánh bay lên, quần áo trên người vừa vặn vừa người, lộ ra vẻ ung dung hoa quý, lại không mất uyển chuyển đoan trang, để cho người ta để ý nhất là sắc mặt ba ̀chủ, trong phấn thấu đỏ, tựa như được vui sướng cực kỳ :V.
Giờ khắc này, bà chủ khẽ cười duyên đi đến, trong hành lang, tất cả ánh mắt nam khách lập tức như con đỉa gắt gao cắn lấy vưu vật này. Ba ̀chu ̉đi tới một bàn chào hỏi khách nhân, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười khanh khách như chuông bạc, thậm chí còn tự tay rót rượu cho một bàn khách nhân, để mấy nam khách bàn kia đều lộ ra vẻ sắc thụ hồn bay, nếu không phải có chỗ cố kỵ, chỉ sợ muốn kéo bà chủ đến bồi rượu.
Không bao lâu, dạo qua một vòng, đi tới trước quầy, gõ bàn một cái nói: "Đừng phát ngốc, siêng năng làm việc!"
Phòng thu chi ưm một tiếng, trên tay lại không thấy động tác, giống như còn chưa hoàn hồn.
Bà chủ lại nhìn Dương Khai một chút, mỉm cười: "Lát nữa tới đây chút, ta có việc nói mún với ngươi."
Dương Khai ò một tiếng, trong lòng báo động đại sinh, nữ nhân điên này cười với mình, nàng cười cái gì?
"Dọn đồ chút đi, xem thành bộ dáng gì rồi." Bà chủ lại nhìn lão Bạch nói.
Lão Bạch lập tức liên tục gật đầu, như gà con mổ thóc.
Bà chủ lại xoay người, đưa tay vuốt tóc mai, thấp giọng hỏi Dương Khai cùng phòng thu chi: "Cây trâm này mang trên người ta có lộ vẻ quá non nớt hay không?"
"Không non không non!" Phòng thu chi vội nói: "Bà chủ trẻ đẹp, phối nó rất hợp."
Một quyền nện vào tay Dương Khai, Dương Khai cũng lấy lại tinh thần: "Đúng vậy a đúng vậy a, rất hợp rất hợp."